Người bạn kia cho anh thông tin của mấy stylist không tồi, tất cả đều ở nước M, vừa lúc Tần Sóc cũng ở đây, Tạ Dịch Chi có chút việc muốn nói cho anh ta biết, sau khi suy nghĩ liền trực tiếp bay đến đó.
Tần Sóc tới xem Tần Khả thi đấu, nói như thế nào cô ta cũng là em họ của mình, hai người đều là người trong giới âm nhạc. Nếu anh ta không đến cổ vũ, chắc chắn sẽ bị người trong nhà phê bình.
Nếu đã tới, Tần Sóc dứt khoát tới sớm một chút, tìm đám bạn của mình tụ tập một phen.
"Cậu đến nước M?" Tần Sóc nói xong thậm chí còn cầm di động rời khỏi tai, nhìn kỹ tên người gọi phía trên, thật sự là Tạ Dịch Chi. "Không phải đến xem giải đấu chứ?"
"Là đến xem giải đấu." Tạ Dịch Chi đứng ở sân bay nước M người đến người đi, tảng đá trong lòng biến mất, đây là lần đầu tiên anh thả lỏng như vậy.
"...... Cậu điên rồi sao?" Tần Sóc trợn tròn mắt, "Dịch Chi, mặc dù Tần Khả là em gái của mình, nhưng hai người thật sự không hợp."
Tạ Dịch Chi người này nhìn ổn trọng thành thục, thực tế chính là một sợi gân, đã nhận định một người hoặc một chuyện thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Giống như lúc trước cảm thấy bản thân gặp phải bình cảnh, nói không đi Dàn nhạc Giao hưởng Berlin liền không đi.
Về phần Tần Khả, h.am mu.ốn quá nhiều, dã tâm nặng, căn bản hai người này không thích hợp.
Cho nên lúc trước Tần Khả đột nhiên chia tay với Tạ Dịch Chi, ở cùng một chỗ cùng Van Pisch, thiếu chút nữa Tần Sóc đã đốt pháo ăn mừng.
"Tôi chỉ đi xem giải đấu thôi." Tạ Dịch Chi nhíu mày, "Không phải giải đấu chỉ có một mình cô ấy."
"Cậu..." Tần Sóc đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua khi lật trang web, nhìn thấy mấy sinh viên của những học viện kia. Khóe miệng anh ta nhếch lên, mang theo mập mờ: "Ừm ừm, còn có một người khác."
Tạ Dịch Chi không phản bác nữa, chỉ nói: "Lại đây đón tôi."
......
Trên đường cũng không tránh khỏi việc bị Tần Sóc tò mò hỏi thăm, Tạ Dịch Chi trầm mặc.
"Xuống xe ngay tại chỗ này." Tạ Dịch Chi nhìn một logo thật lớn ngoài cửa sổ xe nói.
"Cậu không trở về căn hộ?" Tần Sóc nhướng mày, ở nước M này, mỗi người bọn họ đều mua một căn hộ.
Lần trước Tạ Dịch Chi đến đây cũng là ở đó.
"Cô ấy sống gần đây." Tạ Dịch Chi nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài.
'Cô' này không cần nói cũng biết, khẳng định không phải là Tần Khả.
Tần Sóc dùng ánh mắt xem kịch nhìn theo bạn tốt rời đi, trong lòng nhớ lại xem Tạ Dịch Chi biết chủ động như vậy từ khi nào. Dường như ngoại trừ đối với violin, Dịch Chi chưa bao giờ lộ ra cảm xúc rõ ràng như vậy.
Tạ Dịch Chi theo trí nhớ đi tới, cuối cùng đến trước căn hộ của Hoàng Thu Thu.
"Đinh——" Vừa ấn chuông cửa, rất nhanh người bên trong đã đi ra mở cửa.
Hoàng Thu Thu nhìn thấy người tới là ai thông qua màn hình camera trong phòng, đầu tiên là sững sờ, sau đó nhanh chóng đi ra mở cửa.
"...... Dịch Chi." Sau khi mở cửa, nhìn thấy người tới là ai thì do dự nửa phần, Hoàng Thu Thu quyết định thuận theo ý của Tạ Dịch Chi, bỏ qua chữ 'Tạ'.
"Đã lâu không gặp." Tạ Dịch Chi không mang theo hành lý, chỉ cõng theo violin.
Sau khi đi vào, Tạ Dịch Chi cũng không xa lạ đối với nơi này, ánh mắt anh trực tiếp hướng về phía phòng bếp.
"Đang làm gì vậy?" Nồi cơm điện vẫn còn bốc khói trắng.
Hoàng Thu Thu cúi đầu túm quần áo, có chút xấu hổ nói: "Cháo ngô."
Cô không biết nấu ăn, trước đó đã thử qua, nhưng thiếu chút nữa bị hàng xóm tố cáo.
Giống như Tạ Dịch Chi nói, suốt ngày ở bên ngoài ăn thức ăn nhanh quả thật không tốt, cho nên hiện tại bản lĩnh nấu cháo của Hoàng Thu Thu càng ngày càng mạnh.
"Mùi hương không tệ." Tạ Dịch Chi giương mắt nghiêm túc nói.
"Ừm, tôi mua hạt ngô bỏ vào, còn có đường." Hoàng Thu Thu có chút đắc ý, cười đến trăng lưỡi liềm đều đi ra, kéo dài giọng nói, "Rất ngọt."
Hai người cách nhau không đến một mét, Tạ Dịch Chi nhìn chằm chằm ánh mắt mang theo nụ cười của cô, trong lòng là một mảnh mềm mại.
"Tôi có thể nếm thử không?" Tạ Dịch Chi nhướng mày hỏi, khóe môi cũng bất giác mang theo ý cười.
"…Có, có thể." Không hiểu sao Hoàng Thu Thu lại có chút chột dạ, giống như muốn đem tác phẩm của mình giao cho lão sư.
Vốn dĩ nồi cơm điện rất nhỏ, trải qua nhiều lần thí nghiệm, Hoàng Thu Thu đã cân nhắc ra lượng ăn của một mình cô, vô cùng vừa vặn.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, cuối cùng hai người chỉ có thể chia nhau một chén nhỏ.
"Mỗi bữa ăn chỉ ăn một chút này?" Tạ Dịch Chi mang theo bất đắc dĩ, "Em là mèo con sao?"
"Ăn quá no sẽ không tốt." Hoàng Thu Thu lẩm bẩm, đứng kéo đàn sẽ không chống đỡ nổi. " Hai người nói chuyện một chút, Tạ Dịch Chi liền biểu lộ ý đồ: "Giải đấu cần một stylist, tôi giúp em hỏi mấy người, cần chính em đi chọn người mình thích."
Lại là stylist? Hoàng Thu Thu rất ấn tượng với Avida mặc túi dệt, cô cảm thấy kỳ lạ: "Tôi tham gia giải đấu violin, tại sao phải chọn một stylist?"
"Nếu như em không muốn, vậy thì không cần." Một lúc lâu sau Tạ Dịch Chi lạnh nhạt nói, "Giám khảo nghe được là âm thanh, cũng không phải là nhìn tạo hình."
Rõ ràng đi khắp nơi hỏi thăm stylist tốt, cũng đã liên lạc qua với mấy người bạn, thậm chí còn bay tới tìm cô.
Hiện tại chẳng qua Hoàng Thu Thu chỉ mới lộ ra một chút không tình nguyện, Tạ Dịch Chi đã chiều theo ý cô.
"Không phải không muốn, tôi đã có stylist rồi." Hoàng Thu Thu ngước mắt mềm giọng nói: "Cám ơn anh đã giúp tôi đi tìm stylist."
Tạ Dịch Chi ngẩn ra: "Em đã có stylist rồi sao?"
Anh cho rằng đồ ngốc thường xuyên rớt mạng, sẽ không chú ý mấy thứ này, là anh ... Không hiểu biết đủ về cô sao?
"Hôm đó một người tên là Avida gọi tới." Hoàng Thu Thu nhắc tới chuyện này còn có chút kinh ngạc, "Anh ta một mực muốn làm stylist cho tôi."
Tạ Dịch Chi nhíu mày: "Avida?"
Ngày đó khi nghe điện thoại, anh ta còn nói mình không rảnh, thì ra thật sự đã nhận lịch trình?
"Em đã đáp ứng?" Sắc mặt Tạ Dịch Chi không dễ nhìn lắm, nhưng không phải là cảm thấy Hoàng Thu Thu làm phật ý tốt của anh.
Chỉ là Avida là một stylist nổi tiếng, ngay cả Tạ Dịch Chi mời cũng không mời được, hiện tại vô duyên vô cớ muốn đến làm stylist cho Hoàng Thu Thu, anh không thể không nghĩ nhiều.
Dù sao chỉ cần điều tra qua Hoàng Thu Thu một chút là có thể biết được tiềm lực của cô, không cản trở việc Avida còn muốn mượn giải đấu để xào một lần.
"Ừm, lúc trước anh ta đến hậu trường tìm tôi ký tên chụp ảnh, tôi đã đồng ý với anh ta rồi." Hoàng Thu Thu chỉ là ứng phó một câu, nào biết người ta thật sự hoạt động ở lĩnh vực này.
"Ký tên chụp ảnh?" Tạ Dịch Chi không hiểu tình huống này.
Hoàng Thu Thu gật đầu: "Anh ta đến phòng hòa nhạc Hilling xem buổi biểu diễn."
Thấy vẻ mặt Tạ Dịch Chi khác thường, Hoàng Thu Thu chủ động an ủi: "Không cần lo lắng anh ta gạt người, Avida nói không cần tiền, chỉ là không biết trình độ như thế nào."
"...... Đừng lo lắng về trình độ của anh ta." Tạ Dịch Chi nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, khóe môi mang theo chút ý cười ấm áp, "Hẳn là Avida thích âm nhạc của em, cho nên mới nguyện ý giúp em."
Tuy nói như vậy, nhưng sau khi Tạ Dịch Chi trở lại căn hộ của mình, còn chưa kịp làm quen với chênh lệch thời gian, trước tiên đã lên mạng tìm kiếm về tình huống của Avida trong mấy năm gần đây một phen.
Không chút nào ngoài ý muốn khi thấy bài đăng trên Twitter của Avida, trên đó là bức ảnh chụp chung của Hoàng Thu Thu và anh ta.
Đến lúc này Tạ Dịch Chi mới coi như yên lòng, yên tâm nghỉ ngơi.
......
Lịch trình hiện tại của Hoàng Thu Thu rất đều đặn, buổi sáng lên lớp hướng dẫn riêng của Parse, buổi chiều trở về luyện tập, đồng thời vẫn xếp lịch tham gia biểu diễn tại phòng hòa nhạc Hilling.
"Tôi đưa em qua." Tạ Dịch Chi cúi đầu cẩn thận rửa trái cây.
Mặc dù anh không đề cử stylist cho cô nữa, nhưng buổi sáng và buổi trưa vẫn tới đây, dạy cô làm một vài mín ăn.
Trên thực tế, ngay cả nguyên liệu nấu ăn Hoàng Thu Thu cũng chưa từng rửa qua, chỉ ngồi trên sô pha ăn trái cây do Tạ Dịch Chi cắt sẵn.
Mỗi lần Tạ Dịch Chi đến đây đều nói chút chuyện khác, hỏi cô chuyện ở học viện Eastman.
Cứ như vậy, Hoàng Thu Thu mơ mơ hồ hồ, mỗi ngày không chỉ theo thói quen chờ Tạ Dịch Chi đến cho ăn, còn đem chuyện của mình nói hết không còn một mảnh.
"Anh không cần trở về nữa sao?" Cuối cùng Hoàng Thu Thu cũng dời ra được một chút tình táo từ trong hỗn độn.
"Không cần." Tạ Dịch Chi đem trái cây tươi đã cắt xong, bưng ra, đặt ở trước mặt Hoàng Thu Thu, "Chuyện của dàn nhạc đã giao phó xong hoàn toàn."
Anh không nói chuyện bình cảnh của mình đã được đột phá —— bởi vì nhờ cô thuận miệng nói mấy câu.
Ngày đó Cốc lão nghe anh diễn tấu xong, bỗng nhiên cười nói: "Có lẽ cậu không đi dàn nhạc mới là tốt nhất."
Tạ Dịch Chi hiểu rõ ý tứ của Cốc lão.
Anh có được cảm âm tuyệt đối mà những người khác không có, bất kỳ một người nào có trình độ thấp hơn anh, muốn diễn tấu cùng Tạ Dịch Chi đều là một loại tai nạn.
Mặc dù Tạ Dịch Chi đột phá bình cảnh, không dây dưa quá nhiều vấn đề về chất lượng âm sắc, nhưng muốn hợp tấu cùng với nhiều người, vẫn có chút không thích hợp.
......
Lần này Hoàng Thu Thu được biểu diễn vào ban ngày, thời gian tốt, khán giả cũng nhiều. Đây là tất nhiên, chẳng qua lượng khán giả đông đảo đến mức ngoài dự liệu của cô.
Rõ ràng những buổi biểu diễn vào ban ngày trước kia cũng không có nhiều khán giả như vậy.
"Gần đây khán giả đến phòng hòa nhạc Hilling đông hơn trước rất nhiều." Hoàng Thu Thu mờ mịt nhìn thoáng qua, quay đầu nói với người đàn ông bên cạnh.
"Ừm." Trong mắt Tạ Dịch Chi mỉm cười, không nói hiện tại người nào đó đã có lượng fans đông đảo, có lẽ hơn phân nửa khán giả tới đây đều là fans của cô.
Hoàng Thu Thu theo bản năng xoay người kéo ống tay áo Tạ Dịch Chi: "Anh muốn ở lại xem sao? Có một chỗ ngồi ở phía trước là của tôi, anh có thể ngồi đó."
"Được."
Tạ Dịch Chi chưa bao giờ có cảm giác như vậy: chỉ nhìn một người, bất kỳ câu nói nào của cô cũng đều có thể khiến cho anh mềm lòng.
"Thứ tự lên sân khấu của tôi là thứ tư, anh… rất nhanh anh có thể nhìn thấy." Hoàng Thu Thu ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thâm sâu của Tạ Dịch Chi, thiếu chút nữa chìm đắm trong đó.
"Ừm."
Đúng như Tạ Dịch Chi dự đoán, hơn phân nửa khán giả phía dưới đều là hướng về phía Hoàng Thu Thu. Một nửa trong số này là do Avida dẫn tới, nửa còn lại là sinh viên của Eastman đã nghe qua cuộc thi tuyển chọn của học viện.
"Tôi cảm thấy Tiểu Tước Nhi rất trâu bò!" Nam sinh tóc vàng tràn đầy tự tin nói với đồng bạn, "Nhất định là Tạ Dịch Chi phiên bản nữ tiếp theo, bằng không cũng là phiên bản nữ của Van Pisch."
"Không mạnh như vậy đi, cậu đánh giá quá cao rồi. Tần gốc Hoa kia cũng không có can đảm nói như vậy." Đồng bạn không đồng ý lắm.
Nam sinh tóc vàng không nghe, chắc chắn nói: "Đó là bởi vì lần đó cậu không đến xem buổi tuyển chọn, có biết vì sao cô ấy được gọi là Tiểu Tước Nhi không?"
Đồng bạn khó hiểu: "Chẳng lẽ không phải vì tên tiếng Hoa của cô ấy dịch ra là ý tứ này?"
Nam sinh tóc vàng khinh thường liếc mắt nhìn đồng bạn một cái, ánh mắt tràn đầy vẻ 'vô văn hóa thật đáng sợ': "Tên tiếng Hoa của cô ấy phiên dịch ra là tiếng chim nhỏ, sở dĩ gọi cô ấy là Tiểu Tước Nhi là bởi vì bản nhạc 'Chim sơn ca bay cao' mà cô ấy diễn tấu, giám khảo nói cô ấy hoàn toàn hóa thành một con chim sơn ca trên bầu trời, cho nên mới có biệt danh này."
"Lần này mình cố ý mua hai vé hàng đầu, đợi lát nữa cậu nghe sẽ biết." Nam sinh tóc vàng không muốn nhiều lời, thề sẽ để cho đồng bạn chính tai nghe thấy.
Tiểu tước nhi?
Cách hai chỗ trống, Tạ Dịch Chi nghe thấy bọn họ nói chuyện, trong nháy mắt hiểu được Tiểu Tước Nhi là ai.
Dường như dễ nghe hơn một chút so với đồ ngốc, Tạ Dịch Chi như có điều suy nghĩ.
Chủ nhân của hai chỗ trống ở hàng ghế đầu vẫn không tới, rất nhanh hai vị sinh viên kia của học viện Eastman đã nhìn thấy Tạ Dịch Chi.