Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 59

"Cậu có cảm thấy người bên cạnh chúng ta ..." Nam sinh tóc vàng nói với bạn của mình.   

"Đẹp trai?" Đồng bạn tùy tiện liếc mắt một cái.   

"..." Nếu không phải trước mặt mọi người, nam sinh tóc vàng đều muốn mắng người. Cậu ta cúi đầu, cắn răng nói ra mấy từ, "Cậu nhìn kỹ lại một chút."

Đồng bạn thấy nam sinh tóc vàng lén lút như vậy, cũng không khỏi cúi đầu cẩn thận liếc Tạ Dịch Chi bên cạnh, lén lút nói: "Có chút quen mắt."   

"Cậu có cảm thấy anh ta rất giống Tạ Dịch Chi không?" Nam sinh tóc vàng không xác định.  

Tạ Dịch Chi trở về Trung Quốc được ba năm rồi, hơn nữa anh cũng không có lý do gì để tới phòng hòa nhạc Hilling. Nơi này đều là những sinh viên còn chưa tốt nghiệp, thậm chí còn chưa được chính thức biểu diễn qua.   

Tạ Dịch Chi tới đây cũng không có ích lợi gì.   

"Rất giống." Đồng bạn sờ sờ cằm, cậu ta chỉ nhìn thấy sườn mặt, chỉ cho rằng là vị khán giả nào trông giống mà thôi. Cho nên đồng bạn thừa dịp người biểu diễn thứ tư lên sân khấu liền hô to một tiếng, "Anh bạn!"  

Tạ Dịch Chi quay đầu, khuôn mặt anh tuấn sạch sẽ lập tức rơi vào trong mắt hai người này.   

"Cái này ... Thật sự rất giống nhau." Trong lúc nhất thời đồng bạn có chút kinh ngạc.   

Nam sinh tóc vàng cảm thấy đồng bạn của mình thật sự là hết thuốc chữa, tiếp theo lấy tốc độ cực nhanh, chuẩn, tàn nhẫn dời sang bên cạnh hai chỗ ngồi, tới gần Tạ Dịch Chi: "Vậy mà ngài cũng đến xem phòng hòa nhạc Hilling?"   

Bị người ta nhận ra ở trung tâm âm nhạc nước M, Tạ Dịch Chi cũng không kinh ngạc, anh ở lại nơi này bốn năm, dự thi vô số lần trong bốn năm đó, mặc dù hiện tại cũng thường xuyên bị người nhắc tới.   

"Tôi nghe nói nơi này có người rất lợi hại." Ánh mắt Tạ Dịch Chi xa xôi, lạnh nhạt nói, "Lại đây xem một chút."

Lúc này vừa lúc đến lượt Hoàng Thu Thu đi lên sân khấu.   

Nam sinh tóc vàng sửng sốt một giây, bỗng nhiên nụ cười trên mặt không nhịn được.   

Bên cạnh cậu ta là ai?   

Là Tạ Dịch Chi của học viện Drey!  

Drey là đối thủ trăm năm của Eastman!   

Quan trọng nhất, bạn gái cũ của Tạ Dịch Chi chính là Tần Khả, lần này được mời tham gia giải đấu trẻ, cho nên hiện tại anh tới đây để do thám 'tình địch'?   

Nam sinh tóc vàng ném ánh mắt thất vọng về phía Tạ Dịch Chi, sau đó yên lặng dời về chỗ ngồi của mình.   

Tạ Dịch Chi không để chuyện này trong lòng, ánh mắt của anh đã sớm rơi vào trên người Hoàng Thu Thu.   

So với lần đầu tiên cô lên sân khấu một mình, bây giờ Hoàng Thu Thu đã thuần thục không ít. Tạ Dịch Chi vẫn luôn nhớ rõ lúc trước khi tham gia trận đấu loại trực tiếp đầu tiên của đường Hoa Hằng, ngay cả hành vi cúi đầu trước ban giám khảo và khán giả cũng không có, vừa đi lên đã muốn nâng violin bắt đầu kéo.   

Bây giờ ... Thậm chí cô có thể dùng ánh mắt để tương tác với khán giả dưới sân khấu, đương nhiên chỉ là trước khi bắt đầu biểu diễn.   

......

Thật sự tốt hơn nhiều so với lúc đầu.   

Tạ Dịch Chi nghe Hoàng Thu Thu kéo đàn, không hiểu sao trong lòng cảm thấy mênh mông, cho dù là khoảng thời gian sau khi đột phá bình cảnh cũng không có sung sướng như vậy.   

Tạ Dịch Chi lấy điện thoại di động ra đặt lên đùi, lặng lẽ chụp Hoàng Thu Thu.   

Nhưng mà còn có một số vấn đề có thể điều chỉnh, Tạ Dịch Chi dứt khoát mở video ra, một tay đỡ điện thoại di động, ngửa đầu nhìn Hoàng Thu Thu không chớp mắt, kỳ thật trong một buổi hòa nhạc chân chính, nói chuyện, chụp ảnh đều bị cấm. Tuy nhiên, bản thân phòng hòa nhạc Hilling, chỉ cần không ồn ào thì vẫn có thể được phép quay chụp.

Khóe mắt của nam sinh tóc vàng vẫn luôn nhìn Tạ Dịch Chi, thấy anh còn chụp trộm, thực sự là vô cùng phẫn nộ, hình tượng của Tạ Dịch Chi ở trong lòng cậu ta hoàn toàn sụp đổ.   

Không chỉ đến dò xét trình độ của Tiểu Tước Nhi nhà bọn họ, vậy mà còn quay video, nhất định là muốn cho Tần Khả xem.   

Đường đường là nghệ sĩ violin tài năng hàng đầu, thế nhưng lại vì một người bạn gái mà làm ra chuyện như vậy!   

Không đúng, rõ ràng là bạn gái cũ.   

Nam sinh tóc vàng đột nhiên nhớ tới tin tức năm đó truyền ra xôn xao.   

Đợi đến khi buổi biểu diễn kết thúc, nam sinh tóc vàng chỉ vừa nói một câu với đồng bạn, quay đầu lại đã không thấy Tạ Dịch Chi đâu.   

Cậu ta khinh thường: Nhất định là chột dạ nên mới chạy.   

Lúc này Tạ Dịch Chi "chột dạ chạy" đi vào hậu trường, Hoàng Thu Thu còn đang nói chuyện với người khác.   

"Tiểu Tước Nhi, đi thôi." Tạ Dịch Chi bất thình lình xuất hiện từ phía sau, lôi kéo Hoàng Thu Thu đi ra ngoài.  

"Daffa, tôi đi trước." Hoàng Thu Thu bị Tạ Dịch Chi nắm tay, cũng không kịp phản ứng anh gọi mình là cái gì, chỉ quay đầu phất tay với Daffa vừa tới.   

Tạ Dịch Chi nghe thấy cái tên quen thuộc, ánh mắt trầm xuống, quay đầu lại đánh giá Daffa.   

Daffa làm như không thấy Hoàng Thu Thu, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người Tạ Dịch Chi bên cạnh cô.   

Đây là Tạ Dịch Chi đúng không? Chắc chắn là anh.   

"Có việc gì?" Tạ Dịch Chi kéo Hoàng Thu Thu về phía sau, giọng điệu lạnh như băng.   

Hoàng Thu Thu không hiểu gì đứng ở phía sau Tạ Dịch Chi, thò đầu ra từ phía sau anh.   

"Ngài là Tạ Dịch Chi sao?" Daffa cưỡng chế trấn định lại, trong lời nói còn mang theo chút run rẩy, rõ ràng là phản ứng điển hình khi nhìn thấy thần tượng.   

Đáng tiếc Tạ Dịch Chi làm như không thấy, thậm chí còn lạnh lùng, lặp đi lặp lại câu hỏi: "Có việc?"   

"Tôi, tôi rất thích ngài..." Daffa lắp bắp nửa ngày.   

Tạ Dịch Chi nhẹ nhàng dịch sang bên trái một bước, lại một lần nữa ngăn trở Hoàng Thu Thu đang thò đầu ra, cắt ngang lời Daffa, "Thật ngại quá, chúng tôi có việc đi trước."

Daffa trơ mắt nhìn thần tượng của mình kéo đối thủ hiện tại của mình ra khỏi hậu trường.   

Sau khi bước nhanh ra khỏi phòng hòa nhạc Hilling, Tạ Dịch Chi mới chậm rãi cảm nhận được sự mềm mại ấm áp trong lòng bàn tay.   

"Chúng ta có việc gì sao?" Hoàng Thu Thu ngửa đầu nhìn Tạ Dịch Chi bên cạnh, cho rằng anh thật sự có việc.   

Tạ Dịch Chi bị từ 'chúng ta' trong miệng cô làm cho sung sướng, nhưng vẫn không buông bàn tay đang nắm ra.   

"Em còn một số vấn đề cần phải sửa chữa." Tạ Dịch Chi dắt người đi đến bãi đậu xe, nói đến vấn đề chuyên môn, "Vừa rồi tôi đã ghi lại."

Lấy trình độ của hai người bọn họ, kỳ thật hoàn toàn không cần dùng điện thoại di động để ghi hình, Tạ Dịch Chi có thể nhớ rõ chỗ nào có vấn đề gì, chỉ cần anh nói ra là Hoàng Thu Thu có thể lập tức biết. 

Nhưng mà Hoàng Thu Thu cũng không chú ý tới những chuyện này, hiện tại sự chú ý của cô đều tập trung vào bàn tay đang nắm chặt của hai người.   

Ngón tay hai người không ngắn, chỉ là tay Tạ Dịch Chi thon dài hơn, lòng bàn tay lớn hơn...

Có chút nóng. Nói là nắm, nhưng kỳ thật là bàn tay của Tạ Dịch Chi bao lấy tay của Hoàng Thu Thu.  

Chung quanh ngoại trừ người qua đường không quen biết, chỉ có hai người bọn họ, cảm quan của Hoàng Thu Thu càng ngày càng tập trung ở bàn tay đang nắm chặt này.   

Nhưng dường như Tạ Dịch Chi không phát hiện, bàn tay đang nắm tay cô chưa từng buông lỏng một chút mảy may nào.   

Cuối cùng Hoàng Thu Thu chỉ có thể tụt lại phía sau nửa bước, tùy ý để cho Tạ Dịch Chi dắt đến bãi đậu xe.   

Lúc này Tạ Dịch Chi mới buông tay cô ra, mở cửa xe, để cho Hoàng Thu Thu đi vào.   

Đang lúc Hoàng Thu Thu vô cớ thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên Tạ Dịch Chi cúi người tiến vào, lướt qua mặt cô. Kéo dây an toàn ra cài giúp cô.   

Toàn bộ quá trình không đến năm giây, nhưng Hoàng Thu Thu lại cảm giác được hơi thở của đối phương một cách rõ ràng, dường như cô ngửi được mùi rừng rậm mát lạnh sau cơn mưa, chỉ là vẫn còn mang theo ý tứ xâm lược nhàn nhạt.

"Chúng ta trở về rồi nói sau." Tạ Dịch Chi ngồi về vị trí của mình, quay đầu nhìn về phía Hoàng Thu Thu, "Không phải là vấn đề lớn gì, chú ý một chút là được. "   

"...... Ừm." Hoàng Thu Thu không yên lòng đáp.   

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, nam sinh tóc vàng lập tức nói với bạn bè và bạn cùng lớp chuyện bản thân mình đã nhìn thấy trong phòng hòa nhạc Hilling.   

Người tin thì trực tiếp tin, người không tin thì đem tin tức này làm trò đùa nói chuyện, rất nhanh chuyện này đã được truyền khắp giới âm nhạc nước M.   

......   

Bên trong một dàn nhạc hàng đầu.   

Người đàn ông dáng người cao lớn nhận lấy khăn mặt do người bên cạnh đưa lau mồ hôi, nghe người xung quanh nghị luận. Ánh mắt thâm trầm, giọng điệu đùa giỡn: "Cậu ta đã trở lại? Muốn ở cùng một chỗ với Tần?"   

......   

"Dịch Chi, gần đây anh không có việc gì sao?" Hoàng Thu Thu từ trên xe đi xuống, khó hiểu nói.   

Mấy ngày nay bất kể là đi đến lớp học của Parse, hay là đi ra ngoài mua đồ, Tạ Dịch Chi đều đưa đón cô. Anh còn phụ trách một ngày hai bữa, trên cơ bản ngoại trừ Tạ Dịch Chi không ngủ ở nhà cô, đều sắp trở thành bảo mẫu toàn thời gian của Hoàng Thu Thu rồi.  

Hoàng Thu Thu luôn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không biết là kỳ quái ở đâu.   

"Không có việc gì." Làm sao Tạ Dịch Chi có thể không biết ý tứ của cô, dù sao Tiểu Tước Nhi luôn đem ý nghĩ viết lên mặt.   

Hoàng Thu Thu không biết nên nói cái gì, gật đầu xoay người muốn đi tới học viện.   

"Tiểu Tước Nhi." Tạ Dịch theo bản năng cầm lấy tay Hoàng Thu Thu.   

Thời tiết tháng tám, Hoàng Thu Thu mặc áo ngắn tay, lòng bàn tay Tạ Dịch Chi dán sát vào cổ tay cô, xúc cảm nhẵn nhụi bóng loáng khiến anh không nhịn được mà ngẩn ra.   

Hoàng Thu Thu mờ mịt quay đầu lại, tùy ý để cho Tạ Dịch Chi nâng tay kia lên v.uốt ve hai má mình.   

Ngón tay khẽ chạm vào làn da trắng nõn bên dưới, yết hầu Tạ Dịch Chi giật giật: "Không có bôi kem chống nắng sao? Ở đây mặt trời lớn, dễ bị cháy nắng."   

"...... Ừm." Hoàng Thu Thu không nghĩ tới Tạ Dịch Chi lại nói ra những lời như vậy, cô dời đi sự chú ý, "Sao anh cũng … Gọi tôi là Tiểu Tước Nhi."

Người của Học viện Eastman gọi xưng hô này là dùng tiếng nước M, có nhiều phần tán thưởng ở bên trong. Nhưng Tạ Dịch Chi lại trực tiếp gọi bằng tiếng Trung, luôn có chút ... Thân mật vô cớ.   

"Rất dễ nghe." Vẻ mặt Tạ Dịch Chi tự nhiên thu hồi hai tay lại, "Sắp đến giờ lên lớp."

Hoàng Thu Thu bất đắc dĩ, chậm rãi lui ra sau hai bước rồi mới xoay người đi vào cửa lớn học viện.  

Viện trưởng bảo Pather và Hoàng Thu Thu dừng lại lớp dạy và lớp học, nhưng mà buổi sáng hai người vẫn có thể ở học viện để luyện tập. Một mình Parse chiếm một phòng học cho Hoàng Thu Thu, mỗi buổi sáng đều phải hướng dẫn cô, buổi chiều thì lập ra nhiệm vụ ngày mai.   

Nhưng mà hôm nay Parse không để cho Hoàng Thu Thu luyện tập ngay từ đầu, mà là để cho cô ngồi xuống trước.   

"Lúc trước cô quen biết Tạ Dịch Chi ở đường Hoa Hằng đúng không?" Vẻ mặt Parse nghiêm túc, "Lúc ấy khi cô thi đấu, cậu ta đứng ở phía sau ban giám khảo."

Hoàng Thu Thu ngẩn người: "Quen biết."   

Rõ ràng Parse đã quên chuyện bọn họ từng gặp nhau một lần trong hành lang của dàn nhạc Tố Trúc.   

"Cậu ta rất lợi hại, cô biết chứ?"   

"Biết." Ngoại trừ lão sư nhập môn, Tạ Dịch Chi được xem như lão sư chân chính của cô.   

Parse nhớ lại những tin đồn nghe được trong mấy ngày này, không khỏi trầm giọng nói: "Có thể cô không rõ ràng, nhưng cậu ta thật sự rất lợi hại. Gần đây cậu ta xuất hiện ở nước M, nghe nói vì muốn giúp Tần Khả trong giải đấu mà cố ý đi xem cô thi đấu, tìm sơ hở của cô."  

Hoàng Thu Thu mới được Tạ Dịch Chi đưa tới lớp: "..."   

"Có lẽ cô không biết Tần Khả là ai." Parse thấy cô không nói lời nào, "Cô ta là bạn gái của Tạ Dịch Chi."

"Bạn gái?" Hoàng Thu Thu giật mình, quả thật cô không biết Tạ Dịch Chi còn có bạn gái. Hai người quen biết lâu như vậy, bên cạnh anh chưa từng có người phụ nữ nào khác.   

"Quan hệ của hai người đặc thù, cơ sở của cô không tốt lắm, mặc dù hiện tại đã được nâng cao, nhưng cũng không thể xem nhẹ." Parse còn đang nói gì đó.   

Hoàng Thu Thu đã sớm không nghe rõ, cô không rõ vì sao trong lòng lại chua xót.   

Một buổi sáng này, Parse tăng khối lượng nhiệm vụ, thậm chí còn kéo dài, Hoàng Thu Thu cũng không oán giận, yên lặng luyện tập.   

"Hôm nay đến đây thôi, buổi chiều luyện xong những thứ này." Parse nói xong, đứng dậy đi về phía phòng viện trưởng.   

Hoàng Thu Thu thu dọn một xấp bản nhạc, yên lặng đứng một hồi lâu, mới chậm rãi đi ra ngoài.   

Kết quả lập tức đụng phải Tạ Dịch Chi đến đón cô.  

Bình Luận (0)
Comment