"Lộ tỷ đi rồi?" Hoàng Thu Thu biết bình thường người mà Lộ tỷ tôn trọng nhất chính là nhạc trưởng, không biết khi rời đi cô ấy sẽ đau lòng biết bao nhiêu.
"Đi rồi." Tất Chu lập tức dời ánh mắt, không có đối diện với Hoàng Thu Thu.
"Bây giờ nhạc trưởng thế nào?" Trong khoảng thời gian này Hoàng Thu Thu không có liên lạc với Cốc Thành Kính, cho nên hoàn toàn không biết chuyện này.
Trình Huy Khuê ở bên cạnh lại thò đầu vào: "Nhạc trưởng vẫn như vậy, bảo mọi người bình tĩnh, cố gắng luyện tập."
Dàn nhạc Tố Trúc có rất nhiều người đều đang gặp phải bình cảnh, trong đó bình cảnh của Giang Nhã Lộ là cao nhất, đương nhiên một khi đột phá, trình độ cũng sẽ tăng nhanh hơn so với những người khác.
Hoàng Thu Thu trở về nói lại với Tạ Dịch Chi chuyện của dàn nhạc Tố Trúc.
Tạ Dịch Chi tựa vào sô pha, tay áo màu đen xắn đến khuỷu tay, khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt mang theo một chút dịu dàng: "Thu Thu, sau này em muốn làm gì? Chơi violin hay làm cái khác?"
Hoàng Thu Thu không nói gì. Đi đến ngày hôm nay, cho tới bây giờ cô đều bị người khác đẩy đi.
Báo cáo sai cuộc thi violin, không bỏ cuộc, luyện tập một tháng rồi đi lên thi đấu, kết quả đạt được vị trí thứ ba. Hỏi cô có muốn ra nước ngoài học thêm hay không, cô đồng ý.
Tạ Dịch Chi không kinh ngạc trước sự do dự của cô, nắm lấy tay Hoàng Thu Thu, nghiêm túc nhìn vào mắt cô: "Chuyện trong lòng em thật sự muốn làm, không cần bận tâm đến suy nghĩ của người khác."
Đương nhiên Tạ Dịch Chi hiểu được Hoàng Thu Thu không có chấp niệm quá lớn đối với violin, giống như khi cô gõ trống định âm ở dàn nhạc Tố Trúc, có thể tùy thời buông tha.
Chẳng qua bản thân cô vẫn luôn không ý thức được.
"Anh không phải người khác." Hoàng Thu Thu cọ cọ dựa vào trong lòng anh.
"Em thích cái gì, có thể buông tay đi làm." Tạ Dịch Chi dẫn dắt cô nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng, "Không cần phải từ bỏ lựa chọn của mình, chỉ cần em thích thì hãy luôn kiên trì."
Hoàng Thu Thu ngửa đầu nhìn Tạ Dịch Chi, dần dần giãy dụa ra từ trong mê mang: "Giống như học nhị hồ sao?"
Tạ Dịch Chi cứng người, anh biết Hoàng Thu Thu có chấp niệm đối với nhị hồ, nhưng không ngờ chấp niệm lại sâu như vậy.
Hoàng Thu Thu cũng biết mình kéo nhị hồ kém đến mức nào, vừa thấy Tạ Dịch Chi biến sắc thì nhịn không được nở nụ cười.
"Dịch Chi, anh nói xem nếu em đi làm nhạc sĩ thì sao?" Hoàng Thu Thu câu lấy ngón tay Tạ Dịch Chi, cúi đầu nói.
Lần trước Tạ Dịch Chi nói chuyện về phương diện sáng tác với cô, làm cho cô hiểu được những thứ mà mình tiện tay viết không phải nghệ sĩ violin nào cũng có thể viết ra.
Hoàng Thu Thu nghĩ chuyện duy nhất cô có thể làm mà không mệt mỏi, ngoại trừ kéo nhị hồ, chỉ có sáng tác.
"Thu Thu, bất kể em làm cái gì cũng đều rất lợi hại." Tạ Dịch Chi dùng khuôn mặt lạnh lùng của mình khen người yêu, hoàn toàn không có một chút không được tự nhiên nào.
"Nhị hồ thì sao?" Hoàng Thu Thu vẫn còn muốn trêu chọc anh.
Tạ Dịch Chi không đi vào bẫy của cô nữa, cúi đầu hôn Hoàng Thu Thu: "Sau này kéo nhị hồ cũng sẽ trở nên lợi hại."
"Sau khi kết thúc khóa học, em muốn trở về Trung Quốc." Hoàng Thu Thu nghiêm túc nói, "Bọn họ đều cảm thấy Trung Quốc không đủ tốt."
Hoàng Thu Thu lẩm bẩm nói chút tính toán tương lai, nếu như nói cô sáng tác rất lợi hại, vậy cô sẽ cho tất cả mọi người biết cô là người Trung Quốc, chính là loại sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc.
Tạ Dịch Chi không cảm thấy Hoàng Thu Thu thay đổi nghề nghiệp quá nhanh. Từ sau khi nhìn thấy những đoạn nhạc do cô viết, anh chậm rãi bắt đầu phát hiện những đoạn nhạc nhỏ mà cô viết ở trong căn hộ, thậm chí có đôi khi anh còn phát hiện phía sau rèm cửa sổ cũng có một đoạn nốt nhạc nhỏ.
Thứ Hoàng Thu Thu thiếu chính là người có thể nói cho cô biết thiên phú của cô là gì, giống như violin vậy, cũng là do anh khai quật ra.
"Anh trở về cùng em được không?" Trong lòng Tạ Dịch Chi sinh ra một ý nghĩ.
"Anh ... Không ở lại?" Hoàng Thu Thu biết thanh danh của Tạ Dịch Chi trong giới âm nhạc, còn có thực lực, tất cả mọi người đều mặc định tương lai anh sẽ ở lại chỗ này.
"Em muốn về nước, đương nhiên anh cũng phải trở về." Tạ Dịch Chi ôm người, anh nói đến chuyện như vậy quả thực là nước chảy mây trôi, không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào.
"Anh nên ở lại." Hoàng Thu Thu cau mày, Tạ Dịch Chi là nghệ sĩ violin trưởng thành, môi trường bên này vô cùng phù hợp cho sự phát triển của anh.
Mà Hoàng Thu Thu còn chưa phát triển, về nước cũng coi như là một con đường khác.
Tạ Dịch Chi cúi đầu cười một tiếng: "Thu Thu, lúc trước em nói trong lòng người khác xem thường Trung Quốc chúng ta, hiện tại lại muốn đẩy anh ra?"
Hoàng Thu Thu im lặng, tiền đồ của mình khó lường là chuyện của mình, nhưng bởi vì mình mà chậm trễ tiền đồ của Tạ Dịch Chi, cô không làm được.
"Nếu anh đi ứng tuyển trưởng nhạc công violin của Dàn nhạc Tố Trúc, Cốc nhạc trưởng có nhận anh không?" Tạ Dịch Chi nhướng mày hỏi Hoàng Thu Thu.
"Cái gì?" Hoàng Thu Thu nhất thời không kịp phản ứng lại.
Tạ Dịch Chi cúi đầu chuyên chú nhìn về phía Hoàng Thu Thu: "Không phải vừa rồi em nói dàn nhạc Tố Trúc thiếu người sao, em cảm thấy anh thế nào?"
"Anh..." Hoàng Thu Thu ngây ngốc nói: "Anh là nhạc trưởng của dàn nhạc Phong Diệp."
"Đã không còn nữa rồi." Tạ Dịch Chi nhướng mày.
"Vậy..." Vậy cũng không được.
Hoàng Thu Thu giật giật môi muốn nói.
Sau khi cự tuyệt lời mời của nước Y, Tạ Dịch Chi vẫn chưa nghĩ ra tương lai mình sẽ làm gì.
Lúc trước Hoàng Thu Thu muốn về nước, vừa rồi lại vừa lúc nói đến khoảng trống đột nhiên xuất hiện trong dàn nhạc Tố Trúc, trong lòng Tạ Dịch Chi vừa động, liền sinh ra ý nghĩ này.
Đến cuối cùng Hoàng Thu Thu lại thật sự đồng ý, muốn giúp Tạ Dịch Chi đi hỏi.
......
Quả thật gần đây Cốc Thành Kính đang một mực tìm người thích hợp, nhưng chức vị này càng khó tìm hơn so với lần tìm tay gõ trống định âm, mặc dù trên mặt ông không vội, nhưng mấy ngày nay đều không ngủ ngon.
Nhiều thành viên bắt đầu đột phá, biện pháp tốt nhất chính là mang theo bọn họ đi thực chiến để tích lũy kinh nghiệm.
Nhưng chưa thể tìm thấy trưởng nhạc công violin, bọn họ vẫn phải tạm dừng mọi kế hoạch.
Đang lúc hết đường xoay xở, Hoàng Thu Thu gọi điện thoại, nói chuyện Tạ Dịch Chi muốn đến ứng tuyển vị trí trưởng nhạc công violin của dàn nhạc Tố Trúc.
"..... Cháu nói lại lần nữa?" Cốc Thành Kính không thể tin được lỗ tai mình, đây là muốn tới ứng tuyển hay là muốn đập phá dàn nhạc Tố Trúc.
"Dịch Chi nói anh ấy muốn về nước phát triển." Hoàng Thu Thu thành thành thật thật nói.
"Tại sao lại đến dàn nhạc của chúng ta?" Cốc Thành Kính không cảm nhận được vui sướng trước tiên, mà là kỳ quái. Không phải trở lại dàn nhạc Phong Diệp là được sao? Vì cái gì mà nhất định phải đến dàn nhạc đối thủ.
Hoàng Thu Thu đem ý định của mình nói một lần.
"Cho nên, Tạ Dịch Chi vì cháu nên mới muốn đến Dàn nhạc Tố Trúc?" Cốc Thành Kính thật đúng là không nhìn ra Tạ Dịch Chi lại làm việc cảm tính như thế.
Thực lực của anh mạnh như vậy, nhưng nhất định muốn bắt đầu từ con số 0. Không đúng, nếu làm không tốt dàn nhạc Tố Trúc bọn họ còn liên lụy đến Tạ Dịch Chi.
"Không phải." Hoàng Thu Thu ở đầu dây bên này phủ nhận, "Dịch Chi không muốn phát triển ở nước Y nên mới muốn về nước."
Vốn dĩ trước kia Tạ Dịch Chi cũng đã có ý nghĩ làm một nghệ sĩ violin độc lập.
".....Vậy thì cháu bảo cậu ta tự mình đến nói chuyện với ta." Không thể không nói quả thật Cốc Thành Kính đã động tâm.
......
Vài tháng sau, Tạ Dịch Chi dắt Hoàng Thu Thu xuống máy bay. Thời điểm hai người trở lại đường Hoa Hằng, liếc nhìn nhau, có chút ảo giác giống như đã qua mấy đời.
Trước khi rời đi, hai người chưa bao giờ nghĩ tới tương lai bọn họ sẽ ở cùng một chỗ, hơn nữa khi quay lại Tạ Dịch Chi còn phải đến dàn nhạc Tố Trúc để phỏng vấn.
Đúng vậy, Cốc Thành Kính không có trực tiếp nói đồng ý, ngược lại muốn Tạ Dịch Chi tới phỏng vấn.
Đội hình phỏng vấn không khác gì cuộc phỏng vấn lúc trước của Hoàng Thu Thu, chẳng qua thiếu đi Giang Nhã Lộ. Hơn nữa trong số những người tham gia phỏng vấn, ngoại trừ sắc mặt của Cốc Thành Kính như thường, những người khác ngược lại giống như bị phỏng vấn, tay chân đều không buông ra được.
"Vậy bắt đầu đi." Cốc Thành kính ho một tiếng, phá vỡ hiện trường không được tự nhiên.
Loại nghệ sĩ violin cấp bậc như Tạ Dịch Chi tham gia phỏng vấn, đương nhiên sẽ vô cùng thuận lợi, anh diễn tấu xong, thậm chí những người ở đây vẫn còn sững sờ.
"Tiền lương của dàn nhạc chúng tôi, cậu phải tìm hiểu một chút." Cốc Thành Kính lại một lần nữa ho khan một tiếng, mở miệng nói chuyện về tình hình của dàn nhạc với Tạ Dịch Chi.
Tất Chu bên cạnh quay đầu, bội phục nhìn nhạc trưởng nhà mình.
Đối diện chính là Tạ Dịch Chi đấy! Dàn nhạc Phong Diệp từng ngang hàng với nhạc trưởng. Mặc dù là do nhạc trưởng bị trình độ tổng thể của tất cả thành viên bọn họ liên lụy, nhưng nói như thế nào thì lương tháng của Tạ Dịch Chi cũng không thể dựa theo tiêu chuẩn của Tố Trúc nhà bọn họ mà tính.
"Đây là mức lương cuối cùng của trưởng nhạc công nhóm violin, nếu cậu chấp nhận, vậy ngày mai có thể bắt đầu tới đây." Trong lòng Cốc Thành Kính cực kỳ bình tĩnh.
Trước khi Tạ Dịch Chi về nước, hai người bọn họ đã nói chuyện qua điện thoại thật lâu, biết Tạ Dịch Chi thật lòng muốn tới.
Cốc Thành Kính cho rằng nếu Tạ Dịch Chi muốn tới, đương nhiên phải dựa theo tiêu chuẩn của dàn nhạc Tố Trúc. Nếu như phải so sánh với tiền lương trong một buổi biểu diễn trước kia của Tạ Dịch Chi, vậy không cần phải trả lương cho các thành viên khác của dàn nhạc Tố Trúc nữa.
"Vậy ngày mai tôi sẽ tới, mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn." Khuôn mặt lạnh nhạt của Tạ Dịch Chi hiện lên một nụ cười nông, chậm rãi rời khỏi hiện trường phỏng vấn.
"...... Vừa rồi anh ấy cười đúng không?" Tất Chu dùng giọng điệu hoài nghi hỏi người bên cạnh.
Không phải mọi người thường đồn Tạ Dịch Chi chính là một tên mặt than sao, sao đột nhiên lại nở nụ cười như vậy?
Tất Chu nhìn bóng lưng Tạ Dịch Chi đi xa, trong lòng cảm thán tình yêu thật vĩ đại.
Không đúng, hẳn là do Thu Thu quá lợi hại, vậy mà có thể bắt cóc Tạ Dịch Chi đến dàn nhạc Tố Trúc của bọn họ.
Yêu đương còn mang theo hoạt động tặng quà, trên đời này cũng chỉ có Thu Thu mới có thể làm được.
"Phỏng vấn xong rồi?" Hoàng Thu Thu vẫn ở bên ngoài chờ Tạ Dịch Chi, cô thật sự lo lắng không biết Tạ Dịch Chi có thể tiến vào hay không. Dù sao phong cách của anh không quá phù hợp với dàn nhạc Tố Trúc.
Tạ Dịch Chi giống như một thanh kiếm, đại khai đại hợp. Mà dàn nhạc Tố Trúc lại giống như một bụi tre xanh, gió thổi tới liền uốn lượn theo gió. Có lẽ điểm duy nhất giống nhau là cả hai đều kiên trì, kiếm tiến thẳng không lùi, mà tre xanh thì tùy ý cho gió táp mưa sa, cuối cùng sau khi trời nắng vẫn đứng thẳng trong trời đất.
"Ngày mai anh sẽ trở thành thành viên trong dàn nhạc của em." Tạ Dịch Chi cười khẽ một tiếng, giống như nghĩ tới chuyện gì thú vị.
Mặc dù Hoàng Thu Thu không phụ trách trống định âm trong dàn nhạc Tố Trúc nữa, nhưng tên của cô vẫn còn treo trong dàn nhạc, trước đó là rời đi để luyện tập.
Sau khi về nước, có lẽ Hoàng Thu Thu sẽ không ở lâu trong dàn nhạc Tố Trúc, lão gia tử lấy ra mạng lưới quan hệ của mình, dắt đường cho Hoàng Thu Thu. Để cho cô theo học sáng tác, lúc này mới là chân chính bái thầy.
Cốc lão biết được Hoàng Thu Thu muốn đi con đường sáng tác, vậy mà không có bất kỳ kinh ngạc nào.
"Thu Thu lợi hại như vậy, biết viết nhạc là chuyện rất bình thường."
Trong mắt người làm trưởng bối như Cốc lão, cho dù Hoàng Thu Thu có thể bay lên trời, ông chẳng những không giật mình vì sao cô lại biết bay, mà còn phải khen ngợi tư thế bay của cô rất đẹp mắt.