Tạ Dịch Chi là nhân vật luôn được người trong giới violin quan tâm, sau khi tin tức anh gia nhập dàn nhạc Tố Trúc xuất hiện, lập tức khiến cho tất cả mọi người đều choáng váng.
Sters đặc biệt đến Trung Quốc tìm Tạ Dịch Chi: "Cho dù cậu không đến nước Y, vậy làm nghệ sĩ violin độc lập cũng vẫn tốt hơn tới nơi này."
Sters thật coi Tạ Dịch Chi là bạn vong niên của mình, nói chuyện luôn phân tích ưu nhược điểm cho anh. Hy vọng Tạ Dịch Chi có thể cẩn thận cân nhắc.
Tạ Dịch Chi im lặng nghe xong, chỉ nói: "Tất cả mọi người đều nghĩ âm nhạc Trung Quốc sẽ không có khả năng phát triển."
Anh học ở nước M lâu như vậy, tiếp xúc với nhóm người đứng đầu, lại trở về đường đường Hoa Hằng ngây người vài năm. Trong lòng có cảm ngộ rất sâu, anh thấy được hy vọng tương lai của Trung Quốc, chẳng qua không ai chỉ rõ phương hướng cho bọn họ.
Nếu như đã không có ai nhìn thấy, vậy anh sẽ là người mở đầu.
Sters thấy Tạ Dịch Chi đã hạ quyết tâm, đành phải thở dài, trước khi đi cũng giải thích mình không có ý nhằm vào Hoàng Thu Thu, chẳng qua nhất thời nóng lòng.
Đương nhiên Tạ Dịch Chi không để ở trong lòng, Sters không phải là một nghệ sĩ violin thích phân biệt đối xử với người khác. Nếu có thể đạt được thành tích như ngày hôm nay, như vậy chứng tỏ phẩm hạnh cũng sẽ không kém.
"Nhạc trưởng Cốc không tệ, nếu sau này những người khác trong dàn nhạc đủ lợi hại, có lẽ mọi người sẽ thật sự thành công."
Sters nói xong thì rời đi.
Lúc trước Cốc Thành Kính xuất thân từ nghệ sĩ violin, thiên phú cao, lại có bối cảnh của Cốc gia, theo lý thuyết sẽ không có khả năng vô danh.
Hiện tại thế hệ trẻ sẽ không biết rõ chuyện Cốc Thành Kính năm đó làm cho mọi người kinh diễm như thế nào, chỉ biết ông chuyển từ một nghệ sĩ violin thành nhạc trưởng.
Năm đó Cốc Thành Kính cũng nhất định muốn về nước phát triển, ngay cả nước M bên kia trăm phương ngàn kế giữ lại, ông cũng dứt khoát trở về.
Là cha của ông, Cốc Hồng Lương ủng hộ ý tưởng của con trai mình: Người Cốc gia bọn họ học violin không phải là vì danh lợi.
Mặc dù bây giờ vô danh ở đấu trường quốc tế, nhưng Cốc Thành Kính vẫn cam chịu như trước.
......
Hiện tại dàn nhạc Tố Trúc đột nhiên thay đổi trưởng nhạc công violin, loại cảm giác này giống như một đứa trẻ đột nhiên nhận được một con dao lớn, muốn huy động như thế nào thì cần phải có thời gian để phát triển.
Mỗi ngày khi tới phòng luyện tập, việc đầu tiên mà người trong dàn nhạc Tố Trúc làm chính là lui về phía sau hai bước, do dự bất định quan sát chung quanh, thấy đội viên gật đầu mới tiến vào.
Đây không phải là nằm mơ, Tạ Dịch Chi đã thật sự trở thành người của dàn nhạc nhà mình.
Vừa nghĩ đến hiện tại vị này đang ở trong dàn nhạc nhà mình, mỗi thành viên của Tố Trúc đều liều mạng đi tập luyện, sợ chính mình kéo chân người ta.
Bên này người của dàn nhạc Tố Trúc khó có thể tin, bên kia người của dàn nhạc Phong Diệp lại trong lòng không yên.
Nhạc trưởng dẫn dắt bọn họ trong hai năm chạy đến dàn nhạc đối thủ làm trưởng nhạc công violin. Đây không phải là đang trắng trợn vả vào mặt bọn họ sao?
Rốt cuộc dàn nhạc Phong Diệp của bọn họ kém đến mức nào, mới có thể để cho nhạc trưởng nhà mình vứt bỏ cả dàn nhạc, sau đó chạy tới dàn nhạc đối thủ.
Nhạc trưởng dàn nhạc Phong Diệp nắm lấy tâm lý này, mỗi ngày vừa tới, liền muốn k.ích thích đám người trẻ tuổi này, nói thực lực của bọn họ quá kém, nhạc trưởng trước kia nhìn không nổi, cho nên mới tức giận mà rời đi.
Một đám người trẻ tuổi khí thịnh, làm sao chịu được loại khiêu khích này, mỗi ngày chỉ cần không mệt chết, thì sẽ luyện tập đến chết.
Trong lúc nhất thời hai dàn nhạc dùng tốc độ cực nhanh mà ngày càng phát triển.
"Đợi lát nữa cầm mấy bản nhạc này xuống sửa lại." Cốc Thành Kính nói với Tất Chu.
"Được ạ." Tất Chu cầm lấy bản nhạc đi về phía phòng tập luyện.
Cốc Thành Kính đứng ở ngoài cửa, ánh mắt phức tạp.
Ông đẩy Giang Nhã Lộ quá nhanh, có lẽ hiện tại cô đã ký hợp đồng với nước X rồi đi, đụng phải người thầy như ông cũng là do Nhã Lộ xui xẻo.
Lúc trước ai cũng không nghĩ tới Tạ Dịch Chi lại đến đây, lấy tình huống trong dàn nhạc khi đó mà nói, chỉ khi Giang Nhã Lộ rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.
Mà bây giờ Tạ Dịch Chi đến, phong cách của cả dàn nhạc không thể không bắt đầu thay đổi, hơn nữa không ít thành viên bắt đầu đột phá, nếu Nhã Lộ còn đang...
Cốc Thành Kính giơ tay lên xoa xoa mi tâm, việc này cũng không thể nói rõ. Nếu Nhã Lộ không đi, Tạ Dịch Chi cũng sẽ không tới. Mà Tạ Dịch Chi lại đây, Nhã Lộ cũng gần như đã ký hợp đồng với nước X.
Toàn bộ chuyện này chính là một ngõ cụt.
Trong lòng Cốc Thành Kính thở dài một tiếng, đang chuẩn bị xoay người đi vào phòng tập luyện.
"Nhạc trưởng."
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Cốc Thành Kính cứng đờ, quay đầu lại nhìn lại: là Giang Nhã Lộ.
"Nhã Lộ, sao lại trở về?" Trên mặt Cốc Thành Kính hiện lên tươi cười, "Đã thích ứng với bên nước X chưa?"
Trong lúc hỏi, ông đánh giá học trò của mình, gầy đi một chút, cũng đen hơn một chút.
Nhưng mà thoạt nhìn coi như là có tinh thần, có lẽ đã thích ứng với dàn nhạc bên kia.
"Gần đây không nghe nói nước X đến Trung Quốc biểu diễn, cháu xin nghỉ phép trở về sao?" Cốc Thành Kính nhớ tới lúc trước gần như là đuổi người ta ra ngoài, không khỏi có chút câu nệ.
"Nhạc trưởng, cháu không đi nước X." Giang Nhã Lộ cười cười, ánh mắt hồng hồng, "Cháu đã nói rõ ràng với nhạc trưởng bên kia, để cho ông ấy giấu ngài một đoạn thời gian."
Cốc Thành Kính sửng sốt: "Cháu không đi?"
"Nhạc trưởng, nơi này mới thuộc về cháu." Trên mặt Giang Nhã Lộ lộ ra một tia giảo hoạt, "Cháu nghe nói đã tìm được trưởng nhạc công violin, vậy cháu có thể trở về làm một nghệ sĩ violin bình thường không?"
Trong lúc nhất thời Cốc Thành Kính vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy may mắn.
Tức giận Giang Nhã Lộ tự tiện làm chủ từ bỏ dàn nhạc nước X, lại may mắn vì cô không gia nhập, chính mình còn có thể tiếp tục làm nhạc trưởng của cô.
Hai người một lần nữa nói chuyện một phen, cuối cùng ánh mắt Cốc Thành Kính ngưng tụ, bỗng nhiên nhớ tới trong khoảng thời gian này Tất Chu yên tĩnh lạ thường.
"Cháu và Tất Chu cùng nhau gạt ta?" Cốc Thành Kính lập tức mở ra chế độ tính sổ.
Giang Nhã Lộ cứng đờ, ha ha nói: "Làm sao có thể, cháu không nói chuyện này với cậu ấy."
Cốc Thành Kính liếc xéo Giang Nhã Lộ một cái: "Tính tình của Tất Chu kia, bình thường hai người nhìn như chó với mèo, kỳ thật nó quan tâm đến cháu bao nhiêu, sao ta có thể không biết?"
"Nhạc trưởng..." Giang Nhã Lộ đỏ mặt, quay đầu không nhìn nhạc trưởng nhà mình.
"Được rồi, đi vào đi." Có thể một lần nữa nhìn thấy Giang Nhã Lộ, trong lòng Cốc Thành Kính cũng vui vẻ: "Nói với đồng đội của cháu một tiếng."
Nói xong dẫn Giang Nhã Lộ cùng đi vào phòng tập luyện, quả nhiên, toàn bộ phòng tập luyện nhìn thấy Giang Nhã Lộ thì đều yên tĩnh lại.
Trong này ngoại trừ Tất Chu biết chuyện, cùng với vẻ mặt lạnh nhạt của Tạ Dịch Chi, vẻ mặt của những người khác đều phức tạp, có lẽ cho rằng Giang Nhã Lộ vừa từ nước X trở về thăm bọn họ.
".....Lộ tỷ." Trong đó có người do dự mở miệng hô.
Làm sao Cốc Thành Kính có thể không biết ý nghĩ của đám người này, ông ôm lấy Giang Nhã Lộ một lần nữa giới thiệu: "Thành viên mới tới của dàn nhạc chúng ta, mọi người vỗ tay hoan nghênh."
Mọi người sửng sốt, cứng ngắc vỗ tay theo nhạc trưởng nhà mình, sau khi vỗ xong mới phản ứng lại.
"Lộ, Lộ tỷ đã trở lại?" Trình Huy Khuê mở to hai mắt kinh ngạc nói.
Anh ta còn vì Giang Nhã Lộ rời đi mà thương tâm một thời gian, mặc dù Tất Chu ở chung một chỗ cùng anh ta suốt ngày, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng tiết lộ chuyện này.
"Không hoan nghênh tôi?" Giang Nhã Lộ khẽ nhướng mày.
Trình Huy Khuê vội vàng xua tay: "Làm sao có thể?"
Giang Nhã Lộ trở về một lần nữa, mặc dù vị trí đã thay đổi, không còn là trưởng nhạc công violin, nhưng cô lui tâm phục khẩu phục.
......
Mặc dù thực lực của Tạ Dịch Chi cao, nhưng sau khi gia nhập vào Tố Trúc anh vẫn không thể kê cao gối mà ngủ, vẫn cần phải thích ứng, dung nhập vào dàn nhạc này, cảm thụ phong cách cùng tiết tấu của dàn nhạc.
Hoàng Thu Thu cần phải đi học lớp sáng tác, trong năm nay cô đã thay đổi thân phận nhiều lần, nếu là người bình thường nhất định sẽ cảm thấy tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng sung sướng.
Trước khi gia nhập dàn nhạc Tố Trúc, cô nhận được quá ít sự chỉ dạy, dẫn đến nền tảng quá kém. Cũng may là không ngừng được các lão sư hướng dẫn, lúc này mới chậm rãi bổ sung những chỗ yếu kém này.
Tạ Dịch Chi ở đường Hoa Hằng, Hoàng Thu Thu ở bên kia, ban ngày hai người cơ bản không gặp được nhau.
Vì để cho Hoàng Thu Thu thuận tiện hơn, Tạ Dịch Chi đem căn hộ trong thành phố của mình sửa sang lại sạch sẽ, hai người cùng ở chung.
Trở về trong nước, có dì giúp việc, anh cũng không cần cố ý trở về nấu cơm.
Giống như Tạ Dịch Chi không thể thấy cô chạm vào khói dầu, Hoàng Thu Thu cũng không muốn nhìn thấy bàn tay thon dài sạch sẽ của anh làm những việc này.
Buổi tối không có việc gì, Hoàng Thu Thu lại bắt đầu cầm nhị hồ lên.
Ở đây có một phòng nhạc tương đối độc lập, hiệu quả cách âm tốt, Hoàng Thu Thu ở bên trong luyện tập nhị hồ.
Tạ Dịch Chi trở về không thấy người, liền mở cửa phòng nhạc ra, quả nhiên nhìn thấy Hoàng Thu Thu ở bên trong.
"Sao không luyện tiếp?" Tạ Dịch Chi đi vào không nghe thấy âm thanh gì, kỳ quái hỏi.
Hoàng Thu Thu cầm dây đàn trong tay, trên người lộ ra vẻ chán nản: "Em không học được..."
Nhiều năm như vậy cô vẫn là loại trình độ này, học thế nào cũng không được.
Tạ Dịch Chi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Hoàng Thu Thu, cầm nhị hồ từ trên thảm lên: "Không sao, chúng ta chậm rãi học. Thu Thu không học được, vậy còn có anh."
Hoàng Thu Thu mím môi nhìn Tạ Dịch Chi.
"Không thể học nguyên vẹn một khúc nhạc, vậy chúng ta tách ra học, không học hết được một đoạn, vậy tách ra học từng câu. Mỗi ngày một câu, nhất định một ngày nào đó có thể học được."
Tạ Dịch Chi nửa ngồi xổm trước mặt cô, trên khuôn mặt anh tuấn là kiên trì, "Anh dạy em."
Anh học nhị hồ lâu như vậy, không phải là vì dạy cho cô sao?
Hoàng Thu Thu sửng sốt, hai người bọn họ cùng nhau được Cốc lão gia tử dạy qua. Mặc dù Tạ Dịch Chi học nhanh hơn cô rất nhiều, nhưng cũng chỉ là cấp bậc người mới, hơn nữa lúc sau anh còn đi học violin.
"Mấy ngày trước anh vừa mới đi thi cấp bậc nhị hồ." Làm sao Tạ Dịch Chi có thể không biết Hoàng Thu Thu đang suy nghĩ cái gì, khóe môi gợi lên một tia đắc ý, "Có lẽ miễn cưỡng tính là trình độ trung bình."
Rõ ràng trình độ trong miệng Tạ Dịch Chi cao hơn người bình thường rất nhiều, bản thân lại giảm xuống không ít.
"Khi nào thì..." Hoàng Thu Thu ngừng lại, hai người sống cùng một chỗ, nếu thật sự suy nghĩ kỹ, đương nhiên có thể nhận ra dấu vết của đối phương.
Tạ Dịch Chi cười không nói, trong lòng cảm thấy may mắn chính mình đã đi học.
"Có phải khi ở nước M hay không..." Hoàng Thu Thu nói xong thì quay mặt sang một bên, không cho Tạ Dịch Chi nhìn thấy ánh mắt phiếm hồng của mình.
Cô vẫn luôn biết, Dịch Chi đối xử với cô tốt biết bao.
Tạ Dịch Chi giơ tay nâng mặt Hoàng Thu Thu lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô: "Không khóc, chúng ta chậm rãi học nhị hồ."
"Ừm." Hoàng Thu Thu đáp một tiếng, tay lại đặt trên vai Tạ Dịch Chi.
Bình thường cô hay xấu hổ khi anh chủ động, nhưng lần này lại trực tiếp nhắm ngay đôi môi mỏng của Tạ Dịch Chi mà hôn lên.
Tạ Dịch Chi hơi sửng sốt, than nhẹ một tiếng, phản khách thành chủ ngậm lấy cánh môi mềm mại.
Miệng lưỡi kề sát vào nhau, môi lưỡi giao triền, có lẽ đây chính là cảm giác tốt đẹp nhất trên đời người.
Tạ Dịch Chi buông người ra, chống lên trán Hoàng Thu Thu đau lòng thở dài: "Mỗi một lần hôn, em đều rơi nước mắt, thích khóc."
Môi Hoàng Thu Thu đỏ bừng, không nói lời nào, hai tay kéo quần áo của anh.
Nói dạy liền dạy, Tạ Dịch Chi đi cầm nhị hồ của mình tới. Ngồi bên cạnh, kiên nhẫn dạy cô từng chút từng chút nốt nhạc.
Anh không nhận ra, kiên nhẫn lớn nhất trong đời mình đều dành cho cô.