Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 88

Sau khi nghe xong màn diễn tấu phía trước, Nikki cũng bắt đầu mong đợi vị khách mời đặc biệt sắp ra mắt, anh ta nhìn biểu cảm của khán giả xung quanh. Phát hiện vẻ mặt của những người bên cạnh cũng là mờ mịt cùng chờ mong, hiển nhiên không biết khách mời là ai.   

Nhưng chờ người vừa đi ra, người phía dưới lại bắt đầu điên cuồng thét chói tai, người không biết thật sự cho rằng đây là đang mở concert.   

Nikki ngẩng đầu nhìn lại, là một người phụ nữ châu Á, cô không có tính công kích như vị Tạ Dịch Chi trước đó, mang theo ôn hòa giống như ánh trăng sáng.   

Cô đi ở giữa sân khấu, rõ ràng ánh mắt nhìn thoáng qua bên cạnh.   

Lúc này Tạ Dịch Chi đứng lên một lần nữa, hai người sóng vai đứng ở giữa sân khấu, phía dưới lại là một trận xôn xao.   

Thậm chí Nikki còn phát hiện ra khuôn mặt của cô gái bên cạnh đỏ bừng, bắt đầu lặng lẽ la hét. Cái loại há to miệng này, rõ ràng là đang cuồng loạn la hét, nhưng lại không nghe được bất kỳ âm thanh nào.   

"Bài hát tiếp theo..." Tạ Dịch Chi đứng trên sân khấu nhận lấy micro của người dẫn chương trình nói, "Là lần đầu tiên chúng tôi diễn tấu."  

……

Nikki nghe Tạ Dịch Chi trên sân khấu nói, nghĩ thầm thì ra người phụ nữ châu Á kia là một nhà soạn nhạc.   

Nhà soạn nhạc châu Á ... Vậy thì lại càng hiếm đi? Mấy năm nay Trung Quốc xuất hiện nhiều nhân tài như vậy?   

Hai người đứng trên sân khấu liếc nhau, đứng thẳng, đặt violin lên vai.   

Nikki không biết nhiều về âm nhạc cổ điển, đối với anh ta bản nhạc nào cũng đều là xa lạ, cho nên không biết được bản nhạc này có bao nhiêu hoàn mỹ.  

Chỉ biết là rất dễ nghe.   

Khúc dạo đầu nhàn nhạt xa xôi, mang theo ý tứ từ từ kể chuyện, sau đó dần dần trở nên áp lực.

Hai người đứng trên sân khấu không có nhìn nhau, tự mình cúi đầu diễn tấu, giống như rơi vào thế giới của mình.   

Đến đoạn giữa đột nhiên bộc phát mâu thuẫn gút mắc, trong lúc đó hai người quay đầu nhìn đối phương, mang theo hương vị đối kháng, trên sân khấu giống như biến thành một chiến trường.   

Đang lúc mọi người cho rằng sắp bắt đầu đối kháng, giai điệu bỗng nhiên chuyển biến, khói thuốc súng chưa nổi mà tan, triền miên không dứt.   

Một khúc nhạc ngắn ngủi khiến cho tâm tình của tất cả mọi người dưới sân khấu xoay chuyển liên tục.  

Đợi khi hai người nắm tay cảm ơn, người dưới sân khấu bắt đầu vỗ tay, không hẹn mà cùng hô một lời, hy vọng bọn họ lại diễn tấu một khúc nhạc khác.   

Trong giới âm nhạc, đây chính là một yêu cầu bình thường mà chỉ những người có trình độ cao mới có thể nhận được.   

Nikki sững sờ vỗ tay la hét theo những người xung quanh, cuối cùng anh ta nhìn thấy Tạ Dịch Chi đi tới gần người phụ nữ châu Á kia, không biết nói cái gì.   

Cuối cùng bọn họ lại diễn tấu thêm một bài nữa, là khúc nhạc "Lương Chúc" cực kỳ nổi tiếng của Trung Quốc.   

Lần này người dưới sân khấu không còn kích động lặng lẽ thét chói tai, mà là trên mặt mang theo một loại nụ cười từ ái, Nikki ở bên cạnh nhìn chỉ cảm thấy tương đối quỷ dị.   

Anh ta hoàn toàn không biết nhiều về dàn nhạc này, nhưng sau ngày hôm nay, Nikki cảm thấy muốn đi tìm hiểu một chút tin tức về bọn họ.   

Không chỉ vì tò mò, đột nhiên anh ta còn cảm thấy bản thân mình thích yêu âm nhạc cổ điển.   

Hóa ra âm nhạc cổ điển không chỉ là những giai điệu thúc giục mọi người đi ngủ, mà còn có rất nhiều giai điệu thú vị lại dễ nghe.   

"Lương Chúc" ít nhiều mang theo chút ý tứ bi thương, hai người đứng trên sân khấu cũng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn phần bi thương này. Đợi sau khi biểu diễn xong cúi đầu trước khán giả, liền nắm tay nhau đi xuống.   

Đến nửa sau gần như đều là độc tấu, Cốc Thành Kính đem những đoàn viên đứng đầu của mỗi nhóm xách ra, muốn bọn họ biểu diễn.   .

.....   

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Nikki chạy như bay về nhà, tính toán muốn đi tìm kiếm tất cả thông tin về dàn nhạc này.   

"Đây là lần đầu tiên diễn tấu, cảm giác như thế nào?" Cốc Thành Kính vén rèm lên, hỏi Tạ Dịch Chi.   

Thứ ông muốn nói là bản nhạc mà Hoàng Thu Thu viết.

"Rất tốt." Tạ Dịch Chi cầm violin đặt vào trong hộp đàn trên bàn, một tay dắt Hoàng Thu Thu, vẻ mặt thản nhiên nói.   

Cốc Thành Kính phát hiện vừa bước vào không gian có hai người này, sẽ cảm thấy chính mình giống như một người vướng víu không có mắt, dường như đỉnh đầu đang sáng chói.

Hai người này đứng chung một chỗ, quả thật là không có chỗ đứng cho người khác.   

Cốc Thành Kính cũng là người từng trải nên rất có ánh mắt, chỉ tán gẫu vài câu liền rời đi.   

"Em đã viết một bản concerto." Hoàng Thu Thu tựa vào người Tạ Dịch Chi, hiện giờ cô được Tạ Dịch Chi sủng ái quá mức, vừa rời khỏi đám người, mặt mày liền hiện ra sự lười biếng.

*Bản concerto: Concerto (tiếng Việt: /công-xec-tô/, tiếng Anh: /kənˈtʃɛərtoʊ/) là một thể loại hòa tấu âm nhạc. Một bản concerto trong nhạc cổ điển thường gồm 3 chương (movement): khoan thai, chậm, nhanh. Trong đó nhạc cụ độc tấu (solo) có thể là pianoviolincello hay sáo được bè đệm bởi một dàn nhạc giao hưởng hoặc một ban hòa nhạc.  

Trên người mềm nhũn, phải dựa vào Tạ Dịch Chi mới thoải mái một chút.   

Tạ Dịch Chi cực kỳ tự nhiên đem người ôm vào trong ngực mình, thay đổi tư thế, để cho cô dựa vào càng thêm thoải mái.   

"Viết cho dàn nhạc?" Ngón tay xương khớp rõ ràng của Tạ Dịch Chi xuyên qua tóc Hoàng Thu Thu, nhẹ nhàng ấn lên người cô, để cô có thể thả lỏng.   

"Ừm, còn chưa cho nhạc trưởng xem." Hoàng Thu Thu ngẩng đầu hôn lên cằm Tạ Dịch Chi, cô thích dính vào người anh.   

"Ngày mai đưa cho nhạc trưởng xem một chút?" Tạ Dịch Chi biết ý tứ của cô.   

Tốc độ học tập của cô rất nhanh, lão sư không nguyện ý dạy nữa, vì thế để cho cô tự mình suy nghĩ.  

Một người có thiên phú, hơn nữa còn siêng năng, nhìn thế nào cũng thấy kh.ủng bố.   

Hoàng Thu Thu gần như là chỉ tiện tay đã có thể viết ra được một bản nhạc, cho nên lão sư dứt khoát để cho cô tự đi thực chiến.

Đổi lại là những người khác, có thể sẽ không muốn thử, nhưng tất cả thành viên của dàn nhạc Tố Trúc đều vô cùng tin tưởng về tài năng của cô.

Cho nên trong lần biểu diễn luân hồi toàn cầu này, Cốc Thành Kính cũng mang theo Hoàng Thu Thu.   

Hiện tại bọn họ đã luyện tập xong hai bản nhạc mới, tất cả đều do Hoàng Thu Thu viết, bài đầu tiên đã từng biểu diễn qua, đi đến đâu cũng đạt được thành công lớn.   

Danh tiếng của dàn nhạc Tố Trúc tăng rất nhanh, gần như chỉ số tăng gấp bội.   

Cốc Thành Kính cũng không nghĩ tới chỉ sau mấy buổi biểu diễn, Hoàng Thu Thu lại sáng tác ra được một bản concerto hoàn toàn mới.  

 ......  

Trải qua lần diễn tấu đôi này, không có gì bất ngờ khi Tạ Dịch Chi và Hoàng Thu Thu lại nổi tiếng.  

Hơn nữa người bên Âu Mỹ còn rất quen mắt đối với Hoàng Thu Thu, dù sao chuyện trước kia cũng náo loạn lớn như vậy.   

Lúc này xem hai người biểu diễn, truyền thông tập thể mất giọng.  

Cái này không thể trách bọn họ không bình tĩnh, mà là do bọn họ không biết nên đưa tin như thế nào.

Nếu như khen ngợi, vậy chẳng phải là đang thầm nói người của nước mình không tài giỏi bằng? Nhưng nếu không viết, vậy thật đúng là bỏ lỡ một đề tài hay.   

Đang lúc các phương tiện truyền thông lớn còn đang do dự, công ty của thực tập sinh kia đã động.  

Hiện tại vị phóng viên kia không còn là thực tập sinh nữa, anh ta đã được thăng chức lên làm quản lý. Lúc trước công ty nhỏ kia mượn đà mà bùng nổ, đem quy mô công ty mở rộng gấp mấy lần, đã có mầm mống của công ty lớn.   

Hiện tại phóng viên thực tập cũng đang quản lý vài người.   

Vừa nghe tin hai người song tấu, anh ta lập tức vỗ bàn, quyết định phải theo dàn nhạc Tố Trúc đi biểu diễn toàn cầu.

"Cậu tự mình đi sao? Quá lãng phí tài nguyên, không bằng gọi người dưới tay đi?" Giám đốc vẫn là người không đáng tin cậy như lúc trước.   

"Không được, nhất định tôi phải đi." Phóng viên thực tập nhạy cảm cảm nhận được sau chuyến lưu diễn toàn cầu lần này, nhất định dàn nhạc Tố Trúc sẽ vô cùng bùng nổ.  

Nếu như bọn họ là tuyến đầu nắm giữ được tin tức, giả sử dàn nhạc Tố Trúc bùng nổ, vậy công ty bọn họ lại có thể mượn đà mà tiến lên một lần nữa.   

Lần này phóng viên thực tập quyết định phải thay đổi tiền đồ của công ty mình, đáng tiếc lúc này còn chưa ai có thể dự đoán được, các phương tiện truyền thông lớn cũng không thể tưởng tượng được tương lai mình sẽ đấm ngực dậm chân như thế nào, hối hận vì không sớm phỏng vấn dàn nhạc Tố Trúc.  

Lúc này, trong khi tất cả các công ty truyền thông lớn đều đang do dự, phóng viên thực tập mang theo máy ảnh cùng trợ lý đến tìm dàn nhạc Tố Trúc. 

Bình Luận (0)
Comment