Mỗi một nơi dàn nhạc Tố Trúc đi qua, chắc chắn sẽ gây chấn động, phàm là nhạc gia nổi tiếng đến xem, đều sẽ khiếp sợ đối với thực lực của dàn nhạc Tố Trúc.
Có rất nhiều người đến là vì thanh danh của Tạ Dịch Chi, muốn xem trình độ của anh là tăng hay giảm. Đến cuối cùng lại phát hiện dàn nhạc Tố Trúc không hề yếu kém, mỗi người đều có một đặc điểm riêng.
Sau khi xem xong, không tránh khỏi việc bình luận trên mạng xã hội hoặc kể lại với bạn bè, cứ như vậy, dàn nhạc Tố Trúc lại được tuyên truyền miễn phí một đợt.
Lúc này có truyền thông bắt đầu phản ứng lại, định chạy theo, nhưng lúc trước bỏ sót nhiều màn biểu diễn như vậy, đương nhiên không hấp dẫn được khán giả.
Phóng viên thực tập dựa vào sự nhạy bén của mình, một lần nữa giúp cho công ty giành được lưu lượng truy cập vô cùng lớn.
Đồng thời bởi vì chuyện trước đó mà Tạ Dịch Chi còn nhớ rõ anh ta, cho nên đã tạo cho anh ta cơ hội phỏng vấn dàn nhạc.
Phóng viên thực tập suy nghĩ một chút, quyết định dành ra mấy tháng thời gian để phỏng vấn toàn bộ người trong dàn nhạc.
Câu hỏi mà phóng viên thực tập đưa ra đều khác biệt với những người khác, cho nên anh ta quyết định sẽ tập hợp lại tất cả rồi đăng lên mạng từng chút một, chính vì vậy nên có chút mất thời gian.
Anh ta cũng từng cho rằng khán giả sẽ vì chuyện này mà thiếu kiên nhẫn, cho nên cố gắng chỉnh sửa một số đoạn hậu trường phỏng vấn.
Quả nhiên vừa đăng lên mạng, số lượt truy cập tăng vọt.
"Dàn nhạc Tố Trúc vẫn còn rất trẻ, tôi tin rằng sau này có thể trưởng thành đến mức cao hơn." Cốc Thành Kính ngồi bên cạnh bồn hoa mở bưu kiện do vợ mình gửi tới, ngẩng đầu nhìn về phía camera bình tĩnh nói.
"Trưởng nhóm phải là người có năng lực tốt nhất, năng lực của tôi không đủ mạnh, đương nhiên phải lui xuống." Giang Nhã Lộ mỉm cười nói.
Giọng nói của phóng viên thực tập truyền ra từ bên ngoài ống kính: "Cô cảm thấy nếu không so sánh với Tạ Dịch Chi, trình độ của cô trong giới violin hiện nay thế nào?"
Giang Nhã Lộ nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Trình độ bình thường."
Phóng viên thực tập tiếp tục: "Nhưng ngoài chuyến lưu diễn, tôi biết gần đây cô vẫn đang tham gia một cuộc thi quốc tế, tôi nghe nói đã đạt được kết quả tốt."
"Học tập không ngừng nghỉ, trình độ này của tôi không tính là gì." Một hai năm nay Giang Nhã Lộ có tiến bộ tương đối lớn, nhưng lại càng ngày càng thu liễm.
Đợi đến khi phỏng vấn Tất Chu, anh ta phản ứng hoàn toàn khác nhau.
"Không cần phải nói, nhất định sau này dàn nhạc Tố Trúc chúng tôi có thể trở thành dàn nhạc đẳng cấp thế giới." Khuôn mặt của Tất Chu tràn ngập sự tự tin.
Tất Chu hoàn toàn trái ngược với sự khiêm tốn của những người khác, anh ta nhìn thấy sự tiến bộ của tất cả mọi người trong dàn nhạc, hơn nữa cũng sẽ quan sát sự phát triển của dàn nhạc nước ngoài. Chính vì vậy nên cho rằng nhất định dàn nhạc nhà mình sẽ có thành tựu trong tương lai không xa.
"Nếu như tương lai Dàn nhạc Tố Trúc trở thành dàn nhạc đỉnh cao, anh muốn làm gì?"
Tất Chu vuốt cằm suy nghĩ một hồi lâu, hiếm khi trên mặt hiện lên ngượng ngùng: "…. Sẽ tỏ tình với người tôi thích."
Những người xung quanh không khỏi la hét một trận, thậm chí có người còn huýt sáo.
Ống kính chuyển sang Hoàng Thu Thu không có gì khác biệt so với trước kia, một thân quần áo giản dị sạch sẽ, ánh mắt vẫn trong sáng như trước.
"Tại sao cô không tiếp tục chơi violin?" Phóng viên thực tập hỏi.
Ánh mắt sạch sẽ của Hoàng Thu Thu dừng lại cách đó không xa, phóng viên thực tập không cần quay đầu lại cũng biết Tạ Dịch Chi đang đứng nơi đó.
"Có người hy vọng tôi có thể làm những gì tôi thích, vì vậy tôi quyết định từ bỏ violin."
"Cho nên cô đã quyết định trở thành một nhà soạn nhạc?" Phóng viên thực tập nghiêm túc nói, "Nếu không đạt được thành tựu tốt hơn trong sáng tác, cô có hối hận không?"
Hoàng Thu Thu lắc đầu: "Vui vẻ là được rồi."
Cô vui vì có thể viết nhạc cho Tạ Dịch Chi, lại nghe anh diễn tấu khúc nhạc do mình sáng tác, đối với cô mà nói chuyện này đã vô cùng hạnh phúc.
Phóng viên thực tập run rẩy: "Chính là người mà tôi đã phỏng vấn sao?"
Mặc dù nói mọi người đều thừa nhận Tạ Dịch Chi và Hoàng Thu Thu ở cùng một chỗ, nhưng hai người bọn họ vẫn chưa nói qua chuyện này trước mặt mọi người.
Hoàng Thu Thu mím môi gật đầu, trong mắt mang theo ánh sáng: "Ừm."
Cảnh tượng này bị fans chụp lại, không ngừng truyền nhau, nhanh chóng leo lên hot search.
【Vì sao hai người bọn họ chỉ biểu diễn cùng trên sân khấu một lần?! Cơm chó không đủ ăn!!!】
【Một lần đã đủ rồi, căn bản Thu Thu không đi lưu diễn theo bọn họ.】
Phía dưới có đủ loại bình luận.
Tạ Dịch Chi tựa lưng vào ghế, lướt xem những bình luận này, đáy mắt thâm sâu.
Đoạn phỏng vấn của Tất Chu cũng bị cắt ra, toàn bộ cmt phía dưới đều đoán xem rốt cuộc anh ta thích ai.
Những người này không cam lòng làm một thính giả bình thường, không biết học được một ít kỹ xảo truy tinh từ đâu, lập tức tìm được những video trước kia của dàn nhạc Tố Trúc.
Cuối cùng thật đúng là bị bọn họ bóc ra, ở buổi biểu diễn mấy năm trước, khi đó Giang Nhã Lộ còn là nhạc công trưởng nhóm violin.
Thời điểm Giang Nhã Lộ độc tấu, ánh mắt Tất Chu đặc biệt rõ ràng, chính là loại ánh mắt mang theo tình yêu sâu đậm.
Tạ Dịch Chi nhìn đoạn video của Tất Chu, theo bản năng dùng ngón tay gõ gõ lên bàn.
Một lát sau, anh đưa tay sờ túi quần của mình, đứng dậy đi tìm Hoàng Thu Thu vẫn đang viết nhạc.
"Cám ơn." Hoàng Thu Thu nhìn thấy sữa trước mặt mình, ngẩng đầu nói.
Ánh mắt Tạ Dịch Chi thâm sâu, nhìn Hoàng Thu Thu chậm rãi uống sữa, cuối cùng cầm khăn giấy giúp cô lau vết sữa trên khóe miệng.
Hoàng Thu Thu khép cuốn sổ lại, không viết nữa, cô đứng lên nắm tay Tạ Dịch Chi: "Ngày mai em sẽ về nước, anh..."
Hoàng Thu Thu không đi theo đoàn, chỉ vừa vặn không có việc gì nên lại đây một thời gian, lần trước còn cùng Tạ Dịch Chi hợp tấu một khúc, cũng không phải là tiết mục biểu diễn thường trú của dàn nhạc Tố Trúc.
Tạ Dịch Chi kéo người lại gần một chút, buông tay, sau đó cẩn thận lấy đồ trong túi ra.
Chiếc hộp nhỏ màu xanh biếc được đưa tới trước mặt Hoàng Thu Thu, cô không khỏi sửng sốt, tim đập thình thịch.
"Dịch Chi..." Cô không dám nghĩ bên trong là cái gì.
Tạ Dịch Chi dùng ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Hoàng Thu Thu, mở chiếc hộp bảo bối màu xanh, lộ ra đồ vật bên trong.
Hai chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp lại rực rỡ. Quan trọng hơn là ý nghĩa của nó.
Môi Hoàng Thu Thu gần như có chút run rẩy, kinh ngạc nhìn Tạ Dịch Chi.
"Thu Thu..." Quả thật Tạ Dịch Chi cũng có chút khẩn trương, trên mặt luôn lạnh nhạt hiện lên vẻ không được tự nhiên, dừng lại một hồi mới mở miệng, "Em có đồng ý quãng đời sau này sẽ trải qua cùng anh không?"
Lông mi Hoàng Thu Thu chớp rất nhanh, cả người có chút run rẩy, hồi lâu mới nói: "….Được."
Trên mặt Tạ Dịch Chi hiện lên một tia vui sướng cực kỳ rõ ràng, anh lấy ra một cái nhẫn, nhẹ nhàng đeo nó lên ngón áp út của cô.
Nắm tay cô quan sát hồi lâu, Tạ Dịch Chi mới ngẩng đầu khàn giọng nói: "Giúp anh đeo được không?"
Anh đã đặt mua hai chiếc nhẫn này từ khi chuyến lưu diễn bắt đầu, vốn dĩ định sau khi kết thúc chuyến lưu diễn mới chọc thủng lớp giấy này với Hoàng Thu Thu, ai ngờ cô đột nhiên bay tới.
Mấy ngày trước Tạ Dịch Chi xin nghỉ nửa ngày để đi lấy nhẫn, suy nghĩ thật lâu, lúc này mới có một màn hôm nay.