Một ly nước mật ong giúp Hoàng Thu Thu tốt hơn một chút, không còn quá khô nóng, ửng đỏ trên mặt cũng dần biến mất một chút.
Trên mặt cô còn mang theo nụ cười, mơ mơ màng màng đẩy ly rỗng cho Tạ Dịch Chi: "Dịch Chi uống đi."
Cô cảm thấy nước mật ong rất ngon, muốn Tạ Dịch Chi cùng uống, lại không nhớ ra mình đã uống hết nước.
Tạ Dịch Chi đáp một tiếng, đem ly nước đặt trở lại tủ đầu giường, xoay người hôn Hoàng Thu Thu đang chờ anh uống nước.
"À..." Bàn tay đặt trước ngực Tạ Dịch Chi dần dần mềm nhũn, thậm chí khóe mắt còn có một chút nước.
Qua một hồi lâu, Tạ Dịch Chi mới buông người ra, ánh mắt thâm trầm không thấy đáy mang theo d.ục v.ọng.
Trong lúc nhất thời Hoàng Thu Thu vừa mê mang vừa khiếp sợ, cô đưa tay sờ sờ môi mình: "Ở đây có nước sao?"
Vốn dĩ Hoàng Thu Thu là người đơn thuần, sau khi say rượu tâm trí đột nhiên giảm xuống, lời nói ra giống như một đứa trẻ.
Yết hầu Tạ Dịch Chi giật giật: "Thu Thu..."
"Hả?" Hoàng Thu Thu buông tay ngẩng đầu lại nhìn Tạ Dịch Chi cười cười, dù sao vừa nhìn thấy anh trong lòng cô liền cảm thấy vui vẻ.
"Còn nhớ hôm nay là ngày gì không?" Tạ Dịch Chi ôm người nhẹ giọng hỏi.
"Ngày gì?" Hoàng Thu Thu thật sự say hoàn toàn.
Tạ Dịch Chi cũng không tức giận, ôm lấy người cầm ngón tay cô nói: "Hôm nay chúng ta kết hôn, sau này em chính là của anh."
Giống như ôm món đồ yêu quý, trong miệng Tạ Dịch Chi nói những lời dụ dỗ, anh đã muốn làm như vậy từ rất sớm.
Đặc điểm lớn nhất của tình yêu chính là độc chiếm, lúc nào Tạ Dịch Chi cũng muốn đem Hoàng Thu Thu nhét vào trong lòng.
Hoàng Thu Thu nhìn chằm chằm Tạ Dịch Chi hồi lâu. Khi anh cho rằng cô tỉnh táo lại, Hoàng Thu Thu khẽ nhúc nhích ngón tay, cong mắt cười nói: "Ừm, em là của anh."
Say rượu cũng không cho người ta chiếm tiện nghi.
Tạ Dịch Chi ngẩn người, cười ra tiếng, lồng ng.ực chấn động truyền đến trên người Hoàng Thu Thu: "Được, em là của anh."
Hoàng Thu Thu tò mò cúi đầu nhìn một chút, còn đưa tay sờ, tiếp theo ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Dịch Chi, giống như đang hỏi anh vì sao nơi này lại động đậy.
Tạ Dịch Chi chịu không nổi ánh mắt đơn thuần như vậy, theo bản năng dùng bàn tay to che đi đôi mắt của cô.
Hoàng Thu Thu không khỏi vươn hai tay kéo bàn tay đang che mắt mình ra.
Không có gì chống đỡ nên cả người dần dần bắt đầu ngã về phía sau.
Tạ Dịch Chi dứt khoát theo cỗ lực đạo này ngã xuống giường cùng cô.
Nhìn chằm chằm Hoàng Thu Thu vẫn còn hồn nhiên vô tư, khóe môi Tạ Dịch Chi cong lên, thở dài một tiếng.
......
Sau khi hôn lễ kết thúc, Tạ Dịch Chi giao phần kết thúc cho người phụ trách, ngày hôm sau liền dẫn Hoàng Thu Thu đi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài.
Để cho một đám người Cốc gia muốn tới tìm Hoàng Thu Thu, còn có bọn Tất Chu đều nhào vào khoảng không.
"Hưởng tuần trăng mật mà cũng gấp như vậy!" Cốc lão gia tử hừ một tiếng tỏ vẻ bất mãn.
"Ít nhất phải để cho Thu Thu nói chuyện với chúng ta một chút." Tất Chu ở bên cạnh oán giận với Giang Nhã Lộ.
Giang Nhã Lộ chỉ cười không nói, người khác có thể không phát hiện, nhưng ngày hôm qua trong lúc vô tình cô ấy đã nhìn thấy ánh mắt Tạ Dịch Chi nhìn về phía Thu Thu, thật sự không biết anh đã chờ thời khắc này bao lâu.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Giang Nhã Lộ nhịn không được dời về phía Tất Chu còn đang lẩm bẩm.
"Được rồi được rồi, đều trở về đi." Cốc Thành Kính đứng một bên nói với mấy thành viên trong dàn nhạc, một bên đỡ người ba đang tức giận đùng đùng của mình rời đi.
Cốc lão gia tử thật sự coi Hoàng Thu Thu như cháu gái ruột của mình, thái độ đối đãi Tạ Dịch Chi cũng soi mói không ít.
Lão gia tử đã đi, những người khác càng không có lý do gì để ở lại chỗ này.
Tất Chu đi đến bên cạnh Giang Nhã Lộ, vẻ mặt cười hì hì không nói lời nào.
Cuối cùng Giang Nhã Lộ chịu không nổi, lườm anh ta một cái: "Có chuyện thì mau nói."
Nếu không phải ở đây chờ Tất Chu nói chuyện, cô đã bắt taxi về từ sớm.
Tất Chu thu lại tươi cười, tiếp theo vẻ mặt nghiêm túc nắm tay Giang Nhã Lộ: "Lộ tỷ, chị cảm thấy sau này hôn lễ của chúng ta có thể có nhiều người lợi hại như vậy tới hay không?"
Trước kia Tất Chu đều gọi 'Lộ tỷ', hiện tại nhất thời chưa kịp đổi. Giang Nhã Lộ nghe vào tai thì cảm thấy chói tai khó hiểu, giống như anh ta đang nhắc nhở cô lớn tuổi hơn.
Giang Nhã Lộ không có đem cảm xúc trong lòng biểu hiện ra ngoài, thản nhiên nói: "Tôi nói sẽ kết hôn với cậu khi nào?"
Sắc mặt Tất Chu ngưng tụ, dừng bước nặng nề hỏi: "Ngoại trừ anh, em còn muốn kết hôn cùng ai?"
Giang Nhã Lộ nhẹ nhàng nhìn Tất Chu một cái: "Chúng ta chẳng qua chỉ là quan hệ bạn bè nam nữ, cách hôn nhân còn rất sớm."
Lời này vừa nói ra, Tất Chu nóng nảy: "Lúc ấy ở trên sân khấu em đã đồng ý với anh, không thể đổi ý!"
Nói xong anh ta gắt gao bắt lấy cổ tay Giang Nhã Lộ.
Giang Nhã Lộ bị bộ dáng này của anh ta làm cho sửng sốt, không khỏi theo bản năng nói lảng sang chuyện khác: "Sau này nói sau, về nhà trước."
Khác với Tất Chu chỉ biết nhìn mặt tốt, Giang Nhã Lộ sẽ phân tích cụ thể một mối tình đơn giản, cô luôn cho rằng Tất Chu chỉ nhất thời cảm thấy mới mẻ, vừa vặn bắt kịp làn sóng yêu đương trong dàn nhạc.
"Không trở về." Tất Chu hít sâu một hơi, bảo trì trấn định, "Giang Nhã Lộ, có phải ở trong lòng em anh chỉ là một người ham vui hay không."
Tất Chu chưa bao giờ gọi thẳng tên đầy đủ của Giang Nhã Lộ như vậy, Giang Nhã Lộ trực tiếp ngơ ngác tại chỗ, nhìn về phía Tất Chu.
"Tôi không có nghĩ như vậy." Giang Nhã Lộ quay đầu, né tránh ánh mắt của Tất Chu.
"Em chính là cho rằng như vậy." Lồng ng.ực Tất Chu phập phồng vài cái, cuối cùng rít ra từng chữ từng chữ từ kẽ răng, "Không chừng còn cho rằng ở cùng một chỗ với em cũng là chơi đùa mà thôi."
Giang Nhã Lộ trầm mặc nhìn trên mặt đất.
Dòng người xung quanh như dệt, không ai dừng bước, đây chẳng qua chỉ là đôi tình nhân cực kỳ bình thường đang cãi nhau mà thôi.
Sắc mặt Tất Chu càng ngày càng khó coi, đột nhiên, vẻ mặt u buồn bực của anh ta bị quét sạch, thậm chí còn gợi lên một nụ cười.
Giang Nhã Lộ cẩn thận quan sát Tất Chu không khỏi kinh ngạc.
"Nếu biết chẳng qua anh chỉ ôm tâm tính chơi đùa, vậy mà em cũng đồng ý." Tất Chu nói tiếp, "Giang Nhã Lộ, em thích anh bao nhiêu?"
Giang Nhã Lộ không ngờ Tất Chu lại có thể liên tưởng đến tình trạng này, nhưng ai bảo cô ấy vô lực phản bác.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tất Chu, cô ấy đã rơi vào tay giặc.
"Anh biết mà." Tất Chu híp mắt, cẩn thận quan sát tất cả biểu cảm của Giang Nhã Lộ, một chút cũng không buông tha, cuối cùng cảm thấy mỹ mãn xác nhận kết luận này.
"Em thích anh như vậy, không kết hôn với anh thì kết hôn với ai?" Tất Chu một lần nữa nắm tay Giang Nhã Lộ, "Sẽ không phải là kết hôn với Huy Khuê chứ?"
Giang Nhã Lộ nhíu mày: "Nói bậy cái gì vậy?"
"Vậy anh không nói nữa, em chỉ có thể kết hôn cùng anh." Tất Chu một lần nữa vui vẻ nói, "Anh đã vụng trộm đặt xong nhẫn rồi, hắc hắc, chúng ta sẽ trở thành đôi vợ chồng thứ hai trong dàn nhạc."
Vụng trộm đặt còn nói ra, Giang Nhã Lộ không nói gì nhìn thanh niên bên cạnh đang vui sướng, nhưng lại không thể xem nhẹ lồng ng.ực đang kịch liệt nhảy lên.
"Buông tay." Giang Nhã Lộ nhíu mày muốn rút tay ra.
"Không buông." Dù sao trong lòng Giang Nhã Lộ anh ta vĩnh viễn là người ngây thơ, vậy thì dứt khoát ấu trĩ đến cùng.
Hai người làm chuyện tán tỉnh bình thường nhất lại ấm áp nhất trên thế giới, dần dần đi xa.
......
Sau khi trải qua tuần trăng mật, Tạ Dịch Chi cùng Hoàng Thu Thu trở về quê một chuyến, trước mộ ba mẹ Hoàng, Hoàng Thu Thu Thu kéo một khúc nhị hồ hoàn chỉnh.
Cô cười nói với ba mẹ trong di ảnh: "Ba mẹ, con đã học được nhị hồ."
Tạ Dịch Chi ở một bên yên lặng cúi đầu trước bia mộ, bái chào ba mẹ vợ đã mất sớm của mình.
Anh ôm Hoàng Thu Thu vào trong lòng, trịnh trọng nói: Con sẽ chăm sóc cho Thu Thu cả đời, sẽ không để cho cô ấy chịu một chút uất ức nào.
Tiếp theo Tạ Dịch Chi còn đi gặp lão sư của Hoàng Thu Thu, hai người bị giữ lại ăn cơm. Trong thời gian đó, lão sư cũng khẳng định thành tích hiện tại của Hoàng Thu Thu.
"Ta biết sau này chắc chắn Thu Thu có thể làm được chuyện lớn, hiện tại còn được lên tin tức." Lão sư sắp nghỉ hưu, nhắc đến chuyện này vẫn là vẻ mặt tự hào, "Bọn họ đều nói ta đã dạy ra một nhạc sĩ lớn."
"Thầy, bọn họ phóng đại rồi." Hoàng Thu Thu có chút xấu hổ, thỉnh thoảng cô cũng sẽ đụng vào những nhạc cụ kia, nhưng không thể chuyên môn lợi hại như Tạ Dịch Chi.
Giáo viên đột nhiên bật cười: "Cho dù em không phải, vậy chồng em thì sao?"
Hoàng Thu Thu đỏ mặt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Sư nương dùng đũa gõ vào bát chồng mình, ý bảo ông ấy im miệng ăn cơm.
Sau khi đi ra, không ngoài dự liệu trên tay hai người đều mang theo đầy đồ ăn, đều là đặc sản địa phương.
Tạ Dịch Chi tiếp xúc với những gì có liên quan đến quá khứ của Hoàng Thu Thu, trong lòng có đau lòng cũng có may mắn.
Đau lòng cô không có người nhà che chở, chỉ có một mình, may mắn là còn có người nguyện ý giúp đỡ cô, để cho cô có thể khỏe mạnh, sống một cuộc sống bình thường.
"Sau này chúng ta có thể đến gặp thầy nhiều hơn." Tạ Dịch Chi cất đồ đạc xong, ôm người nhẹ giọng nói.
"...... Ừm." Hoàng Thu Thu thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật cô vẫn đang do dự rốt cuộc có nên thường xuyên trở về hay không.
Mảnh đất này mang theo ký ức thời niên thiếu của cô, đồng thời còn có nhà họ Hoàng đối xử lạnh lùng với cô, trước khi đến kỳ thật trong lòng ít nhiều có bóng ma. Nhưng mà hiện tại có Tạ Dịch Chi đi cùng, cô còn có thể đến thăm thầy.
Thời điểm tâm trạng thay đổi, cảm hứng dễ dàng xuất hiện hơn.
Trên đường trở về Định Thành, Hoàng Thu Thu không nghỉ ngơi như thường lệ, mà cầm bút viết xuống một đoạn giai điệu trong đầu.
Tạ Dịch Chi vừa đau lòng cô không được nghỉ ngơi, vừa sợ quấy nhiễu cô đang sáng tác. Ngồi bên cạnh ngăn cản tiếp viên hàng không, không cần bọn họ đi tới đi lui, phòng ngừa quấy rầy đến Hoàng Thu Thu, cả người còn khẩn trương hơn rất nhiều so với người đang sáng tác.
Từ nhỏ Tạ Dịch Chi đã phát huy thiên phú của mình trên sân khấu thế giới, từ trước đến nay không biết khẩn trương là cái gì, cho đến bây giờ lại có một điểm yếu, tư vị gì trên thế gian cũng đã nếm thử một lần.
Nhưng mà, anh cam tâm tình nguyện.
Mãi cho đến khi xuống máy bay, khó khăn lắm Hoàng Thu Thu mới có thể thu bút. Cô cầm lấy cuốn sổ trực tiếp đưa cho Tạ Dịch Chi: "Cho anh xem."
Tạ Dịch Chi cầm lấy cuốn sổ nhưng không có mở ra trước tiên. Mà là rút ra một tờ khăn ướt, kéo tay Hoàng Thu Thu, nhẹ nhàng lau sạch mực trên tay cô.
Hoàng Thu Thu mím môi cúi đầu nhìn anh lau tay cho mình, trong lòng nổi lên ngượng ngùng.
Chẳng qua một màn này rơi vào trong mắt tiếp viên hàng không lại là một phen tư vị khác.
Cách đây không lâu bởi vì khách mời hôn lễ hoành tráng chưa từng có mà cặp đôi này lên hot search, bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra.
Lúc đầu còn có tiếp viên hàng không muốn tới đây đưa đồ để nhìn thêm đôi tình nhân này một chút. Kết quả vừa định tới đã bị Tạ Dịch Chi dặn dò không được đi qua quấy rầy bọn họ.
Bây giờ xuống máy bay, tiếp viên hàng không đến nhắc nhở khách quý xuống máy bay, lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Tiếp viên hàng không nhìn Tạ Dịch Chi đẹp trai cực hạn, lại nhìn thoáng qua Hoàng Thu Thu đang cúi đầu, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Tại sao bản thân lại không được bạn trai chăm sóc cẩn thận như vậy? À không đúng, hai người kia đã kết hôn.
Trong lòng tiếp viên hàng không rơi nước mắt, cảm khái cuộc sống cẩu độc thân hơn hai mươi năm của mình, trên mặt còn phải duy trì nụ cười dịu dàng, thể hiện tố chất nghề nghiệp của người trong ngành dịch vụ.
Hoàng Thu Thu bị nửa ôm vào trong ngực đi ra ngoài. Cô đã quen với sự thân mật của Tạ Dịch Chi, khi ở nhà Tạ Dịch Chi cũng thích ôm cô đi.
"Thu Thu, có phải em gầy rồi không?" Vừa đi được mấy bước, Tạ Dịch Chi đã nhíu mày nói.
Không biết vì sao anh luôn lo lắng Hoàng Thu Thu ăn không ngon, ngủ không tốt.
Có lẽ là do anh quá yêu thương cô đi.