Lâm Gia gấp cuốn album lại, Diêm Tự hỏi cậu: "Cậu nghĩ sao?"
Lâm Gia trả cuốn album cho Diêm Tự, biết Diêm Tự đang nói về mốc thời gian được ghi trong các bản thảo ở nửa sau. Khoảng thời gian này quá dài, nếu một người bắt đầu mở tiệm xăm từ khi 18 tuổi, thì việc hoàn thành các bản thảo đầu tiên đến bản thảo cuối cùng trong suốt 71 năm có nghĩa là người đó đã 89 tuổi.
Tuổi này khá nhạy cảm. Không phải là không thể sống đến 89 tuổi, nhưng để một người ở độ tuổi đó vẫn tiếp tục làm việc thì đáng để suy ngẫm... Nhất là khi tiệm xăm U Linh này vẫn đang hoạt động.
Lâm Gia nói: "Hoặc là các bản thảo không do một người hoàn thành, hoặc thời gian không phải là thời gian sáng tác."
Diêm Tự mở cuốn album ra lần nữa, thành thạo lật đến một trang ở nửa sau, rồi chỉ vào một bức phác thảo.
Lâm Gia rũ mắt. Vị trí ngón tay Diêm Tự chỉ là một bản vẽ mang phong cách rất đặc biệt: Nét hạ bút nhẹ, nét kết thúc lại rất mạnh. Phong cách này gần như xuất hiện trong mỗi bản thảo. Suy ra luận điểm các bản thảo không do một người hoàn thành của Lâm Gia là không thể thành lập.
Ý của Diêm Tự là, thời gian ghi trên các bản thảo khả năng cao không phải thời gian sáng tác, mà mang một ý nghĩa khác. Trừ phi chủ tiệm là một người có tuổi thọ dài hơn người thường.
Liên Diệp nhìn vị trí Diêm Tự chỉ, hỏi: "Hôm nay còn một câu hỏi cho người cá, muốn hỏi về chủ tiệm không?"
"Không." Sau khi loại bỏ đáp án sai của Lâm Gia và chốt lại đáp án, Diêm Tự gấp cuốn album lại. "Vụ hình xăm vẫn là một mớ bòng bong, thêm một ông chủ chỉ làm rối thêm."
Liên Diệp gật đầu: "Cũng đúng..."
Hắn từng nghe Diêm Tự nói, các NPC được cụ thể hóa đa phần đều sẽ giết người. Việc hình xăm xuất hiện trên lưng đã làm hắn sợ chết khiếp, nhưng vì tạm thời chưa có phản ứng xấu, hắn còn chịu được. Nếu thêm một NPC giết người, hắn sẽ không thể chịu nổi.
Giờ đã có cuốn album, dù chưa hiểu rõ ý nghĩa của thời gian trong các bản thảo, nhưng ít nhất cũng là một manh mối. Giải được bí mật thời gian, không chừng sẽ tìm ra nước súp, xem như một tin tốt.
Liên Diệp điều chỉnh cảm xúc, ngẩng đầu lên, lại phát hiện bầu không khí xung quanh đã trở nên trầm lặng.
Diêm Tự không nói, Lâm Gia cũng không nói gì.
Hắn nhìn sang Liên Tâm, thấy cô cũng tái mặt, không nói lời nào.
Hắn lập tức phản ứng lại. Có gì đó đã xảy ra trong lúc hắn điều chỉnh cảm xúc!
"Sao..." Liên Diệp co rúm lại, "Sao vậy?"
Diêm Tự và Lâm Gia không trả lời, mà nhìn chằm chằm vào một điểm nơi xa.
Liên Diệp nhìn theo ánh mắt hai người họ, chỉ thấy một con hẻm dài tối tăm, ngoài sự u ám và tĩnh mịch, dường như không có gì đặc biệt.
Liên Tâm cũng đang nhìn về phía đó. Liên Diệp đành hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"
Liên Tâm ngẩng lên nhìn anh trai mình: "Anh... anh không nhận ra sao..."
Trái tim Liên Diệp thắt lại, nỗi khiếp sợ khiến giọng hắn cứng đơ: "Nhận ra cái gì? Em nói thẳng ra đi."
Liên Tâm tái mét mặt mày: "Âm thanh dừng rồi."
Liên Diệp vội ngẩng đầu lên.
Âm thanh 'sột soạt' trên bầu trời không biết đã dừng lại từ khi nào.
Cũng buồn cười, lúc âm thanh 'sột soạt' vang lên thì mọi người sợ hãi, giờ nó dừng lại, sự tĩnh lặng cũng khiến họ sợ hãi không kém.
Giống như bình yên trước cơn bão, nguy hiểm đang âm thầm tiến đến.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh hoàn toàn.
Nghe rõ mồn một tiếng thở của mọi người.
Mọi người hô hấp rõ ràng có thể nghe.
Bất ngờ...
Lâm Gia kêu: "Ở đó!"
Đồng thời, Diêm Tự lao đi.
Chờ Liên Diệp phản ứng lại, Diêm Tự đã như một mũi tên rời cung, phóng vút về phía trước, Lâm Gia theo sát sau anh, con mèo đen mập mạp cũng lao theo chủ nhân, hướng về phía con hẻm tối.
Liên Tâm che miệng, cô đã nhìn thấy gì đó.
Liên Diệp vội vàng hỏi: "Là cái gì?"
"Không biết." Liên Tâm lắc đầu, "Hình như là bóng người."
"Anh." Chỉ còn hai anh em họ đứng đó, sự yên tĩnh khiến cơn hoảng loạn trào dâng, Liên Tâm hỏi: "Chúng ta... chúng ta có nên đuổi theo không?"
"Đi thôi." Liên Diệp kéo tay Liên Tâm. Sự việc diễn ra quá đột ngột, Diêm Tự không nói họ nên ở lại hay đi theo. Liên Diệp không dám ở lại đây, nếu chần chừ thêm, họ sẽ không đuổi kịp Diêm Tự và Lâm Gia.
Hai anh em vội vã chạy theo.
Ở phía trước, Diêm Tự chạy với tốc độ cực nhanh, như một con báo săn lướt gió.
Lâm Gia biết Diêm Tự có thân thủ nhanh nhẹn, nhưng không ngờ anh lại nhanh đến mức này, thậm chí mèo không thể theo kịp.
Cái bóng kia nấp trong bóng tối con hẻm lén quan sát. Ngay khi chạm phải ánh mắt của họ, nó quay người lẩn sâu vào trong hẻm.
Khi bóng đen chạy trốn, âm thanh 'sột soạt' lại vang lên.
Chưa rõ bóng đen là ai, nhưng Lâm Gia không muốn Diêm Tự mạo hiểm một mình. Cậu không dám lơ là, bám sát phía sau Diêm Tự.
Con hẻm này rất dài, may mắn là chỉ dài chứ không phức tạp. Lâm Gia luôn giữ Diêm Tự trong tầm mắt, dù đã chạy một quãng khá xa nhưng không bị Diêm Tự bỏ lại.
Họ chạy đến cuối con hẻm, trước mặt là một bức tường loang lổ chắn đường.
Lâm Gia thấy Diêm Tự đột ngột dừng lại, xoay người hét lên: "Đừng tới đây!"
Nhưng Lâm Gia đang tập trung vào Diêm Tự, không kịp dừng chân, bất ngờ lao vào lòng Diêm Tự. Cảnh tượng như cửa sổ và thân cây ở bệnh viện, Lâm Gia nhảy cửa sổ vào bị Diêm Tự tiếp được.
Quán tính làm cả hai ngã nhào xuống đất, lăn tròn một vòng. Diêm Tự chống tay xuống đất, hai người mới dừng lại.
"Không sao chứ." Diêm Tự cúi xuống hỏi người trong lòng mình.
"Tôi..." Lâm Gia vừa phát ra một âm tiết, sắc mặt thoắt trở nên cực tệ.
"Sao vậy?" Diêm Tự vội vàng kiểm tra xem Lâm Gia có bị thương không. Từ đầu đến chân, kiểm tra từng chỗ một, không phát hiện vết thương rõ ràng nào trên người Lâm Gia, Diêm Tự nhìn vào khuôn mặt cậu.
Sắc mặt của Lâm Gia vẫn cực kỳ tệ, thậm chí đồng tử còn hơi giãn ra.
"Lâm Gia!" Diêm Tự vội ngồi dậy, ôm lấy Lâm Gia, "Cậu sao vậy?"
Lâm Gia không đáp lại, há miệng thở d ốc.
Diêm Tự đưa tay định chạm vào mặt cậu, Lâm Gia bỗng chộp lấy tay Diêm Tự.
Diêm Tự trong lòng căng thẳng, liên tục gọi tên cậu.
Mèo vận sức cả bốn chân, vừa chạy vừa kêu: "Đèn! Đèn! Lâm Gia sợ tối!"
Con hẻm vốn đã tối, phần cuối hẻm còn tối hơn.
Mèo nhảy tới, lục lọi túi áo Diêm Tự: "Điện thoại đâu, điện thoại của anh đâu?"
Diêm Tự ngẩn người, vội lấy điện thoại ra, bật đèn flash.
Khoảnh khắc ánh sáng lóe lên, Diêm Tự không khỏi gọi tên Lâm Gia.
"Tôi không sao..."
Cuối cùng, sau không biết bao nhiêu lần Diêm Tự gọi tên, Lâm Gia dần tỉnh lại.
Nhìn mèo, nhìn chiếc điện thoại sáng đèn flash trên tay Diêm Tự, Lâm Gia liền hiểu tình hình hiện tại, chẳng qua bây giờ cậu không cần giải thích với Diêm Tự.
Phát hiện mình đang đè lên vai phải bị thương của Diêm Tự, Lâm Gia đứng dậy.
Sắc mặt vẫn chưa hồi phục, Lâm Gia nhìn bức tường cuối con hẻm.
Hỏi: "Người đâu?"
Sau lưng có tiếng động, Diêm Tự cũng đứng dậy. Ánh mắt anh dán chặt vào khuôn mặt Lâm Gia, hỏi một câu không liên quan: "Vừa rồi... mèo nói cậu..."
"Anh, anh Gia!"
Trong hẻm nhỏ, giọng Liên Diệp và Liên Tâm vang lên.
Chẳng mấy chốc, hai anh em họ Liên xuất hiện từ trong bóng tối, đến trước mặt họ.
Lâm Gia lại hỏi: "Người đâu?"
Diêm Tự hít sâu một hơi, biết Lâm Gia không muốn đề cập chuyện của mình.
Ánh mắt anh quét từ đầu đến chân Lâm Gia vài lần, xác định cậu không sao, Diêm Tự mới nói: "Vào tường rồi."
"Tường?" Hai anh em họ Liên nhìn bức tường ở cuối con hẻm.
Trong tầm nhìn tối tăm, bức tường này là điểm cuối con hẻm. Nhưng giờ nhìn kỹ, bức tường này giống như chắn ngang con hẻm.
Theo thói quen trước đây, Diêm Tự chắc chắn sẽ đuổi theo bóng người đó mà đâm vào tường. Nhưng Diêm Tự biết Lâm Gia luôn theo sát mình, nên đã khẩn cấp dừng lại.
"Vậy... bây giờ..." Liên Diệp phát hiện Lâm Gia cứ nhìn chằm chằm vào bức tường, "Chúng ta cũng đi qua bức tường này sao?"
Diêm Tự nhìn Lâm Gia.
Manh mối của họ đứt đoạn ở mốc thời gian, bóng người không rõ từ đâu xuất hiện này bỗng thay thế cho manh mối bị ngắt.
Đã qua hơn nửa ngày, Diêm Tự thực sự không muốn tối nay Lâm Gia lại không có đầu mối nào mà bị kéo vào hình xăm.
Chắc chắn phải đi xuyên bức tường này.
Nhưng.
Lâm Gia vừa thoát khỏi trạng thái k1ch thích, tình hình bên kia bức tường chưa rõ, không biết có bị tối hay không, Diêm Tự lo cho cậu.
"Cầm lấy." Diêm Tự đưa điện thoại cho Lâm Gia.
Lâm Gia không nhận, cậu nhìn ra Diêm Tự định một mình đi vào tường.
Cậu nhàn nhạt: "Đội trưởng Diêm, anh không nhận ra chúng ta không thể rời khỏi đây sao?"
Bị từ chối khiến Diêm Tự hơi bực, thầm nghĩ: Ông dồn toàn bộ lực chú ý vào cậu thì phát hiện được cái gì hả?
Hai anh em họ Liên nghe vậy thì quay lại nhìn phía sau.
Sau lưng họ xuất hiện một bức tường.
Lâm Gia nhìn Diêm Tự: "Cùng đi thôi, có gì chiếu cố lẫn nhau."
Diêm Tự kéo tay Lâm Gia, nhét điện thoại vào tay cậu, cáu kỉnh nói: "Không cần cậu chiếu cố, cậu tự lo cho mình là được."
Lâm Gia trầm mặc một chút: "Được."
Diêm Tự tức đến bật cười, đá nhẹ con mèo, ra hiệu cho nó theo sát Lâm Gia.