Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 99

Bị đe dọa, mèo không dám chất vấn, câu "Tại sao cậu không tự đưa thuốc cho Diêm Tự" nghẹn trong cổ họng. Nó tủi thân ngậm túi thuốc, theo sau Lâm Gia trở lại tiệm xăm.

 

Khi quay lại, ba người kia vẫn đang xem album hình xăm, hoàn toàn không nhận ra cậu đã rời đi một lúc. Chứng tỏ cuốn album có vấn đề, nếu không họ sẽ không tốn nhiều thời gian như vậy.

 

Lâm Gia quan sát sơ xung quanh để chắc chắn rằng không còn manh mối nào khác, rồi đứng chờ bên cạnh.

 

Một lát sau, Diêm Tự quay đầu lại.

 

Lâm Gia đợi Diêm Tự báo cáo tình hình. Diêm Tự giơ cuốn album trong tay: "Có vấn đề."

 

Lâm Gia hỏi: "Là gì?"

 

Diêm Tự tóm tắt tình hình với Lâm Gia: "Phải hỏi người cá."

 

Không đợi Lâm Gia trả lời, Diêm Tự quay lại hỏi hai anh em họ Liên: "Biết cần hỏi gì không?"

 

"Anh đang kiểm tra tụi em à?" Liên Tâm lẩm bẩm, "Anh đã nói rõ như vậy, nếu tụi em không biết phải hỏi gì thì quá ngu rồi."

 

Liên Diệp nói: "Hỏi về album, chủ yếu là tìm ra các hình xăm bị ẩn ở nửa sau album."

 

Diêm Tự khen ngợi: "Thông minh."

 

Lâm Gia: "..."

 

Nếu như đó được coi là thông minh, thì tiêu chuẩn thông minh của Diêm Tự đúng là thấp.

 

Thấp đến mức khiến người ta giận sôi.

 

Đã quyết định hỏi người cá, không còn lý do gì để nán lại tiệm xăm. Mùi trong tiệm thực sự khó ngửi, Lâm Gia rời đi trước.

 

Diêm Tự nhìn theo Lâm Gia, ra hiệu cho anh em họ Liên đuổi theo. Chờ hai người đã rời khỏi tiệm xăm, Diêm Tự mới ra ngoài, vừa đi được một bước thì bị mèo gọi lại.

 

"Nè." Mèo nói, "Thuốc chuẩn bị cho anh, vết thương của anh cần được thay băng."

 

Diêm Tự liếc túi thuốc mà mèo ngậm, cúi xuống nhận lấy: "Là mày chuẩn bị hay Lâm Gia chuẩn bị?"

 

Mèo không do dự đáp: "Tôi."

 

Diêm Tự: "Ồ."

 

Diêm Tự thầm cười lạnh trong lòng. Anh phát hiện một điều thú vị, ý niệm của mình thò khuỷu tay ra ngoài, hướng về Lâm Gia.

 

Lâm Gia nghĩ rằng sau khi hợp nhất với mèo, anh sẽ mất đi ký ức của nó à?

 

Diêm Tự nhìn mèo. Thật sự sẽ mất ký ức sao?

 

Anh và Lâm Gia có quan điểm trái ngược nhau. Anh tin rằng sau khi hợp nhất, anh sẽ nhớ rõ mọi ký ức từ góc nhìn của mèo, sẽ nhớ tất cả khoảnh khắc ở bên Lâm Gia, và nhớ mọi thứ mà mèo và Lâm Gia cùng nhau thực hiện.

 

Mèo thấy Diêm Tự cười hề hề, nó hỏi: "Anh tức đến phát điên rồi hả?"

 

"Đúng vậy." Diêm Tự nhấc mèo lên, thực sự tức đến phát điên. Anh muốn biết rốt cuộc Lâm Gia có ý gì, muốn biết liệu anh có đang nghĩ nhiều hay không.

 

Mèo nói: "Anh cũng biết mà, Lâm Gia ác tâm lắm, sao mà nhớ mua thuốc cho anh, cho nên đừng giận nhá."

 

Diêm Tự oán giận, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Lần đầu tiên tao mong chờ được hợp nhất với mày."

 

Mèo đáp: "Nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng..."

 

Nhìn vẻ mặt Diêm Tự, mèo lập tức im bặt.

 

Lâm Gia đi đường, bước chân không quá nhanh, đang đợi mèo giao thuốc cho Diêm Tự.

 

Chốc lát sau, cậu nghe thấy tiếng động phía sau, đoán rằng Diêm Tự đã nhận được thuốc, nhưng không quay đầu lại.

 

Liên Diệp và Liên Tâm phát hiện túi thuốc trong tay Diêm Tự. Liên Diệp vội hỏi: "Anh, anh khó chịu hả?"

 

Liên Tâm cẩn thận hơn, nhận ra là thuốc trị thương, lo lắng hỏi: "Anh, thuốc này là của anh sao? Anh bị thương ạ?"

 

Diêm Tự thản nhiên đáp: "Bị thương chút thôi, không đáng ngại."

 

Vừa nói, ánh mắt anh vừa hướng về phía Lâm Gia. Cứ thế nhìn chằm chằm vào dáng người cao ráo phía trước, cho đến khi họ trở lại chỗ người cá.

 

Vì Diêm Tự là người đề xuất hỏi người cá, nên Lâm Gia đứng chỗ đống phấn, khom lưng nhặt một viên lên.

 

Diêm Tự bước đến: "Để Liên Diệp viết đi, cho cậu ấy rèn luyện."

 

Lâm Gia nhìn Diêm Tự. Nếu Diêm Tự đã nói, cậu sẽ không tranh phần việc này, giơ tay đưa viên phấn cho Diêm Tự.

 

Nhưng Diêm Tự không nhận, nghiêng người vẫy tay ra hiệu cho Liên Diệp – người đi chậm hơn vài bước: "Liên Diệp, lại đây."

 

Liên Diệp chạy đến, Diêm Tự nói: "Cậu viết đi."

 

Liên Diệp vội vàng đáp: "À vâng, dạ."

 

Hắn giơ hai tay trước mặt Lâm Gia, Lâm Gia giao viên phấn cho hắn, mặt vô cảm lui lại mấy bước, nhường chỗ cho Liên Diệp viết thông tin.

 

Diêm Tự nhìn Lâm Gia, rồi nhìn Liên Diệp: "Đừng căng thẳng."

 

Liên Diệp trịnh trọng gật đầu: "Vâng."

 

Diêm Tự bắt đầu hỏi người cá. Anh bước qua mặt đất ẩm ướt, đứng trước mặt người cá.

 

Người cá trong bụng cá nhiều sao biến dị chậm hơn so với tầng mây ít sao. Vì chúng tận hưởng quá trình tạo ra những cạm bẫy chết người.

 

Sự tình liên quan đến Lâm Gia, Diêm Tự không chần chừ thêm nữa, giơ cuốn album mẫu lấy từ tiệm xăm trước mặt người cá: "Cuốn album mẫu này có phải có phần sau không?"

 

Người cá đáp: "Đúng."

 

Đây là câu trả lời tất nhiên, Diêm Tự không quay lại bên cạnh Lâm Gia ngay, mà cúi đầu lật phần sau cuốn album. Quá trình cụ thể hóa trong bụng cá nhiều sao diễn ra rất nhanh, ngọn núi cao còn có thể xuất hiện trong vài giây, chứ đừng nói đến nửa cuốn album.

 

Cách người cá một khoảng, Lâm Gia đọc dòng chữ Liên Diệp đã ghi lại, xác nhận không có sai sót, mới ngẩng đầu nhìn Diêm Tự.

 

Thấy Diêm Tự cúi đầu lật sổ, lúc này Liên Tâm với vẻ mặt kỳ lạ bước tới.

 

"Anh hai, anh Gia." Liên Tâm nhăn mặt, không ngừng nhìn quanh, "Hai người có nghe thấy âm thanh gì không?"

 

Liên Diệp đang định lắng nghe thì Lâm Gia đột ngột ngắt lời: "Đừng nói!"

 

Ánh mắt người cá đã hướng về phía họ, nó đã nghe thấy câu hỏi của Liên Tâm.

 

Sắc mặt của Liên Diệp và Liên Tâm tái mét, người cá ngoác miệng cười toe toét: "Đúng."

 

Tiếng trả lời khiến Diêm Tự ngẩng đầu, quay lại nhìn về phía họ, lập tức chạy về phía họ. Liên Diệp hốt hoảng nói: "Tiêu rồi, gây chuyện rồi."

 

Liên Tâm sợ đến mức mặt trắng bệch, trào nước mắt.

 

Sột soạt...

 

Sột soạt...

 

Cứ như bầu trời được gắn loa phóng thanh, tiếng 'sột soạt' vang lên khắp bầu trời cổ trấn.

 

Người cá cụ thể hóa câu hỏi vô tình của Liên Tâm.

 

Lo trong lúc hoảng loạn Liên Tâm hoặc Liên Diệp sẽ hỏi thêm và bị người cá nghe thấy, Lâm Gia nói: "Đi theo tôi."

 

Cậu bước đến vị trí xa hơn, rồi quay đầu ném cho hai anh em ánh mắt cấm cãi.

 

Cả hai run rẩy đi theo, Diêm Tự cũng nhanh chóng chạy tới chỗ họ.

 

Cách người cá đủ xa, Liên Diệp lập tức quở mắng: "Em bị làm sao thế? Anh đã nhắc bao nhiêu lần rồi, không được nói lung tung trước mặt người cá!"

 

Liên Tâm muốn biện minh, nhưng vừa ngẩng đầu đã nghe thấy tiếng 'sột soạt' trên bầu trời, sợ tới mức cúi đầu nức nở, không dám nói lời nào.

 

"Đã hỏi gì vậy?" Diêm Tự tới gần hỏi.

 

"Xin lỗi anh." Liên Diệp đẩy Liên Tâm ra sau lưng mình, "Liên Tâm không cẩn thận..."

 

"Liên Tâm hỏi bọn tôi có nghe thấy âm thanh gì không." Lâm Gia ngắt lời Liên Diệp, dừng vòng lặp xin lỗi vô dụng, tóm tắt tình hình cho Diêm Tự, rồi nhìn thoáng qua Liên Tâm đang co quắp bất an.

 

"Không tính là sai lầm." Lâm Gia nói, "Ít nhất cũng nhắc nhở người khác về sự tồn tại của âm thanh."

 

Câu hỏi của Liên Tâm là 'có nghe thấy âm thanh gì không', và câu trả lời của người cá là khẳng định. Chúng tỏ Liên Tâm thực sự đã nghe thấy âm thanh, người cá chỉ phóng đại âm thanh vốn đã tồn tại, nhắc nhở người khác về nó.

 

Liên Tâm đáng thương nhìn Lâm Gia: "Thật không ạ?"

 

Lâm Gia: "Cô nghĩ tôi đang an ủi à?"

 

Liên Tâm lắc đầu, thành thật đáp: "Không, anh Gia không giống kiểu người sẽ an ủi người khác."

 

Tuy là một câu hỏi vô tình, nhưng vẫn được coi là câu hỏi dành cho người cá. Diêm Tự cầm lấy viên phấn từ tay Liên Diệp, quay lại chỗ để lại thông tin, bổ sung câu hỏi thứ hai cùng đáp án của người cá.

 

Lâm Gia hỏi: "Âm thanh cô nghe thấy có giống vậy không?"

 

Liên Tâm gật đầu: "Hình như là tiếng 'sột soạt', nhưng âm thanh rất nhỏ, lúc ấy em không chắc là mình có nghe nhầm không."

 

Lâm Gia hỏi thêm: "Nghe thấy khi đang đợi Diêm Tự hỏi người cá hay sao?"

 

Liên Tâm lại lắc đầu: "Thực ra... trên đường đến đây em đã nghe thấy âm thanh đó, nhưng khi nhìn theo âm thanh lại không thấy gì cả. Em tưởng là do mình quá căng thẳng."

 

Ban đầu Liên Tâm không mấy bận tâm về âm thanh đó, vì thính giác của cô không tốt lắm, nên việc cô nghe thấy mà người khác không nghe thấy có vẻ không hợp lý. Thành ra cô tưởng mình nghe nhầm.

 

"Nhưng âm thanh đó không biến mất, nó như thể đang theo dõi chúng ta."

 

Nghĩ đến việc âm thanh này thực sự tồn tại, Liên Tâm đã cảm thấy sợ hãi, lộ rõ vẻ hoảng loạn. "Khi chờ anh Diêm hỏi người cá, âm thanh càng rõ ràng hơn, nên em mới đến hỏi mọi người. Em xin lỗi, lúc đó em sợ quá, quên mất lời dặn của anh Diêm, thật sự xin lỗi."

 

Nghe Liên Tâm nói vậy, Lâm Gia nhìn nơi xa. Trước mắt cậu là một trấn cổ rộng lớn, những khe hở giữa các ngôi nhà tạo thành các con hẻm kéo dài, như mạng nhện quấn quanh toàn bộ trấn.

 

Với môi trường địa lý như vậy, nếu có thứ gì đang theo dõi họ, quả thực rất khó phát hiện.

 

Câu hỏi vô tình của Liên Tâm đối với người cá không hẳn là chuyện xấu.

 

Liên Diệp nhỏ giọng hỏi: "Anh Gia, có ai đang theo dõi chúng ta ư?"

 

"Ai?" Lâm Gia thu lại ánh nhìn, quay sang Liên Diệp. "Cô nên hỏi là thứ gì đang theo dõi chúng ta."

 

Sắc mặt Liên Diệp lại tái thêm.

 

Không bao lâu sau, Diêm Tự quay lại sau khi để lại thông tin. Anh đưa cuốn album mẫu cho Lâm Gia.

 

"Đã có nửa sau." Diêm Tự nói.

 

Lâm Gia nhận lấy nhanh chóng lật qua phần đầu, sau đó nhìn phần bị người cá che giấu.

 

Mặc dù đều là hình mẫu, nhưng phần đầu và phần sau có sự khác biệt rõ ràng.

 

Phần đầu giống như hình ảnh sưu tầm trên mạng, thậm chí còn có watermark chính chủ. Phần sau không phải là hình xăm mẫu cho khách hàng của tiệm xăm U Linh, mà là các bức phác thảo.

 

Trong các bức phác thảo này, Lâm Gia nhìn thấy "Cửu Long Di Quan", "Quỷ yến", "Quan Công Mở Mắt"... và cả một số bức chưa từng xuất hiện trên lưng ai.

 

Đặc biệt là ở góc dưới bên phải của mỗi bức phác thảo đều ghi rõ thời gian sáng tác, cụ thể đến ngày, tháng, năm.

 

Khoảng cách thời gian giữa các bức phác thảo là rất lớn. Ví dụ, hai bức liên tiếp "Thập Tự Giá Sao Trăng" và "Quan Công Mở Mắt", bức "Thập Tự Giá Sao Trăng" được sáng tác vào ngày 12 tháng 12 năm 1951, còn bức "Quan Công Mở Mắt" được sáng tác vào ngày 5 tháng 7 năm 1989.

 

Bức "Cửu Long Di Quan" có thời gian sáng tác là ngày 8 tháng 12 năm 2018, và bức phác thảo cuối cùng có tên "Biển Lửa Bất Tận" được sáng tác vào ngày 12 tháng 12 năm 2022.

 

Tổng cộng kéo dài suốt 71 năm.

Bình Luận (0)
Comment