Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 98

Lâm Gia vô tình kéo bung khuy tay áo.

 

Tâm trí cậu bị xáo trộn trong một giây, ngay sau đó tỉnh bơ nắm chặt khuy áo trong tay, giả vờ trấn định ngước mắt, nhưng Diêm Tự không còn nhìn cậu nữa.

 

Cuộc thảo luận về hình xăm đã kết thúc, hầu hết mọi người đã rời đi. Chỉ còn lại nhóm bọn họ ngồi tại bàn, mỗi người ôm một tâm tư riêng.

 

Lâm Gia cất khuy áo vào túi, đứng dậy: "Đi thôi."

 

Tư duy Liên Diệp vẫn còn rối rắm, nghe vậy ngẩng đầu lên ngơ ngác hỏi: "Đi đâu?"

 

Lâm Gia đáp: "Tới tiệm xăm, không lẽ chờ hình xăm sống dậy?"

 

Vì mọi người nhất trí cho rằng 'nó' trong nước mì là hình xăm, một vài người trong số họ xuất hiện hình xăm trên lưng, nên tất nhiên họ phải đến tiệm xăm, chứ không thể thụ động ngồi đợi hình xăm sống dậy.

 

Liên Diệp càng thêm bối rối: "Hình xăm sống dậy rồi mà?"

 

Liên Tâm cũng không hiểu: "Mọi người đã vào trong hình xăm, hình xăm sẽ thay đổi dựa theo tình huống xảy ra trong đó. Chẳng phải hình xăm là vật sống hả?"

 

Lâm Gia liếc Diêm Tự, thấy Diêm Tự có ý định giải thích, cậu tranh nói trước khi Diêm Tự kịp mở lời: "Tôi không nói hiện tại không đại diện cho việc hình xăm là vật sống. Nhưng hai người có chắc rằng, tình huống hiện tại chứng minh rằng hình xăm đang sống hay không?"

 

Liên Tâm đáp: "Nếu bây giờ..."

 

Lâm Gia nhấc mắt, hỏi ngược lại: "Nước mì là gì?"

 

Y như trả lời câu hỏi của giáo viên trên lớp, Liên Tâm căng thẳng đáp: "Nó rực rỡ, nó chết, nó sống."

 

Lâm Gia hỏi tiếp: "Theo thứ tự của nước mì, hình xăm sống trước hay chết trước?"

 

Liên Tâm nghẹn họng: "Chết trước."

 

Cô lập tức nhận ra lý do vì sao Lâm Gia không coi hình xăm xuất hiện trên lưng là dấu hiệu của việc nó sống. Bởi vì trong ba câu ngắn ngủn của nước mì, trước câu "nó sống" là câu "nó chết."

 

Tuy nhiên, tình huống mà họ đang gặp phải đã bỏ qua câu "nó chết".

 

Chi tiết này khiến Lâm Gia chú ý.

 

Nếu trình tự không cần thiết, vậy tại sao nước mì lại đề cập đến "nó chết"? Nước mì chỉ cần nói "nó rực rỡ, nó sống" là được rồi. Câu 'nó chết' trong nước mì là rất quan trọng.

 

Còn nếu trình tự này là cần thiết, thì tình huống hiện tại không phù hợp với thứ tự của nước mì. Trừ phi tình huống họ gặp phải, dù là bị kéo vào hình xăm hay hình xăm có sự biến đổi trên lưng, đều được tính là "nó chết". Việc "nó sống" vẫn chưa xảy ra.

 

Đã giải thích rõ ràng, Lâm Gia đứng dậy rời khỏi tiệm. Cậu đứng trên mặt đường lát đá xanh, ngẩng đầu nhìn đằng xa.

 

Phía sau có tiếng bước chân đang tiến lại gần, nhưng Lâm Gia không quay đầu lại. Cậu đang nhớ lại tuyến đường cổ trấn trong đầu mình.

 

Phía bắc cổ trấn xem như khu thương mại, trong ký ức của cậu, phần lớn các tiệm xăm đều nằm ở phía bắc. Không xa tiệm nước mà họ đang đứng có một tiệm xăm.

 

Tuy nhiên, Lâm Gia chọn một tiệm xăm ở xa hơn. Cậu nhớ cạnh tiệm xăm đó có một hiệu thuốc. Vết thương của Diêm Tự cần được xử lý ngay, nếu không sẽ bị nhiễm trùng.

 

"Đi hướng nào?" Diêm Tự đuổi kịp, chờ Lâm Gia chỉ đường.

 

Lâm Gia đọc một địa chỉ, Diêm Tự gật đầu.

 

Bốn người một mèo đi về phía địa chỉ mà Lâm Gia nói. Khoảng hai mươi phút sau, họ đến trước một tiệm xăm tên là U Linh.

 

Trong khi người khác ngước nhìn bảng hiệu cổ kính trước cửa tiệm xăm, Lâm Gia lại nghiêng đầu nhìn cửa hàng bên cạnh.

 

May là không nhớ nhầm, bên cạnh tiệm xăm đúng là một hiệu thuốc.

 

"U Linh?" Liên Diệp co người lại, "Sao lại đặt tên thế này."

 

Vì đêm qua bị kéo vào hình xăm và có thêm hình xăm trên lưng, hiện tại Liên Diệp thần hồn nát thần tính trông gà hoá cuốc, nhìn thấy chữ "U Linh" liền nhớ ngay đến mấy thứ đã gặp trong hình xăm.

 

Liên Tâm quay sang hỏi Diêm Tự: "Anh, có vào không?"

 

Diêm Tự không trả lời, ánh mắt dừng trên người Lâm Gia. Lâm Gia vẫn đứng trước cửa, tạm thời chưa có dấu hiệu sẽ bước vào.

 

Anh thấy Lâm Gia hơi nghiêng đầu, bèn nhìn theo.

 

Là...

 

Một hiệu thuốc.

 

Tim Diêm Tự đập nhanh hơn một chút, nhưng không kéo dài lâu. Lâm Gia bước vào tiệm xăm.

 

Diêm Tự vò đầu. Cũng phải, Lâm Gia luôn cẩn trọng, tất nhiên sẽ quan sát xung quanh. Tiệm thuốc chỉ tình cờ nằm cạnh tiệm xăm thôi, chẳng có ý gì khác.

 

Mèo thấy Lâm Gia vào trong liền nhảy từ vai trái Diêm Tự xuống, chạy theo vào tiệm xăm.

 

Liên Diệp và Liên Tâm cũng muốn đi theo Lâm Gia, nhưng nhìn thấy tên tiệm xăm liền dừng chân lại, do dự nhìn Diêm Tự, chờ anh quyết định.

 

Diêm Tự nhấc chân đi vào tiệm xăm.

 

Vết thương trên vai phải so với những vết thương trước đây thật sự không đáng nhắc đến. Mỗi tội do không được xử lý đúng cách nên thường xuyên đau nhức. Nếu ở thế giới đáy biển, Diêm Tự đã mặc kệ nó, nhưng ở đây anh phải cẩn thận. Nếu vết thương bị nhiễm trùng, cơ thể sẽ suy yếu.

 

Anh không muốn trở thành gánh nặng cho Lâm Gia.

 

Anh sẽ đi lấy thuốc, nhưng trước hết cần kiểm tra xem tiệm xăm có gì bất thường không, rồi mới đi lấy thuốc.

 

Nghe tiếng bước chân dồn dập phía sau, Lâm Gia liếc nhìn bóng dáng Diêm Tự. Cậu nhíu mày, không biết người này không nhìn thấy tiệm thuốc, hay là không quan t@m đến vết thương của mình.

 

"Tình hình thế nào?" Diêm Tự đến bên cạnh Lâm Gia, vừa lật tìm manh mối vừa hỏi.

 

Tiệm xăm này không lớn, chỉ có một mặt tiền. Mặt tiền này được chia thành hai phần: phần phía trước là khu vực kinh doanh, phần phía sau được ngăn cách bằng một tấm ván gỗ, dùng làm khu vực nghỉ ngơi của chủ tiệm.

 

Thậm chí không cần phải vào trong tiệm xăm, chỉ cần đứng bên ngoài cũng có thể quan sát toàn bộ bên trong tiệm.

 

Bình thường, không thấy có vấn đề gì.

 

Lâm Gia vào trước mọi người không đến hai phút, nên cậu chưa phát hiện ra cái gì. Thêm nữa, sự chú ý của cậu vẫn đang nằm ở việc Diêm Tự có đi lấy thuốc hay không.

 

"Không có," Lâm Gia nói, "nhưng mà..."

 

"Anh!" Liên Diệp gọi lớn.

 

Diêm Tự quay đầu, thấy Liên Diệp và Liên Tâm phát hiện ra thứ gì đó, đang vẫy tay gọi anh tới.

 

Diêm Tự lại xem, hai anh em nhà họ Liên tìm được một cuốn sổ dày cỡ hai đốt ngón tay. Là một cuốn album trưng bày hình xăm.

 

Lâm Gia nhìn ba người lật cuốn album, dưới chân có cái gì đó chạy qua.

 

Con mèo định chạy tới, bỗng phần cổ bị siết chặt, tứ chi bay lên cao. Da lông quanh cổ bị kéo căng đến ngạt thở, nó không khỏi kêu một tiếng: "Éc..."

 

Lâm Gia mặt không biểu cảm cúi xuống, xách con mèo muốn đi hóng hớt lên.

 

Ba người đang chăm chú lật cuốn album, không chú ý đến động tĩnh chỗ Lâm Gia và mèo, cũng không nghe thấy tiếng kêu của nó.

 

Mở album ra, Diêm Tự tìm "Cửu Long di quan" trong các hình mẫu, Liên Diệp và Liên Tâm thì tìm "Quỷ Yến".

 

Đáng tiếc là lật qua lật lại cả cuốn album, đừng nói "Cửu Long di quan" với "Quỷ Yến", ngay cả hình xăm của người khác cũng không thấy.

 

"Sao lại không có..." Liên Diệp thất vọng tột độ. Tuy tìm kiếm mẫu hình xăm sau lưng bọn họ chưa chắc có tác dụng gì, nhưng hình xăm trên lưng ngày càng rõ nét trong khi họ chẳng biết gì về chúng, cảm giác bất lực này dễ khiến người ta mất niềm tin.

 

Diêm Tự hẵng còn lật album. Anh lật ít nhất mười lần, cuối cùng dừng lại ở nửa sau album.

 

Giống như bố cục tiệm xăm, album này cũng được chia làm hai phần: Nửa đầu là các hình xăm mẫu mà họ đã xem mười mấy lần, còn nửa sau thì trống trơn.

 

Liên Tâm hỏi: "Anh, có vấn đề gì sao?"

 

Diêm Tự lật cuốn album trên tay, nhìn bìa và góc cạnh của nó. Có nhiều chỗ bị mòn, có lẽ do bị lật giở nhiều, bìa và các góc đều bị bẩn.

 

Vết bẩn này không chỉ xuất hiện ở nửa đầu album, mà từng trang nửa sau trống trơn cũng có dấu vết tương tự. Thậm chí có một trang bị dính dầu mỡ.

 

Vết dầu mỡ này không hoàn chỉnh, thiếu mất một phần, giống như bị cắt bỏ có chủ đích.

 

Vết bẩn chứng mình rằng, từng có dầu mỡ văng lên nền trang giấy và tấm ảnh. Chẳng qua ảnh chụp biến mất, nên mới tạo thành vết dầu mỡ nửa vời.

 

"Nửa sau có ảnh." Diêm Tự nói.

 

Quá hiển nhiên, nếu phần sau không có ảnh, sẽ không có nhiều vết lật mòn như vậy. Những vết mòn này chứng minh rằng nửa sau từng có ảnh, nhưng vì lý do nào đó mà chúng đã biến mất.

 

Diêm Tự nhìn từng trang giấy nền ở nửa sau. Tất cả đều nguyên vẹn, không có dấu vết bị xé ảnh.

 

Anh xem kỹ các ảnh mẫu ở nửa trước được dán vào trang nền. Tấm hình được dán bằng keo dính rất chắc. Nếu xé tấm hình ra, chắc chắn sẽ làm rách trang nền.

 

Để xác nhận suy đoán này, Diêm Tự xé thử một tấm hình.

 

Quả nhiên, dù anh cẩn thận đến đâu cũng khó tránh hỏng trang nền.

 

"Vậy các bức hình đâu rồi?" Liên Diệp hỏi.

 

"Bị người cá giấu rồi." Diêm Tự nhìn bức hình bị xé trên tay.

 

Chỉ có một cách để xé bức hình mà không làm hỏng trang nền: Bị người cá ẩn đi.

 

Người cá trong bụng cá nhiều sao thường giấu manh mối, ép người bị cuốn vào bụng cá phải hỏi nó.

 

Liên Tâm nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi hỏi người cá, để bức hình ẩn hiện ra hả?"

 

Diêm Tự gật đầu. Anh siết chặt tấm hình trong tay, tấm hình bị bóp nhăn.

 

Anh ngẩng đầu tìm Lâm Gia. Kinh nghiệm mách bảo anh rằng nửa sau album chắc chắn có manh mối liên quan đến hình xăm.

 

Ba ngày, cuối cùng anh cũng lần ra được một chút manh mối về hình xăm. Anh vội vàng muốn báo cho Lâm Gia biết tin này, nhưng khi ngẩng lên, anh không thấy bóng dáng Lâm Gia

 

"Ơ, anh Gia đâu rồi?" Liên Tâm nói.

 

Liên Diệp nói: "Vừa nãy còn ở đây mà."

 

Tim Diêm Tự trùng xuống, gương mặt cũng tối sầm lại.

 

"Lâm Gia!"

 

Anh tìm quanh trong tiệm, không thấy Lâm Gia đâu.

 

Giờ vẫn là ban ngày, chẳng lẽ ban ngày cũng bị kéo vào hình xăm?!

 

Tấm hình trong tay bị Diêm Tự bóp chặt thành một cục. Liên Tâm vội nói: "Anh, chắc không sao đâu, anh trai em vẫn còn ở đây mà. Anh Gia chắc không bị kéo vào hình xăm đâu."

 

Diêm Tự lúc này trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Nhờ lời nhắc của Liên Tâm, anh phần nào bình tĩnh lại.

 

"Chắc là anh Gia đi ra ngoài." Liên Tâm hít mũi nói: "Có thể do mùi trong tiệm không dễ ngửi."

 

Tiệm xăm này có một mùi đặc trưng, là mùi mực xăm. Do trữ lâu ngày, chất hữu cơ lên men sản sinh ra mùi lạ.

 

Diêm Tự vội bước ra khỏi tiệm, vẫn không thấy Lâm Gia. Tim anh thắt lại, định đi tìm nơi khác.

 

Tiệm thuốc bên cạnh truyền đến âm thanh lờ mờ.

 

"Lát nữa đưa mấy loại thuốc này cho Diêm Tự."

 

Là giọng Lâm Gia.

 

Diêm Tự đi đến cửa hiệu thuốc, cuối cùng cũng thấy Lâm Gia ở trong hiệu thuốc.

 

Giây phút này anh thật sự muốn nhốt Lâm Gia lại, không cho cậu chạy lung tung nữa.

 

Lâm Gia bỏ nước muối s1nh lý vào bịch ni lông, ném cho mèo: "Nói là mày lấy."

 

Nghe ngoài cửa có động tĩnh, Lâm Gia nhìn cửa hiệu thuốc.

 

Ngoài cửa trống trơn, không có gì.

 

Lâm Gia thu hồi tầm mắt, nói với mèo: "Đừng có lỡ miệng, không là tao giết mày."

 

"..." Diêm Tục dán lưng vào tường cạnh cửa, tim đập thình thịch.

Bình Luận (0)
Comment