Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 58

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

 

Có ai đó gõ cửa.

 

Trong phòng bệnh số 201, Kim Gian bật dậy ngay lập tức. Nghe thấy tiếng động từ giường bệnh bên cạnh, chàng trai bi quan cũng ngồi bật dậy.

 

Lúc mới vào bụng cá, khi Kim Gian và Kim Giới báo cáo phát hiện của mình với Diêm Tự, họ từng bị chàng trai bi quan nghi ngờ. Vì thế, Kim Gian không có mấy thiện cảm với cậu ta.

 

Sau khi trở thành bạn cùng phòng, Kim Gian và chàng trai bi quan gần như không nói chuyện. Hai ngày đã trôi qua, Kim Gian thậm chí còn không biết tên cậu ta là gì.

 

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

 

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

 

Tiếng gõ cửa vang vọng trong phòng bệnh, khiến thần kinh của Kim Gian căng lên. Hôm nay trong lúc ra ngoài hóng gió, Kim Gian nghe ngóng được rằng nguyên nhân khiến bụng của ông chú tóc bạc phình to có khả năng cao là do đã đáp lại tiếng gọi ngoài cửa.

 

Mà trước đó không lâu, phòng bệnh 202 bên cạnh phát ra tiếng động. Kim Gian lờ mờ nghe thấy tiếng kêu cứu của ông chú tóc bạc:

 

"Cứu tôi với."

 

"Cứu mạng."

 

"Cứu tôi..."

 

Nhưng không ai cứu được ông ta. Kim Gian bất lực không cứu được, ngay cả Kim Giới ở cùng phòng cũng bất lực.

 

Kim Gian luôn lo lắng cho người anh em ở phòng bên. Tiếng động phát ra nghe quá quái dị và đáng sợ, không biết tình hình ông chú tóc bạc cùng phòng bệnh với anh em của mình như thế nào.

 

Kim Gian không biết người anh em của mình còn sống không, hoặc nếu còn sống thì bụng có còn phẳng như trước không. Thời gian trong bụng cá đã sắp đến ngày thứ ba, Kim Gian vẫn hoàn toàn mờ mịt về nước súp. Hắn không biết liệu mình có thể sống sót rời khỏi đây không.

 

Hắn không rõ đội trưởng đội tuần tra đã thu thập được bao nhiêu manh mối, cũng không biết người họ Lâm kia rốt cuộc là ai. Điều duy nhất Kim Gian biết là, nguy hiểm lúc này đã tìm đến cửa.

 

Kim Gian nín thở, ánh mắt căng thẳng dõi theo động tĩnh ở cửa phòng, sợ rằng thứ bên ngoài sẽ xông vào.

 

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

 

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

 

Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng vang lên, chẳng hề biến mất dù Kim Gian đã nín thở. Thậm chí, bên ngoài còn có thêm tiếng nói:

 

"Có ai không?"

 

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

 

"Có ai không?"

 

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

 

"Có ai không?"

 

Mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng Kim Gian, bởi vì căng thẳng nên hai mắt hắn ta hơi lồi ra. Hắn ta nhớ rõ lời Diêm Tự dặn: Nếu ngoài cửa có thứ gì kỳ quái, bất kể nó nói gì, tuyệt đối không được trả lời.

 

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

 

"Có ai không?"

 

Tiếng gõ cửa và câu hỏi vẫn dai dẳng, nhịp điệu đều đặn.

 

Tại sao nó chưa đi?

 

Sao nó cứ đứng mãi ở cửa?

 

Tim Kim Gian như treo lơ lửng trong cổ họng. Hắn ta dùng tay bịt chặt miệng, không để tiếng thở yếu ớt của mình trở thành lý do khiến bóng đen ngoài cửa đứng chờ.

 

Tại sao nó chưa đi? Đã lâu như vậy rồi, tại sao nó vẫn gõ cửa? Tại sao nó cứ đứng ở ngoài gõ cửa, tại sao cứ hỏi mãi xem trong phòng có ai không?

 

Rõ ràng trong phòng bệnh không có ai đáp lại nó.

 

Kim Gian cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn ta cẩn thận rời ánh mắt khỏi cánh cửa, quay sang nhìn chàng trai bi quan nằm cạnh.

 

Kim Gian cảm thấy mình không có vấn đề gì, hắn nhớ kĩ lời dặn của Diêm Tự, nhưng bóng đen vẫn ở ngoài của, hắn ta không có vấn đề, vậy chắc chắn nguyên nhân khiến cái bóng ngoài cửa không chịu rời đi là do chàng trai bi quan.

 

Quay đầu nhìn sang, Kim Gian hít sâu một hơi, suýt nữa nghẹn thở.

 

Hắn ta nhận ra đèn đầu giường của chàng trai bi quan vẫn sáng!

 

Chết tiệt!

 

Mẹ kiếp!

 

Hèn gì thứ đó cứ bám mãi ở cửa phòng bệnh.

 

Kim Gian tức đến mức muốn giết chàng trai bi quan ngay lập tức. Nhưng lúc này, hắn ta không dám tạo ra bất kỳ tiếng động lớn nào. Hắn ta chỉ có thể điên cuồng ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo chàng trai bi quan mau tắt đèn.

 

Tuy nhiên, chàng trai bi quan chỉ nhìn chằm chằm về phía cửa, không để ý đến tín hiệu của Kim Gian. Không còn cách nào khác, Kim Gian cẩn thận bò xuống giường. Hắn ta không dám vỗ vào người chàng trai bi quan, bởi khi con người đang trong trạng thái cực kỳ căng thẳng, bất kỳ tiếng động nào cũng có thể trở thành ngòi nổ khiến phòng tuyến tinh thần sụp đổ.

 

Sợ người này sẽ hét lên, hắn ta vòng qua đuôi giường, tự mình tắt đèn nhỏ đã giữ chân bóng đen ngoài cửa lại.

 

Đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào công tắc, Kim Gian tắt đèn nhỏ.

 

Ánh sáng trong phòng tối sầm lại. Tiếng gõ cửa và tiếng hỏi thăm cũng chìm vào im lặng.

 

Kim Gian thở phào, định mò mẫm trở về giường. Nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng soạt soạt, hắn sững người, nhận ra đây là tiếng kéo chăn.

 

Dĩ nhiên đây không phải là âm thanh hắn ta phát ra, hắn ta còn chưa về đến giường mình.

 

Đây là tiếng động của chàng trai bi quan.

 

Kim Gian rất muốn nổi giận, rất muốn túm lấy cổ áo chàng trai bi quan mà quát: Mày đang làm cái gì vậy? Không thể yên tĩnh một chút hả! Mày không biết ngoài cửa là thứ nguy hiểm chết người sao!

 

Nhưng bây giờ không phải lúc nổi nóng. Kim Gian cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, chưa kịp hoàn toàn bình tĩnh lại thì nghe thấy tiếng bước chân lộp bộp.

 

Tiếng bước chân này không phải của hắn ta, bởi hắn ta đã quay lại giường của mình.

 

Là chàng trai bi quan!

 

"Mở cửa cho mẹ nào."

 

Giọng nói từ ngoài cửa vọng vào.

 

"Dạ, tới đây."

 

Chàng trai bi quan đáp lại.

 

Kim Gian cảm thấy nghẹt thở. Đến khi hắn phản ứng, chàng trai bi quan đã "cạch" một tiếng mở toang cánh cửa. Một tia sáng mờ nhạt từ bên ngoài len qua khe cửa.

 

Kim Gian ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa vừa bị chàng trai bi quan mở ra, máu trong cơ thể hắn ta ngừng chảy, biểu cảm trên mặt trở nên đờ đẫn.

 

 

Buổi sáng, tiếng gõ cửa của y tá vang lên.

 

"Chuẩn bị đi nào, ra ngoài phơi nắng thôi."

 

Trước cửa phòng bệnh số 302, y tá nhắc nhở những người trong phòng.

 

Lâm Gia mở mắt, quay đầu nhìn sang giường bên cạnh.

 

Vừa lúc thấy Diêm Tự cũng mở mắt, trông có vẻ như vừa bị đánh thức.

 

Thấy Diêm Tự đã tỉnh, Lâm Gia nói: "Chào buổi sáng, đội trưởng Diêm."

 

Diêm Tự không nói gì, chỉ ngồi dậy, chắc là khó chịu vì bị y tá làm ồn. Anh trả lời một tiếng, ngăn cản y tá ngoài cửa thúc giục.

 

Lâm Gia chăm chú nhìn Diêm Tự, phát hiện anh mặc đồ rất chỉnh tề.

 

Tối qua, Lâm Gia đã khuyên Diêm Tự không nên rời khỏi phòng. Diêm Tự bề ngoài thì đồng ý, nhưng có lén ra ngoài khi Lâm Gia đã ngủ hay không thì ai biết được.

 

Lâm Gia nghĩ ngợi một lát, đưa tay ra, chạm vào giường của Diêm Tự để kiểm tra xem chăn đệm còn ấm hay không.

 

Diêm Tự theo phản xạ túm lấy cổ tay Lâm Gia.

 

Biết Diêm Tự phản ứng nhanh, nên Lâm Gia cũng rất nhanh. Khi bị anh nắm lấy, cậu đã kịp chạm vào chăn của Diêm Tự.

 

Chăn vẫn còn ấm.

 

Chứng tỏ Diêm Tự đã nằm trên giường một lúc lâu. Thêm vào đó, tối qua Lâm Gia không nghe thấy động tĩnh gì, khả năng cao là Diêm Tự đã nghe lời, không chạy ra ngoài tìm chết.

 

"Làm gì vậy?" Diêm Tự giữ chặt tay Lâm Gia, đề phòng hỏi.

 

"Không có gì." Lâm Gia mỉm cười, rút tay ra khỏi Diêm Tự.

Bình Luận (0)
Comment