Cũng giống như lúc trời sáng hôm qua, những người bị cuốn vào giống như đàn cừu được chăn nuôi, bị chủ nhân lùa ra khỏi tòa nhà bệnh viện để hít thở không khí.
Tuy nhiên, có hai điểm khác biệt so với ngày hôm qua. Thứ nhất, khi mọi người đi ngang qua tầng một của tòa nhà bệnh viện, họ nhìn thấy người cá phía sau quầy tư vấn. Hôm nay đã là ngày thứ ba, tốc độ biến dị của nó tăng lên đáng kể. Trên mặt nó mọc đầy vảy cá, dưới ánh đèn phản chiếu lấp lánh như sóng nước.
Thứ hai, mọi người nhận ra số người được ra ngoài hôm nay giảm một người.
Chàng trai bi quan không xuất hiện.
Vì y tá vẫn đi bên cạnh mọi người, những người khác dù biết Kim Gian và chàng trai bi quan ở chung phòng 201, cũng không ai dám mở miệng hỏi.
Mãi đến khi y tá lùa họ về khu vực bồn hoa rồi rời đi, những người khác mới hỏi chàng trai bi quan ở đâu.
Sắc mặt Kim Gian rất tệ. Bị vây quanh bởi nhiều ánh mắt dò xét, hắn hoảng hốt liếc nhìn em trai mình. Thấy Kim Giới vẫn còn sống, hắn mới thở phào nhẹ nhõm như vừa được trút bỏ gánh nặng.
Nhưng mặc kệ mọi người hỏi thế nào, Kim Gian vẫn giữ im lặng, kiên quyết không trả lời về tung tích của chàng trai bi quan.
Tiếu Dao muốn lao vào đánh người, bị Lâm Gia ngăn lại bằng ánh mắt.
Cậu liếc sang Kim Gia, ánh mắt nhẹ bẫng.
Thật ra tại sao chàng trai bi quan biến mất, tại sao Kim Gian không mở miệng nói gì, trong lòng Lâm Gia đã có câu trả lời. Không chỉ Lâm Gia, những người khác cũng đoán được. Rất có thể, giống như Kim Giới hôm trước, Kim Gian không muốn làm trái lời dặn của y tá nên đã che giấu sự thật.
Tuy nhiên dù có tiền lệ, Kim Giới vẫn sống khỏe mạnh, Kim Gian lại không muốn mở miệng.
Có lẽ tối qua Kim Gian đã nhìn thấy hoặc nghe được nhiều hơn Kim Giới, có lẽ hắn đã nắm được manh mối quan trọng và muốn tự mình tìm ra nước súp để giành được cá linh.
So với Kim Giới, tâm tư của Kim Gian sâu hơn nhiều. Dù bị ép hỏi như thế nào, hắn cũng không tiết lộ điều gì.
"Đội trưởng Diêm," Lâm Gia lên tiếng, nhìn về phía Diêm Tự, "Trưa nay anh muốn ăn lương khô gì?"
Tiếu Dao đang bực bội vì Kim Gia chậm chạp không chịu tiết lộ tình huống tối qua, nghe thấy câu hỏi của Lâm Gia thì ngớ người, trên đầu xuất hiện một chuỗi dấu chấm hỏi.
Không bàn đến việc lương khô có nhiều vị để chọn hay không, nhưng đây có phải lúc để hỏi chuyện ăn trưa đâu? Chẳng phải nên đập cái đầu ngu đần của Kim Gian một trận để ép hắn nói ra chuyện xảy ra ở phòng 201 đêm qua sao?
Nay đã là ngày thứ ba rồi, nếu không đoán ra được nước súp, tất cả bọn họ sẽ chết trong bụng cá. Tại sao trông Lâm Gia chẳng mấy bận tâm?
Tiểu Điềm cũng khó hiểu mà nhìn Lâm Gia. Có điều sự khó hiểu trên mặt cô nhanh chóng biến mất. Mặc dù không hiểu được hành động của Lâm Gia, nhưng cô tin chắc rằng mọi việc Lâm Gia làm đều có lý do.
Cô không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Lâm Gia.
Câu hỏi của Lâm Gia quả thực không thích hợp, làm không ít người ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Trong những ánh mắt đó, Diêm Tự cũng chậm rãi liếc nhìn cậu.
"Ừm..." Diêm Tự suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Có những vị gì?"
Mọi người: "???"
Cái gì thế? Họ coi Diêm Tự là chỗ dựa cuối cùng trong bụng cá, vậy mà cái vị này không thèm quan t@m đến chuyện đêm qua, lại đi suy nghĩ trưa nay ăn gì?
Kim Gian và Kim Giới ngẩng đầu nhìn Diêm Tự và Lâm Gia. Lúc này họ mới bừng tỉnh, có lẽ Diêm Tự không phải tình cờ bị hút vào bụng cá, rõ ràng anh quen biết Lâm Gia, việc anh xuất hiện trong bụng cá chắc chắn liên quan đến Lâm Gia.
Diêm Tự và Đao Nhọn cùng một phe!!
Nhưng đến lúc này mới nhận ra thì đã quá muộn. Trong số tám người bị cuốn vào, hai người đã chết, chỉ còn lại sáu người. Ngoài hai anh em nhà họ Kim, những người còn lại đều là người của Đao Nhọn.
Xét về số lượng, hai anh em nhà họ Kim đã thua ngay từ đầu.
Kim Gian cảm thấy sợ hãi, hắn nhìn về phía Diêm Tự.
Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi họ bị cuốn vào bụng cá. Mức độ biến dị của người cá mọi người đã thấy quá rõ ràng. Số người giảm dần khiến bầu không khí càng thêm nặng nề, thế mà Kim Gian lại phát hiện Diêm Tự là ngoại lệ.
Không, không chỉ Diêm Tự. Lâm Gia – người được Diêm Tự nâng đỡ, cũng rất dửng dưng. Trong mắt họ, việc người cá biến dị hình như chẳng phải chuyện gì to tát.
Kim Gian thừa hiểu, hắn không tin rằng trên đời này có ai thực sự không sợ chết. Sự thoải mái của Diêm Tự và Lâm Gia chỉ có thể giải thích rằng họ đã nắm giữ thông tin quan trọng về bụng cá.
Nếu không, họ sẽ không dư dả tinh thần để bàn luận trưa nay ăn gì.
Ánh mắt Kim Gian liên tục đảo qua đảo lại giữa Lâm Gia và Diêm Tự, trong đầu dấy lên nhiều suy nghĩ. Hắn đoán rằng, lý do họ vẫn còn ở đây chơi trò chơi này có lẽ là vì thiếu một vài chi tiết nhỏ về nước súp.
Cho nên họ căn bản là không quan t@m đến chuyện xảy ra ở phòng 201 đêm qua, cũng không ép hỏi hắn.
Kim Gian suy nghĩ rất nhanh. Mặc dù những người còn lại đều là người Đao Nhọn, cá linh khó mà lọt vào tay mình, nhưng so với cá linh, mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Dù sao bọn họ mạo hiểm tiến vào bụng cá lấy cá linh cũng chỉ vì sống sót ở thế giới đáy biển. Giờ đây họ đã tìm được đường sống, nhưng...
Bọn họ vẫn phải trở về thế giới đáy biển.
Thân phận của Lâm Gia là gì, Kim Gian không biết cũng không đoán được. Nhưng không ai không biết Diêm Tự là đội trưởng đội tuần tra. Nếu họ an toàn trở về thế giới đáy biển, liệu Diêm Tự có vì hắn che giấu thông tin mà nhắm vào hắn không?
Ở thế giới đáy biển, người của ban quản lý muốn xử lý một người bình thường dễ như trở bàn tay. Huống chi Diêm Tự là người quyền cao chức trọng, có phó trưởng Trần chống lưng.
Nghĩ đến đây, Kim Gian như đã nhìn thấy cảnh Diêm Tự dẫn người đến "tịch thu tài sản". Hắn vội vàng mở miệng: "Đội trưởng Diêm, tối qua tôi..."
Kim Gian nuốt nước bọt, rồi nói tiếp: "Tối qua, bóng đen đó đã đến phòng 201. Tôi nhớ lời anh dặn nên không đáp lại, nhưng... nhưng mà... cậu ta đã mở cửa."
Ánh mắt Lâm Gia nhẹ nhàng lướt qua Kim Gian. Kim Gian liên tục nuốt nước bọt, thấy Lâm Gia hơi cau mày nên tưởng cậu mất kiên nhẫn. Hắn không dám giấu giếm nữa, vội vàng nói tiếp: "Bóng đen đó dùng giọng nói để dụ dỗ cậu ta. Tôi không dám đến gần, từ góc nhìn của tôi, kẻ gõ cửa chỉ là một bóng đen, không phải người."
Lúc này, Lâm Gia mới giãn đôi mày, hỏi: "Họ nói gì với nhau?"
Kim Gian đáp: "Bóng đen ngoài cửa hỏi tại sao bụng cậu ta vẫn chưa lớn, còn nói có rất nhiều thứ cần tiêu tiền."
Mọi người im lặng lắng nghe Kim Gian.
"Cậu ta nói là cậu ta không biết."
Kim Gian lau mồ hôi trên trán, tiếp tục: "Sau đó bóng đen chạm vào bụng cậu ta, bụng cậu ta lập tức to lên."
Lâm Gia hỏi: "Rồi sao nữa?"
Kim Gian nhớ lại cảnh tượng tối qua, trả lời: "Rồi bóng đen đó bỏ đi."
"Chỉ đơn giản vậy thôi?" Tiếu Dao không tin nổi, hỏi lại: "Thế sao lúc đầu mày không nói?"
"Tôi..." Kim Gian nghẹn lời, đáp: "Vì y tá không cho tôi nói. Lời dặn bác sĩ chẳng phải là không được làm trái ý của nhân viên y tế sao!"
Tiếu Dao định nói thêm gì đó thì bị Lâm Gia ngăn lại.
"Đủ rồi," Lâm Gia quát Tiếu Dao, "Cậu nói to thêm chút nữa xem, muốn gọi y tá quay lại hả?"
Tiếu Dao đành im lặng. Sau khi hắn im lặng, Lâm Gia nhìn chằm chằm Kim Gian thật sâu, khiến hắn ta sợ hãi cúi đầu, tránh né ánh mắt của Lâm Gia.
"Thật sự chỉ có vậy." Kim Gian nhấn mạnh.
Tiếu Dao bực tức muốn nói thêm, nhưng Tiểu Điềm kéo anh lại, thì thầm: "Anh Tiếu, em hiểu rồi."
Tiếu Dao hỏi: "Hiểu cái gì?"
Tiểu Điềm ra hiệu cho Tiếu Dao nhìn về phía Diêm Tự. Trong lúc Lâm Gia ép hỏi Kim Gian, Diêm Tự nhìn Lâm Gia.
Tiểu Điềm nói: "Anh Gia cố ý hỏi đội trưởng Diêm muốn ăn gì trưa nay."
Tiếu Dao: "Hả..."
Tiếu Dao chậm hiểu chứ không phải thằng ngu. Sau khi được Tiểu Điềm nhắc nhở, hắn nhanh chóng hiểu ý của cô.
Lâm Gia cố tình hỏi Diêm Tự về bữa trưa, hoặc đúng hơn, cậu cố ý tỏ ra ung dung thoải mái để Kim Gian nhìn.
Dưới áp lực nặng nề, Kim Gian nhầm tưởng rằng sự thản nhiên của họ là do họ đã nắm được manh mối quan trọng. Nhận ra mình bị bao vây bởi người Đao Nhọn, Kim Gian hiểu rằng giữ bí mật cũng chẳng còn giá trị, không dám giữ miệng nữa, bởi dù sau rời khỏi bụng cá thì họ vẫn phải trở lại thế giới đáy biển.
Chính vì vậy, chỉ một câu hỏi đơn giản của Lâm Gia đã khiến Kim Gian buột miệng tiết lộ manh mối mà hắn ta không muốn nói.
Tiếu Dao thầm khâm phục đầu óc của Lâm Gia.
Diêm Tự cũng vậy.
Anh nhìn Lâm Gia, nhận ra cậu rất giỏi trong việc gây khó dễ cho người khác.
Ừm.
Không được để Lâm Gia gây khó dễ.