Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 61

Diêm Tự chợt nhận ra, người có ngoại hình đẹp hình như từng bộ phận trên cơ thể cũng đều đẹp. Ví dụ như khi nhìn Lâm Gia từ góc 45° từ trên xuống, anh có thể thấy rõ đường nét hàm dưới sắc sảo của cậu, cùng xương quai xanh ẩn hiện dưới cổ áo...

 

Người nọ đứng trên nền gạch xanh xếp thành ô như bàn cờ, ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mặt trời len lỏi qua tán cây, rơi xuống thành từng mảng sáng vụn vặt chiếu lên gương mặt. Lâm Gia hơi nhướng mày, đưa tay về phía anh.

 

Bàn tay kia thon dài thanh mảnh, móng tay được cắt tỉa gọn gàng. Tia sáng rơi trên đầu ngón tay, khiến năm ngón trở nên trong suốt như được phủ một lớp mật ong.

 

Rất kỳ lạ, Diêm Tự đột nhiên cảm nhận được cơn đói từ dạ dày vọng đến. Anh lập tức nhớ lại cảnh tượng ban nãy.

 

Lâm Gia hỏi anh trưa nay muốn ăn lương khô vị gì.

 

Diêm Tự sờ vào túi áo, bên trong vẫn còn vài cục lương khô, nhưng anh hiểu rõ, thứ này không đơn thuần chỉ là lương khô. Đây là phần thưởng mua chuộc lòng người, cũng là cái bẫy để dụ con mồi rơi vào.

 

Giờ người này lại đến để đối chiếu đáp án, lại muốn giăng bẫy anh.

 

"Ngã xuống tôi không chịu trách nhiệm." Diêm Tự lạnh lùng nói.

 

Lâm gia: " Ừ."

 

Diêm Tự nhìn sâu vào mắt Lâm Gia, vươn tay ra.

 

Không phải vì Lâm Gia dưới ánh mặt trời quá rực rỡ, cũng chẳng phải vì bàn tay cậu quá đẹp, mà chỉ đơn giản là vì đội trưởng đội tuần tra luôn thích đối đầu với thử thách, không phải kẻ nhát gan sợ bẫy mà lùi bước.

 

Bàn tay đẹp đẽ ấy đặt lên tay anh. Diêm Tự hơi dùng lực, kéo mạnh Lâm Gia lên cây.

 

Hơi ấm phơi dưới ánh mặt trời phả vào người anh. Ngay khi Lâm Gia vừa lên cây, Diêm Tự liền cảm nhận được luồng nhiệt phả tới từ bên cạnh.

 

Có lẽ vì chỗ đứng trên nhánh cây không rộng rãi, Lâm Gia bất giác sát anh hơn. Diêm Tự nhíu mày: "Đừng lộn xộn! Cậu muốn té xuống hả?"

 

Phía sau đáp: "Không muốn."

 

Dù miệng nói vậy, nhưng cậu vẫn tiếp tục dịch lại gần, gần như muốn tựa hẳn vào lưng anh.

 

"Đã không muốn thì đừng có..."

 

Diêm Tự cảm giác áo mình bị kéo nhẹ một cái. Anh khó chịu quay đầu lại, thấy tình huống phía sau, lời trách cứ lập tức nghẹn lại nơi cổ họng.

 

Lâm Gia có vẻ sợ độ cao. Trên khuôn mặt lúc nào cũng bình tĩnh, xuất hiện chút nghiêm túc và căng thẳng hiếm hoi. Cậu không dám nhìn xuống đất, ánh mắt dán chặt vào người Diêm Tự.

 

Cành cây không giống mặt đất, không dễ đứng vững, mà Diêm Tự vô tình trở thành điểm tựa duy nhất của Lâm Gia.

 

Diêm Tự nhìn người cẩn thận tiến sát mình, đầu ngón tay khẽ móc lấy góc áo anh.

 

"Ồ." Diêm Tự có chút hả hê cười, "Sợ độ cao à?"

 

Lâm Gia không muốn thừa nhận: "Cũng tạm."

 

Diêm Tự lại nghe ra sự căng thẳng từ hai chữ ngắn ngủi. Anh nhạy bén nắm bắt điểm này, tâm trạng cực kỳ sảng khoái mà nhướn mày.

 

Từ khi vào bụng cá đến nay, anh và Lâm Gia không đứng ở vị thế ngang hàng. Những hành động của Lâm Gia khiến anh không đoán ra được, vô tình đẩy anh vào thế bị động. Giờ thì khác rồi, anh đã nắm được điểm yếu của Lâm Gia.

 

Ha.

 

Thì ra Lâm Gia cũng có nhược điểm.

 

Tình thế giờ đây dường như đã thay đổi. Diêm Tự không còn để ý đến việc Lâm Gia dựa sát mình nữa. Anh hất cằm nói: "Tôi nhảy sang trước, cậu đứng yên ở đây, đợi tôi qua rồi sẽ kéo cậu qua."

 

Vẻ mặt Lâm Gia lộ nét do dự.

 

Diêm Tự càng thêm đắc ý: "Sợ sao? Nếu sợ thì bám vào thân cây."

 

"Yên tâm." Giọng điệu Diêm Tự không che giấu ý trêu chọc, "Vỏ cây không thô ráp lắm đâu, sẽ không làm trầy đôi tay xinh đẹp của cậu."

 

"Tôi không sợ." Lâm Gia phủ nhận.

 

"Được, cậu không sợ." Diêm Tự cúi đầu nhìn ngón tay đang móc vào góc áo mình, nhướng mày, "Anh Gia, vậy anh buông tôi ra trước đi?"

 

Anh cố tình học theo cách Tiểu Điềm và Tiếu Dao gọi Lâm Gia vào thời điểm này để chế nhạo cậu.

 

Không phải ai cũng có thể làm "đại ca" đâu.

 

Dưới ánh nhìn chọc ghẹo của Diêm Tự, Lâm Gia thoáng quay đầu, liếc nhìn thân cây cách mình không xa, như thể cân nhắc một quyết định trọng đại. Cuối cùng, cậu chậm rãi buông tay.

 

Diêm Tự nhướng mày lần nữa: "Nếu sợ thì đừng nhìn xuống. Ngã xuống tôi không cứu đâu."

 

Lâm Gia không trả lời, chỉ hơi ngả người ra sau, một tay vịn lên thân cây.

 

"Anh qua trước đi." Lâm Gia nói.

 

Diêm Tự nhìn cậu một chút, xác định cậu đã đứng vững, không có khả năng rơi xuống mới đạp mạnh một bước, bật nhảy sang bệ cửa sổ tầng ba.

 

Sau đó anh quay đầu, đánh giá khoảng cách giữa nhánh cây và bệ cửa sổ.

 

Khoảng cách không ngắn, với Diêm Tự thì chẳng phải vấn đề gì lớn, nhưng với Lâm Gia, một người sợ độ cao thì lại khác. Chỉ cần cậu căng thẳng quá mức, rất có thể sẽ hụt chân rơi xuống đất.

 

Đùa thì đùa, nhưng nếu ngã từ độ cao này xuống, không may thì có khi mất mạng thật.

 

Nhìn Lâm Gia đứng bất động tại chỗ, Diêm Tự nói: "Cậu đứng đây đợi tôi."

 

Lâm Gia có vẻ đang suy nghĩ, nhưng thời gian chần chừ quá dài. Diêm Tự không định chờ thêm, anh dứt khoát xoay người nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ.

 

Không đợi Lâm Gia nữa, anh bước thẳng về phía cửa phòng bệnh.

 

Ngay khi Diêm Tự rời đi, Lâm Gia thản nhiên liếc xuống mặt đất, rồi ung dung tiến đến mép cành cây. Sau gáy Diêm Tự không mọc mắt, nên màn sợ độ cao vừa rồi của cậu hoàn toàn biến mất.

 

Trong số những thú vui hiếm hoi của Lâm Gia có môn dù lượn, cậu đã lấy được chứng chỉ A từ lâu, làm gì có chuyện sợ độ cao.

 

Tại cậu nhìn ra sự cảnh giác và phòng bị của Diêm Tự đối với mình, nên tiện tay cho anh một điểm yếu thôi.

 

Khoảng cách giữa cành cây và bệ cửa sổ chỉ là chuyện nhỏ, một cú bật chân nhẹ nhàng là có thể qua. Lâm Gia vừa định nhảy, thì lại thấy Diêm Tự, người lẽ ra đã rời khỏi phòng bệnh đột nhiên quay đầu lại.

 

Lâm Gia: "..."

 

Diêm Tự đứng chờ một lúc không nghe thấy động tĩnh nào từ phía sau, bèn ngoảnh lại, vừa hay bắt gặp Lâm Gia đang trong tư thế nhảy lên bệ cửa sổ!

 

Diêm Tự sững người: "Đệt mẹ!"

 

Sợ cậu hụt chân rơi xuống, anh vội vàng lao tới, dang hai tay ra đón lấy.

 

Giây tiếp theo, một cơ thể ấm áp dễ chịu rơi thẳng vào lòng anh.

 

Diêm Tự: "Cậu ..."

 

Lâm Gia: "Tôi..."

 

Cả hai cùng cất lời, người dang tay đỡ cúi đầu, người được ôm ngước lên, hoàn toàn không kịp đề phòng, hai bờ môi chạm vào nhau.

 

Hơi thở ấm áp quấn lấy, răng môi va chạm tạo ra âm tiết.

 

Cậu không phải sợ độ cao sao? Sao lại nhảy qua đây?

 

Tôi muốn đi với Đội trưởng Diêm.

 

Thời gian ngừng trôi. Gió lặng, cây yên, ngay cả câu nói bị va chạm làm đứt đoạn cũng ngừng lại, chỉ còn ánh nắng trong trẻo của buổi sáng trôi nổi trên bệ cửa sổ.

 

Lâm Gia: "..."

 

Diêm Tự: "..."

 

Hai giây sau, Lâm Gia lùi về sau, Diêm Tự cũng lùi về sau

 

Hai người vừa mới "ôm hôn", thoáng chốc đã cách xa như có cả dải ngân hà chắn giữa.

Bình Luận (0)
Comment