Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 62

"Cứ kéo dài thêm thì mấy y tá sẽ quay lại." Cuối cùng, Diêm Tự mở miệng, hai tay đút túi quần: "Còn ngây ra đó làm gì?"

 

Anh giục Lâm Gia.

 

Lâm gia: " Ừ."

 

Diêm Tự nghiêng người sát mép cửa hơn, sải hai bước tới mở cửa ra.

 

Lâm Gia ngước mắt nhìn, bóng lưng Diêm Tự nhanh chóng khuất khỏi tầm nhìn, không có chút lưu luyến nào.

 

Cậu thu lại ánh mắt, không có biểu cảm gì đặc biệt. Nếu Diêm Tự đã dửng dưng như vậy, cậu cũng chẳng cần để bụng, huống hồ chuyện vừa rồi vốn dĩ nằm ngoài kế hoạch của cậu.

 

Cậu không thích những điều bất ngờ, thậm chí có thể nói là ghét.

 

Đoạn nhạc đệm ngoài ý muốn này, không ai tiếp tục hát thì sẽ tự nhiên biến mất. Lâm Gia bước lên, định theo sát Diêm Tự. Thực ra, cậu đã biết đại khái nước súp như thế nào, chỉ còn vài chi tiết chưa xác định rõ. Chỉ cần hôm nay đặt câu hỏi cho người cá thì gần như lấy được đáp án cuối cùng.

 

Ở trong bụng cá, cậu có vô số lý do để tiếp cận Diêm Tự. Nhưng khi trở về thế giới đáy biển, Diêm Tự quay lại thân phận đội trưởng đội tuần tra, còn cậu chỉ là một thành viên nhỏ bé trong cái đế quốc kiến hôi nơi đáy biển. Xét về thân phận, giữa cậu và anh cách nhau một trời một vực, việc tìm cớ để tiếp xúc với Diêm Tự cũng trở nên khó khăn hơn.

 

Có rất nhiều cách để tiếp cận một người, với nhiều lý do khác nhau. Lâm Gia chọn cách đơn giản nhất: Tình cảm.

 

Không phải cậu cố tình chơi đùa với tình cảm, mà chỉ vì lấy tình cảm làm lý do tiếp cận thì mọi hành động của cậu sẽ trở nên hợp tình hợp lý, không cần phải tính toán quá nhiều.

 

Một người thích một người, nên muốn đến gần hơn, muốn có nhiều tiếp xúc hơn. Cho nên mọi hành đồng của Lâm Gia đều hợp tình hợp lý. Cùng lắm thì Diêm Tự chỉ thắc mắc "Tình cảm này bắt đầu từ đâu?", chứ vĩnh viễn không thể đoán ra mục đích thực sự của cậu.

 

Đây là điều mà những lý do tiếp cận khác không làm được.

 

Thế giới đáy biển rộng lớn, không giống bụng cá, nơi có thể dễ dàng trói Diêm Tự bên cạnh. Ở thế giới đáy biển, Lâm Gia thậm chí còn không biết anh ở đâu. Điều này sẽ khiến các bước xác minh tiếp theo của cậu khó thực hiện hơn, chưa kể cậu cũng không chắc liệu có thể dùng cùng một lý do để kéo Diêm Tự quay lại bụng cá một lần nữa hay không. Vậy nên Lâm Gia phải tận dụng khoảng thời gian cuối cùng trong bụng cá để theo sát Diêm Tự, tìm một cơ hội để giữ liên lạc với anh sau khi rời khỏi nơi này.

 

Ít nhất, cậu không thể để bản thân và Diêm Tự chia cắt hoàn toàn sau khi ra khỏi bụng cá. Có điều cơ hội như vậy rất khó tìm. Dù sao thì chuyện ngoài ý muốn vừa rồi cũng đã gián tiếp chứng minh rằng những nỗ lực tiếp cận của cậu từ trước đến nay không mang lại nhiều hiệu quả.

 

Diêm Tự chẳng hề có hứng thú với kế mỹ nam của cậu. Điều này khiến Lâm Gia hơi phiền lòng. Cậu không thích làm mọi chuyện phức tạp lên.

 

Nếu con đường này thật sự không đi được thì chỉ có thể đổi hướng khác. Cậu vừa cân nhắc plan B trong đầu vừa vươn tay mở cửa phòng bệnh.

 

Lòng bàn tay vừa chạm vào tay nắm cửa, cậu hơi khựng lại.

 

Cậu rút tay về, xoay lòng bàn tay lên, thấy trong lòng bàn tay có một lớp nước mờ đọng lại. Lâm Gia ngước mắt nhìn tay nắm cửa, trên đó vẫn còn lưu lại hơi ẩm.

 

Một doanh nhân trẻ tuổi tài cao, một nhà tư bản có đầu óc sâu không thấy đáy, đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió thương trường, đương nhiên không thể nào chỉ vì một nụ hôn bất ngờ mà lòng bàn tay toát mồ hôi... Huống hồ còn không phải là nụ hôn sâu. Mà cho dù có là nụ hôn sâu đi chăng nữa, cậu chắc chắn vẫn có thể ung dung ứng phó.

 

Suy ra là của Diêm Tự.

 

"Sao cậu lề mề quá vậy?"

 

Phía trước, Diêm Tự vốn đã đi xa giờ quay lại. Nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Lâm Gia, biểu cảm khó chịu trên mặt anh bỗng nhiên tan biến. Anh nhướn mày, giọng điệu đầy châm chọc: "Không phải cậu vẫn còn đang nghĩ đến chuyện vừa rồi đấy chứ? Tai nạn thôi mà."

 

Lâm Gia ngước lên nhìn anh, thấy tay anh vẫn đút túi quần, nhưng qua lớp vải túi có thể thấy hình dáng nắm tay siết chặt.

 

Lâm Gia đánh giá, bên ngoại mạnh mẽ, bên trong yếu đuối.

 

Không hiểu sao, một nhà tư bản chưa bao giờ thích đùa giỡn như Lâm Gia lại hiếm hoi cảm thấy có chút thú vị. Cậu cố tình hiểu sai ý Diêm Tự: "Tôi hiểu rồi. Chuyện hôn Đội trưởng Diêm, tôi sẽ xem như một tai nạn và giữ bí mật, không để người thứ ba biết."

 

Diêm Tự: "..."

 

Lâm Gia: "Đi thôi, cứ chần chừ nữa là hết giờ hóng gió."

 

Cậu trông như đã tiếp thu lời Diêm Tự. Cậu cúi đầu liếc nhìn tay nắm cửa, mồ hôi mà ai đó vô tình để lại đã hòa vào sắc bạc của tay nắm, mọi thứ như thể đã trở về bình thường. Giống như ai đó nghĩ rằng, không ai có thể nhận ra sự hoảng loạn của mình.

 

Lâm Gia khẽ cười, không để Diêm Tự nhìn thấy, sau đó đi lướt qua anh.

 

Diêm Tự đứng yên tại chỗ.

 

"Tôi hiểu rồi. Chuyện hôn Đội trưởng Diêm, tôi sẽ xem như một tai nạn và giữ bí mật, không để người thứ ba biết."

 

Diêm Tự: "?"

 

Không nghe thấy bước chân của anh, Lâm Gia quay đầu lại: "Đội trưởng Diêm?"

 

Diêm Tự đút tay túi quần, lạnh lùng theo sau.

 

Bệnh nhân trong phòng 201 sắp sinh, hầu hết y tá đều tập trung ở đó. Nhân cơ hội này, Lâm Gia và Diêm Tự nhanh chóng từ tầng ba xuống tầng một.

 

Cửa chính của tòa nhà có y tá giám sát, mà quầy tư vấn nơi cá người đứng cách đó không bao xa. Y tá chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy.

 

Lần trước Diêm Tự hỏi được cá người là nhờ nấp ở một góc khuất không dễ phát hiện trong tòa nhà. Chờ mọi người kết thúc thời gian hóng gió, y tá rời khỏi cửa chính thì anh mới xuất hiện.

 

Nhưng lần này khó hơn. Bởi vì ngay sau khi hết giờ tập thể dục sẽ đến thời gian uống thuốc, y tá sẽ vào từng phòng bệnh, phát tận tay cho từng bệnh nhân của bệnh viện phụ sản Nghi Nhạc "hạt giống mang thai". Hôm qua, Lâm Gia ở lại trong phòng bệnh để che giấu cho Diêm Tự. Còn hôm nay, cả hai cùng ra ngoài, nếu bị phát hiện không có mặt trong phòng, chắc chắn sẽ bị xem là vi phạm lời dặn bác sĩ.

 

Diêm Tự nhanh chóng men theo cây cột mà lần trước đã nấp vào, cả hai cùng ẩn mình phía sau, che khuất tầm nhìn của y tá.

 

"Cậu ở đây chờ tôi." Diêm Tự hạ giọng.

 

Diêm Tự chuẩn bị nhân cơ hội này để đặt câu hỏi cho người cá, anh không cần Lâm Gia làm lá chắn.

 

Câu này hiển nhiên không phải thương lượng. Vứt lại một câu dứt khoát, Diêm Tự nhanh chóng vọt sang một cây cột khác.

 

Lâm Gia nhìn theo bóng lưng anh. Khoảng cách giữa hai cây cột gần như tương đương nhau, dù Diêm Tự có hạ thấp giọng đến đâu, người cá vẫn có thể nghe thấy anh nói.

 

Nhưng người cá thì không như vậy. Nó sẽ không hạ giọng khi trả lời, thậm chí còn có thể khiến y tá chú ý.

 

Huống hồ, bọn họ đứng ở hai vị trí khác nhau. Nếu quả thật giọng người cá trả lời thu hút sự chú ý của y tá, Lâm Gia tin chắc Diêm Tự sẽ tự nguyện trở thành tâm điểm của rắc rối, tạo điều kiện cho cậu có cơ hội rời đi.

 

"Mỗi phòng bệnh đều có cửa sổ đúng không?"

 

Lâm Gia nhìn thấy môi Diêm Tự khẽ động, đặt câu hỏi họ đã thống nhất từ trước cho người cá.

 

Người cá nhe hàm răng sắc nhọn ghê tởm, con ngươi đảo qua đảo lại giữa Diêm Tự và y tá đứng trước cửa bệnh viện.

 

Nó nhanh chóng nhận ra tình thế khó xử của người đặt câu hỏi, miệng càng há rộng ra.

 

"Đúng."

 

Là một câu trả lời chắc chắn. Không bao lâu nữa, căn phòng VIP vốn luôn là ẩn số sẽ xuất hiện cửa sổ. Nhưng đúng như Lâm Gia dự liệu, người cá cố ý nói to hơn.

 

Ngay lập tức, y tá giám sát trước cửa bệnh viện quay đầu nhìn về phía quầy tư vấn.

 

Diêm Tự đã đoán trước tình huống này. Anh lập tức áp sát cột trụ, giấu kín cơ thể mình sau trụ.

 

Lâm Gia đứng bên cạnh quan sát, nhìn gương mặt điềm tĩnh của Diêm Tự. Dù đang căng thẳng theo dõi động tĩnh từ cửa bệnh viện, nhưng người này không hoảng loạn chút nào. Xem ra, so với nguy cơ bị y tá phát hiện rồi mất mạng, thì một nụ hôn ngoài ý muốn còn khiến Diêm Tự căng thẳng hơn.

 

Rất nhanh, Diêm Tự nhận ra ánh mắt Lâm Gia đang chăm chú nhìn mình.

 

"Chậc." Anh khó chịu phất tay.

 

Có thể trốn kỹ một chút không?

 

Lâm Gia lùi về sau một bước, mắt vẫn dán chặt lên người anh từ đầu đến cuối. Nhờ Diêm Tự, cậu vẫn ở trong vùng an toàn, đủ tư cách suy nghĩ đến những chuyện không hợp thời điểm.

 

Cậu luôn cho rằng, việc lấy mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của người khác không đáng ca ngợi, cũng không cần tôn vinh những người hi sinh kiểu này.

 

Lâm Gia không thể hiểu được hành động của Diêm Tự.

 

Thà tự đẩy mình vào nguy hiểm, cũng phải bảo vệ một kẻ rõ ràng đang tiếp cận mình với ý đồ riêng?

 

Cái óc heo của Diêm Tự rốt cuộc đang chứa cái gì vậy?

 

Nếu đổi lại là người khác thì sao? Anh cũng sẽ liều lĩnh như vậy à?

 

Cậu trả lời hình như là sẽ.

 

Niềm vui nhỏ khi bắt gặp khoảnh khắc bối rối hiếm hoi của Diêm Tự nhanh chóng tan biến, Lâm Gia lại trở về với vẻ mặt không cảm xúc.

 

Tác giả:

 

Lâm Gia: Sự bảo vệ của Đội trưởng Diêm chỉ dành riêng cho tôi, hay là ai cũng có?

Bình Luận (0)
Comment