Tiếng bước chân nguy hiểm tiến gần đến quầy tư vấn, Lâm Gia nhìn thấy Diêm Tự đã chuẩn bị sẵng sàng để thu hút sự chú ý.Trước đó, Diêm Tự lại nhìn về phía Lâm Gia.
Anh xác nhận xem Lâm Gia đã ẩn nấp kỹ chưa, tránh để cả hai cùng rơi vào tình huống vi phạm lời dặn bác sĩ.
Lâm Gia thấy Diêm Tự ném qua một ánh mắt ẩn ý, nhưng cậu không buồn suy đoán ý nghĩa của nó, dứt khoát quay đầu đi.
"Chậc."
Cậu dường như nghe thấy giọng điệu không hài lòng của Diêm Tự, vẫn như cũ phớt lờ anh. Cậu lấy ra một miếng lương khô, thử cân nhắc trọng lượn trong tay.
Diêm Tự lập tức nhận ra Lâm Gia định làm gì, nhưng không kịp ngăn cản. trơ mắt nhìn Lâm Gia vung tay ném mạnh về phía xa.
Một gói lương khô không đủ nặng để tạo ra tiếng động lớn, nhưng lớp bao bì cọ xát với mặt đất vẫn phát ra âm thanh sột soạt khó chịu.
Hai y tá đang tiến đến quầy tư vấn lập tức bị thu hút bởi tiếng động, nhân cơ hội này, Lâm Gia nhanh chóng rời khỏi chỗ nấp sau cây cột, vòng qua phía bên kia quầy tư vấn.
Khi lướt qua Diêm Tự, cậu liếc anh một cái, ánh mắt như muốn nói "Còn không đi mau?"
Hai y tá không nhận ra kế giương đông kích tây, nhưng khi nhặt gói lương khô lên, trên mặt cả hai đều hiện rõ vẻ tức giận.
Lương khô này không phải của họ. Nếu không phải của nhân viên y tế, vậy chỉ có thể là của bệnh nhân.
Luôn có những bệnh nhân không thể kiểm soát cơn thèm ăn mà lén ăn uống linh tinh. Lẽ nào không biết đạo lý bệnh từ miệng mà ra? Nếu bị bệnh sẽ ảnh hưởng đến việc sinh sản đấy!
Hai y tá nổi giận đùng đùng đi ra ngoài ngoài tòa nhà bệnh viện, một người giơ cao "vật chứng" trong tay, lớn tiếng hỏi ai là chủ nhân của nó.
Người còn lại nhanh chóng điểm danh số bệnh nhân: Một, hai, ba, bốn, năm, sáu.
Sáng nay có tổng cộng sáu bệnh nhân được ghi nhận ra ngoài hóng gió, hiện tại đều có mặt đầy đủ.
Các bệnh nhân đang hóng gió tỏ ra vô cùng khó hiểu trước phản ứng của y tá. Tiếu Dao bực bội nói: "Chúng tôi luôn ở đây, dựa vào đâu mà các cô khẳng định cái thứ kia là của chúng tôi?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Tiểu Điềm phụ họa. "Bệnh nhân trong bệnh viện đâu chỉ có chúng tôi, chắc chắn là của người khác."
Hai y tá quét ánh mắt sắc bén qua từng người, cố gắng tìm ra kẻ đáng ngờ qua biểu cảm của họ.
Sau một lượt quan sát, y tá vẫn không phát hiện được gì. Tuy nhiên, việc ăn uống bừa bãi trong Bệnh viện Phụ sản Nghi Nhạc là vấn đề nghiêm trọng, họ nhất định phải giải quyết.
Sáu bệnh nhân được thả ra đều có mặt ngoài tòa nhà bệnh viện, lời khai của bọn họ đều thống nhất, gói lương khô lại được tìm thấy bên trong tòa nhà. Không còn cách nào khác, hai y tá đành chuyển mục tiêu sang các bệnh nhân chờ sinh hôm nay.
Vì tình huống phát sinh quá đột ngột, họ chỉ mải tìm chủ nhân của gói lương khô, quên mất nhiệm vụ giám sát. Cầm gói lương khô, cả hai quay người đi lên tầng hai, định chất vấn chàng trai bi quan.
Người giám sát rời đi, nmọi người cũng được thả lỏng.
"Đội trưởng Diêm, hai người..."
Kim Gian nhìn Diêm Tự và Lâm Gia, muốn biết tình hình hỏi người cá hôm nay.
"Vẫn còn thiếu chút nữa."
Y tá sẽ sớm quay lại, Lâm Gia không định lãng phí thời gian để thuật lại chuyện người cá. Cậu nhìn về phía Diêm Tự.
Diêm Tự đã đặt câu hỏi cho người cá. Theo tốc độ này, phòng bệnh VIP hoàn toàn khép kín hiện đã có cửa sổ.
Y tá đã lên tầng hai, cho họ thời gian để xác nhận tình hình phòng VIP.
Liếc Diêm Tự một cái, Lâm Gia lập tức đi về phía cái cây mà cậu đã leo trước đó. Kim Gian định đi theo thì bị Tiếu Dao giữ lại. Tiếu Dao: "Không thấy NPC bắt đầu nghi ngờ chúng ta rời khỏi chỗ hóng gió à? Đừng có con mẹ mày gây rắc rối."
Kim Gian đành đứng yên, lo lắng nhìn Diêm Tự đuổi theo Lâm Gia.
Hai người lại đứng dưới bóng cây, Lâm Gia vẫn duy trì thiết lập "không biết leo cây" của mình, nhường chỗ cho Diêm Tự, để anh thuận lợi trèo lên, đứng ngang tầm với tầng ba của phòng VIP, nhìn vào bên trong qua cửa sổ.
Diêm Tự nhìn Lâm Gia một cái, lùi về sau vài bước làm nóng cơ thể, sau đó tung người đạp lên thân cây, nhanh chóng trèo lên cành.
Có lẽ vì trước đó đã có hai người từng giẫm qua, lần này khi Diêm Tự leo lên, một nhánh cây phát ra tiếng "rắc", báo hiệu sắp không chịu nổi sức nặng.
Lâm Gia: "Cẩn thận."
Nhưng Diêm Tự không bị ảnh hưởng. Anh nghiêng người về phía trước, nhanh chóng vươn tay nắm lấy một nhánh cây khác để phân tán trọng lượng.
Trong tầm mắt, Lâm Gia thoáng thấy gương mặt ngẩng lên của Diêm Tự. Vừa điều chỉnh tư thế, anh vừa nói: "Khẩu cung thống nhất, chắc là đã bàn bạc trước rồi nhỉ?"
Tất nhiên, Lâm Gia đã dự liệu điều này trước khi bám theo Diêm Tự, nên đã chuẩn bị sẵn phương án đối phó trước khi đi theo anh.
Diêm Tự lại thu thêm một bằng chứng về tâm tư sâu xa của Lâm Gia. Anh hỏi: "Sao không nói sớm?"
Bản thân anh không quan t@m đến việc bị y tá phát hiện, nhưng anh thật sự đã cân nhắc về việc tìm đường lui cho Lâm Gia. Kết quả là người này sớm đã có đường lui, khiến anh cảm thấy mình tự mình đa tình.
Lâm Gia thản nhiên đáp: "Tôi không ngờ một cách thoát thân đơn giản như vậy mà anh lại không nghĩ ra."
Trong túi Diêm Tự có vài gói lương khô vừa lấy được từ Tiếu Dao, để sau này dùng dần.
Diêm Tự nhíu mày, vỗ nhẹ vào túi trước áo khoác, nơi cất mấy gói lương khô, vỏ lương khô va vào nhau phát ra tiếng loạt xoạt.
"Cậu nói đây là phần thưởng mà."
Giọng anh trong trẻo, nếu nghe kỹ còn có chút lơ đễnh tùy ý của một chàng trai trẻ. "Chưa từng nghe câu này sao? Một người đàn ông mất đi danh dự thì thà chết còn hơn."
Anh coi phần thưởng mà Lâm Gia đưa là danh dự của một người đàn ông.
Lâm Gia tự dưng thấy buồn cười, nói: "Xin lỗi, tôi thật sự chưa từng nghe qua."
Trên tán cây, Diêm Tự đã tìm được vị trí tốt nhất để quan sát phòng bệnh VIP mà không bị phát hiện. Vừa di chuyển, anh vừa ném xuống một câu: "Ồ, hết giận rồi?"
Lâm Gia tưởng mình nghe nhầm: "Cái gì?"
Diêm Tự cúi xuống nhìn: "Vừa rồi cậu chẳng phải đang giận sao?"
Lâm Gia khựng lại.
Diêm Tự hừ một tiếng: "Không biết là giận cái gì nữa, mặt dài ra như cái dây xỏ giày, giọng điệu thì lạnh tanh, cứ như tôi nợ cậu năm triệu vậy."
Ngón tay Lâm Gia khẽ co lại, giọng điệu trở về vẻ lãnh đạm vốn có: "Tôi không giận."
Soạt soạt ——
Soạt soạt soạt ——
Diêm Tự không đáp lại, chỉ có tiếng cành cây vang trong không khí.
Lâm Gia ngẩng đầu, thấy người đã đến vị trí quan sát tốt nhất, ánh mắt hướng vào cửa sổ phòng bệnh. Còn việc Lâm Gia phủ phận mình giận, có lẽ một chữ anh cũng không nghe thấy.
Trong lúc Diêm Tự tập trung quan sát, Lâm Gia dưới bóng cây không thể nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ có thể lặng lẽ quan sát động tác của anh.
Giận?
Thực tế, Lâm Gia rất hiếm khi tức giận. Đấu thầu thất bại, tài liệu bị rò rỉ, dự án bị hạ giá ác ý, kinh doanh đình trệ, đám cấp dưới ăn hại... Dù có gặp phải chuyện khó chịu hơn nữa, cậu cũng sẽ không nổi giận.
Chỉ là phát hiện ra Diêm Tự đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, không thiên vị ai, thế thì có gì đáng giận.
Soạt soạt.
Trên đầu lại vang lên tiếng cành cây lướt qua không khí. Lâm Gia ngẩng lên, thấy Diêm Tự đã nhảy xuống.
"Hừm." Diêm Tự nói, "Cậu chắc chắn không đoán được trong phòng bệnh có gì đâu."
Lâm Gia hỏi: "Là gì?"
Diêm Tự nhìn Lâm Gia từ trên xuống dưới, vừa phủi bụi trên tay vừa nói: "Cậu nói trước đã, cậu giận vì chuyện gì?"
Lâm Gia: "..."
———–
Tác giả nhắn:
Lâm Gia: Tôi! Giận! Cái! Gì! Tôi! Không! Hề! Giận!