Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 64

Lâm Gia bình tĩnh nhìn Diêm Tự.

 

Cậu không nói gì, thậm chí độ ngang khóe miệng cũng giữ nguyên.

 

Nếu Diêm Tự từng làm việc dưới trướng Lâm Gia, anh sẽ biết đây chính là ánh mắt "lãnh đạm quan sát" mà cấp trên hay dùng, dịch ra nghĩa là: "Tôi liếc một cái, tự anh hiểu đi. Hiểu không nổi? Đi báo tên với phòng nhân sự."

 

Nhưng Diêm Tự chưa từng đi làm, còn chưa tốt nghiệp đại học đã bị cuốn vào thế giới đáy biển. Anh không trải qua môi trường công sở, ngay cả trong thế giới đáy biển, anh cũng chẳng buồn để mắt đến đám người của ban quản lý, huống hồ là một "kế toán" nho nhỏ.

 

"Thế nào?" Diêm Tự khiêu khích, "Dám giận mà không dám nhận à?"

 

Lâm Gia cảm thấy người này thật sự không biết quan sát sắc mặt người khác. Nhìn bộ dạng truy hỏi đến cùng của anh, cậu chậm rãi mở miệng, một lần nữa thanh minh: "Tôi không giận."

 

Diêm Tự cười khẽ, giơ điện thoại lên hướng về phía Lâm Gia chụp "tách" một tiếng.

 

Lâm Gia khẽ nhíu mày, không vui.

 

Diêm Tự chăm chú ngắm nghía bức ảnh trong điện thoại, tìm kiếm bằng chứng Lâm Gia tức giận. Thấy Lâm Gia cau mày, anh càng làm tới, giơ máy lên chụp thêm một tấm.

 

Tấm thứ hai này hiển nhiên là bằng chứng rõ ràng hơn. Anh giơ điện thoại sát mặt Lâm Gia: "Nhìn thấy chưa? Ngay lúc nãy, mặt cậu còn khó coi hơn bây giờ."

 

Lâm Gia thoáng liếc màn hình một cái, sau đó lại đưa mắt trở về Diêm Tự.

 

Diêm Tự thu điện thoại lại, nhướng mày: "Sao lại giận? Tôi chọc cậu chỗ nào?"

 

Người này đã mặc định rằng cậu tức giận, tiếp tục phủ nhận hoàn toàn vô ích. Lâm Gia lười giải thích thêm, chỉ bình tĩnh nhìn anh, giọng điệu ôn hòa: "Đội trưởng Diêm, anh quan tâm tôi quá nhỉ?"

 

Diêm Tự bật cười: "Tôi chỉ..."

 

Lâm Gia ngắt lời: "Anh không lo tìm manh mối nước súp, cứ bám riết lấy tôi truy hỏi lý do tôi tức giận, nếu không phải là quan tâm thì là gì? Nhưng tại sao anh quan tâm? Vì nụ hôn khi nãy?"

 

Cậu nghiêng đầu nhìn anh, không cho anh cơ hội mở miệng: "Đó là nụ hôn đầu của đội trưởng Diêm?"

 

Diêm Tự sững người, vội vàng phản bác: "Ai nói đó là nụ hôn đầ..."

 

"Có phải hay không cũng không quan trọng." Lâm Gia tiếp lời anh, "Nếu nụ hôn khiến đội trưởng Diêm sinh ra phản ứng giống như rung động, nên mới để t@m đến nguyên nhân tôi giận thì cũng hợp lý. Nhưng tôi khuyên anh tốt nhất nên làm rõ, rốt cuộc anh để ý tôi là vì thích thật sự, hay chỉ do não bộ bị dopamine và endorphin do nụ hôn k1ch thích chiếm chỗ, rồi lầm tưởng cảm giác hưng phấn giống như thuốc phiện đó là... tình yêu."

 

Diêm Tự: "..."

 

Anh bị chuỗi lời lẽ lưu loát của Lâm Gia làm cho sững người. Phải mất một lúc lâu sau mới hoàn hồn: "Khoan, ai nói tôi thích cậu?"

 

"Nếu không thích, vậy tại sao nguyên nhân tôi giận lại quan trọng với anh hơn tất cả những người khác?" Lâm Gia vẫn điềm tĩnh, "Anh tận mắt thấy mức độ biến dị của người cá, chậm trễ một giây là đẩy mọi người vào nguy hiểm. Nhưng anh lại bỏ mặc sự an nguy của những người khác, mà bận tâm chuyện tôi giận vì điều gì?"

 

Nói đoạn, cậu tỏ vẻ hết sức tò mò mà thắc mắc: "Hửm?"

 

Diêm Tự: "..."

 

Diêm Tự: "Tôi..."

 

Lâm Gia: "Vậy rốt cuộc trong phòng bệnh VIP có gì?"

 

Diêm Tự thua cuộc: "... Một người phụ nữ."

 

Lâm Gia nhìn anh, đợi anh nói tiếp.

 

Diêm Tự nghiến răng nghiến lợi, một chút manh mối về việc Lâm Gia có giận hay không cũng không tìm ra, ngược lại còn bị cậu dắt mũi vòng vòng.

 

Kế toán?

 

Tài ăn nói cỡ này mà làm kế toán thì quá uổng phí!

 

Anh chẳng chút cảm kích với chiếc thang mà Lâm Gia giăng ra, nhưng vẫn bước xuống bậc thang. Anh hoàn toàn không muốn cùng cậu bàn luận gì về thích hay không thích, về tình yêu, về dopamine hay endorphin vào lúc này!

 

"Một người phụ nữ nằm trên giường bệnh, có thai." Diêm Tự nói, "Bên cạnh cô ta có một loạt máy móc, mấu chốt nằm ở đám máy móc đó."

 

Nói đến đây, anh liếc nhìn Lâm Gia, cậu không hề dời mắt đi. Nhớ lại hàng loạt phát biểu thần kinh của Lâm Gia ban nãy, Diêm Tự đột nhiên không muốn nhìn thẳng vào cậu.

 

Anh nhanh chóng dựng lên một hàng rào phòng vệ mong manh trong lòng, rồi mới tỏ vẻ như không có gì xảy ra, nhìn thẳng vào mắt Lâm Gia: "Các máy móc đó đang hút máu của người phụ nữ."

 

Lâm Gia không tỏ ra bất ngờ. Bệnh viện phụ sản Nghi Nhạc hiển nhiên không phải một bệnh viện bình thường, các bệnh nhân chờ sinh đương nhiên cũng không phải bệnh nhân bình thường.

 

Cậu và Diêm Tự đã tận mắt chứng kiến, thứ được sinh ra ở đây không phải thai nhi, mà là một khối thịt có giá niêm yết theo cân.

 

Mang thai bất thường, bụng phình to, máy móc hút máu, khối thịt được định giá rõ ràng, bóng đen thân quen xuất hiện sau khi sinh...

 

Nước súp gần như đã sáng tỏ, nhưng vẫn còn thiếu một số chi tiết.

 

Người phụ nữ đó là ai? Cô ta có quan hệ huyết thống cụ thể như thế nào với bóng đen? Ai đã đưa cô ta đến đây? Cô ta đã ở trong bệnh viện bao lâu rồi?

 

Lâm Gia hỏi: "Hồ sơ bệnh án có thông tin về cô ta không?"

 

Trước đó, Diêm Tự từng liều lĩnh lấy được một số hồ sơ bệnh án của bệnh viện Nghi Nhạc, nhưng số lượng quá nhiều, nội dung thì sơ sài.

 

Tuy nhiên, hồ sơ bệnh án ít nhất cũng có thể cho biết thời gian nhập viện của cô ta, bổ sung một chi tiết vào nước súp.

 

Diêm Tự đáp: "Cuối giường có bảng thông tin bệnh nhân, nhưng nhìn không rõ lắm, chỉ thấy một chữ 'Chiêu'."

 

Vậy cũng coi như có chút manh mối.

 

Lâm Gia nói: "Đội trưởng Diêm vất vả rồi."

 

Diêm Tự hừ một tiếng, rõ ràng không chấp nhận sự an ủi của cậu.

 

"Anh Gia, anh Gia."

 

Cách đó không xa, Tiếu Dao rón rén lại gần, hạ giọng gọi hai tiếng.

 

Lâm Gia biết Tiếu Dao đến để nhắc nhở y tá đã quay lại, thời gian tập hóng gió đã kết thúc.

 

Trong lúc hóng gió sáu người đã thống nhất lời khai. Y tá cũng không moi được manh mối nào từ chàng trai bi quan về nguồn gốc gói lương khô. Chưa kể đã đến giờ uống thuốc, vấn đề gói lương khô đành gác lại vô thời hạn.

 

Mọi người trở về phòng bệnh của mình. Các y tá đẩy xe thuốc, lần lượt phát thuốc cần uống trong ngày đến từng phòng.

 

Nước súp vẫn còn vài chi tiết chưa được làm rõ. Dù biết thuốc có vấn đề, nhưng vì lời dặn của bác sĩ nên mọi người không thể không tiếp tục uống.

 

Trong phòng bệnh số 302, sau khi y tá rời đi, Diêm Tự trước tiên quan sát sắc mặt Lâm Gia một lúc, xác nhận cậu không có gì bất thường mới lấy ra xấp tài liệu bệnh án đã được cụ thể hóa.

 

Giờ đã biết trong phòng bệnh VIP là một phụ nữ, tên cô ta có một chữ "Chiêu", nên tập hồ sơ dày cộp này đã có điều kiện để sàng lọc.

 

Hai người chia đôi tập hồ sơ, nhanh chóng tìm kiếm.

 

Căn phòng yên tĩnh như nước, chỉ có tiếng lật giấy và hơi thở khe khẽ của họ.

 

Mèo thỉnh thoảng vươn mình cũng không dám phát ra tiếng động quá lớn.

 

Rất nhanh, vài bộ hồ sơ được lọc ra. Dù không trao đổi gì, cả hai vẫn ăn ý trao đổi chồng tài liệu mình đã sàng lọc.

 

Điểm chung của các tập hồ sơ này là đều thuộc về phụ nữ và trong tên có chữ "Chiêu".

 

Lâm Gia đọc trước, đợi khoảng nửa phút sau, Diêm Tự cũng xem xong.

 

Hai người nhìn nhau một cái, sau đó cùng hướng mắt về một tập hồ sơ.

 

Hồ sơ nhập viện:

 

Họ và tên: Trần Chiêu Đệ

Giới tính: Nữ

Ngày sinh: 3/3/1996

Ngày nhập viện: 3/3/2013

Ngày xuất viện: ——

Bình Luận (0)
Comment