Diêm Tự liếc tài liệu trong tay: "Trần Chiêu Đệ... lại là một gia đình trọng nam khinh nữ. Sinh năm 96, nhập viện năm 13, mới 17 tuổi đã bị gia đình bóc lột. Con gái vất vả 'mang thai', đến khi sinh ra 'thành quả' thì gia đình sẽ tới lấy đi."
Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn Lâm Gia.
Lâm Gia cũng đang nhìn anh.
Hai người lặng lẽ đối diện trong chốc lát.
"Cậu nhìn tôi làm gì?" Diêm Tự chờ một lúc, lại chờ thêm một lúc nữa, hơi mất kiên nhẫn: "Nói đi."
Lâm Gia nghi hoặc: "Nói gì?"
Diêm Tự: "Nói gì? Không phải so đáp án sao? Giống với cậu không?"
Lâm Gia ra vẻ bừng tỉnh: "Ồ, hóa ra đội trưởng Diêm đang đợi đáp án của tôi."
Diêm Tự ngớ người: "Không phải cậu muốn..."
Câu nói dừng lại giữa chừng. Diêm Tự chợt nhận ra, Lâm Gia chưa từng nói sẽ so đáp án với anh.
Diêm Tự: "..."
Chết tiệt, thành thói quen rồi.
Bầu không khí trong phòng bệnh lặng đi trong thoáng chốc, Lâm Gia lên tiếng: "Cái tên Trần Chiêu Đệ này thể hiện rằng đây là một gia đình trọng nam khinh nữ và bóc lột con gái. Điểm này, tôi và đội trưởng Diêm có chung đáp án."
Diêm Tự nhướng mày, Lâm Gia tiếp tục: "Nhưng chữ 'Chiêu' chỉ có thể cho thấy gia đình này mong muốn có một con trai, chứ không chứng minh được rằng họ thật sự có con trai."
Diêm Tự sững lại, ánh mắt ghim chặt trên người Lâm Gia.
Ý là, lần này không chỉ Lâm Gia không chủ động muốn so đáp án với anh, mà ngay cả đáp án của hai người cũng không giống nhau.
Anh bỗng cảm thấy mất mát kỳ lạ, chân mày vừa nhướn lên lại nhăn nhíu.
Khi Lâm Gia nhìn sang, anh lập tức giãn mày ra, ra vẻ thờ ơ: "Cậu nói vậy cũng... ừm... cũng có lý."
Lâm Gia nhìn biểu cảm của Diêm Tự, không nói gì, chỉ chậm rãi cất tiếng: "Đội trưởng Diêm, nhưng mà..."
Nói đến đây thì dừng lại.
Nước mì đã bắt đầu nổi lên mặt nước, nhưng vẫn thiếu chút chi tiết.
Ví dụ như người phụ nữ trong phòng VIP có em trai không? Tình hình cụ thể giữa cô ta và gia đình thế nào? Cô ta nghĩ gì? Vì sao bị hạn chế trong 'bệnh viện'? Trong những năm tháng bị hút máu, cô ta đã từng cố gắng tự cứu chưa?
Đã ba ngày trôi qua trong bụng cá, tốc độ biến dị của người cá cho thấy họ không có đủ thời gian để đi tìm những chi tiết này. Nếu muốn bổ sung, chỉ có thể moi từ miệng người cá.
Nhưng việc này là một vấn đề khó khăn.
Mỗi ngày chỉ có ba câu hỏi an toàn dành cho người cá, họ đã dùng mất một câu, ba trừ một còn hai, nghĩa là chỉ còn lại hai câu hỏi an toàn.
Diêm Tự hiểu ý Lâm Gia, nhưng đối với anh, chuyện này không phải vấn đề lớn. Anh nhàn nhã nói: "Câu hỏi an toàn chỉ có hai, nhưng câu hỏi không an toàn thì vô hạn."
Lâm Gia lập tức nhíu mày.
Diêm Tự phát hiện, chân mày của Lâm Gia rất đẹp, không quá dày cũng không quá mỏng, không đậm cũng không nhạt, như thể được thiết kế tỉ mỉ. Ngay cả độ cong khi nhíu lại cũng mang vẻ tinh tế.
Đáng tiếc là, bên dưới đôi mày đẹp đẽ ấy lại là một đôi mắt sâu thẳm như vực sâu, như giếng cổ. Dù có dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể nhìn thấy đáy.
Không nhìn thấu, cũng không đoán được. Diêm Tự lười nhìn lười đoán, dứt khoát hỏi thẳng: "Cậu nhíu mày cái gì?"
Lâm Gia thẳng thắn hơn Diêm Tự: "Vì tôi không đồng ý."
Cảm giác mất mát trong lòng tan biến đi chút ít, ngoài miệng lại nói: "Cậu dựa vào cái gì mà không đồng ý?"
"Đội trưởng Diêm." Lâm Gia khẽ cười, giọng rất bình tĩnh. "Lần trước anh nói, anh nợ tôi một chuyện, vẫn còn tính chứ?"
Lần trước, sau khi Diêm Tự vô tình đắc tội với Lâm Gia, anh đã hứa sẽ làm cho cậu một chuyện.
Diêm Tự hơi bất ngờ, không ngờ Lâm Gia lại nhanh chóng dùng đến lời hứa này.
Dù sao cũng là điều anh từng cam kết, bất kể thời hạn ra sao, anh đều sẽ thực hiện.
Chỉ là ...
Chỉ là không biết Lâm Gia sẽ đưa ra yêu cầu gì.
Nhất là vào thời điểm quan trọng này. Diêm Tự liếc nhìn Lâm Gia, không khỏi đoán rằng tám chín phần cậu sẽ yêu cầu anh dừng lại.
Câu hỏi không an toàn của người cá tuy là vô hạn, nhưng không phải bug có thể lợi dụng tùy ý. Bởi vì người cá sẽ giao nhiệm vụ, nhiệm vụ sẽ có thời hạn, nếu không hoàn thành hoặc không tìm ra nước súp trong thời gian quy định, họ sẽ mất thời gian, rồi trực tiếp chịu chết.
Điều này cũng khiến tốc độ biến dị của người cá tăng theo cấp số nhân. Lâm Gia là người suy nghĩ thấu đáo, chắc chắn không ngây thơ đến mức nghĩ rằng có thể dựa vào cách này để rời khỏi bụng cá.
Trừ phi không còn cách nào khác. Nếu không sẽ không dễ dàng lợi dụng bug này.
Ai ngờ.
"Hãy sống cho tốt." Lâm Gia nói.
Diêm Tự cứng người.
Lâm Gia vẫn nhìn anh, chờ đợi câu trả lời từ anh.
Một khoảng im lặng kéo dài, thật lâu sau, giọng Diêm Tự khàn khàn, mang theo chút ý né tránh: "Tôi hứa là sẽ làm một chuyện cho cậu, chuyện này không tính."
Lâm Gia đoán trước Diêm Tự sẽ không dễ dàng đồng ý. Cậu nâng mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt của Diêm Tự, không cho anh cơ hội né tránh.
Ánh mắt bị khóa chặt, Lâm Gia mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Vậy... sống vì tôi có tính không?"
Hai người nhìn nhau. Không biết là ai, tim bất giác đập nhanh hơn.
"Được không?"
"..."
"Đội trưởng Diêm?"
"."
"Đội trưởng Diêm?" Lâm Gia mất kiên nhẫn hỏi lại.
Cuối cùng, Diêm Tự ho khẽ một tiếng, chống tay lên hông như thể để chống đỡ điều gì đó: "Ngoài cách này ra, chẳng lẽ còn cách nào khác?"
Người này vẫn không đưa ra câu trả lời trực tiếp. Nhưng Lâm Gia không vội, cậu biết rõ Diêm Tự nói đúng. Với việc còn thiếu quá nhiều chi tiết như hiện tại, cách duy nhất là thử lợi dụng bug này.
Điều cậu phản đối không phải là việc Diêm Tự lợi dụng bug, mà là suy nghĩ của anh.
Chỉ cần tình thế trở nên phức tạp và nguy hiểm, suy nghĩ đầu tiên của Diêm Tự luôn là hy sinh bản thân.
Không biết thói quen này hình thành từ khi nào, nhưngnói chung cậu không thích.
Có thể nói là rất ghét.
Lâm Gia không bộc lộ suy nghĩ của mình, chỉ khẽ cười: "Đúng là không còn cách nào khác. Nhưng nếu có cách khác, đội trưởng Diêm có thể sống tốt không?"
Chủ đề bị Lâm Gia kéo trở lại. Diêm Tự bực bội với nhịp tim vô cớ tăng nhanh của mình, mất kiên nhẫn đáp: "Rồi rồi, tôi biết rồi."
Hôm nay là ngày dự sinh của chàng trai bi quan, hầu hết y tá đều đang canh giữ ở tầng hai của tòa nhà nội trú. Lâm Gia lặp lại chiêu cũ, để mèo đánh lạc hướng y tá ở tầng ba, sau đó cùng Diêm Tự nhanh chóng di chuyển xuống tầng hai.
"Cậu chờ ở đây."
Trước khi tiếp cận người cá, Diêm Tự đi trước một bước ngoái đầu lại, chỉ cho Lâm Gia một vị trí an toàn... Vẫn là phía sau cây cột tròn.
Người trực tiếp đặt câu hỏi với người cá là Diêm Tự, và kết cục chỉ có hai khả năng: hoặc tìm được nước súp hoàn chỉnh, hoặc bị người cá gi3t chết.
Nếu Diêm Tự chết, họ vẫn sẽ bị kẹt trong bụng cá, và rất có thể sẽ làm kinh động đến y tá. Vì vậy, anh xếp sẵn chỗ trốn cho Lâm Gia. Nếu vận may không đứng về phía anh, ít nhất Lâm Gia vẫn có cơ hội sống sót.
Lâm Gia không nói gì. Hai giây sau, cậu di chuyển đến vị trí mà Diêm Tự đã chỉ định.
Sau đó cậu ngẩng đầu, ánh mắt ghim chặt trên người Diêm Tự.
Thực ra không cần Diêm Tự phải nhắc nhở, cậu cũng đã tính đến khả năng anh sẽ chết, chắc chắn sẽ tự tìm một chỗ ẩn nấp.
Nhưng lạ thật, khi Diêm Tự lên tiếng sắp xếp cho cậu, cậu lại do dự mất hai giây.
Dĩ nhiên, hai giây là rất ngắn. Chỉ thoáng qua rồi biến mất, Diêm Tự không phát hiện ra gì cả.
Anh đứng trước mặt người cá với dáng vẻ lơ đễnh như thường ngày, chợt nhớ ra điều gì, rút khẩu súng lục luôn mang theo bên mình ra.
Rồi quay người, ném cho Lâm Gia.