Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 66

Nơi Diêm Tự vừa chạm vào trên khẩu súng lục, hơi ấm sót lại nhanh chóng tan đi. Khi Lâm Gia đón lấy khẩu súng được ném qua, thân súng đã lạnh ngắt, chỉ còn dấu vân tay của chủ nhân trên phần tay cầm.

 

Lâm Gia ngẩng đầu, thấy Diêm Tự đã bắt đầu đặt câu hỏi.

 

Diêm Tự: "Trần Chiêu Đệ có em trai đúng hay không?"

 

Lâm Gia hơi cau mày. Từ "đúng hay không" trong câu hỏi này không thể đưa ra một câu trả lời trực tiếp. Nếu Trần Chiêu Đệ không có em trai, người cá sẽ đáp "không". Nếu cô ấy có nhiều hơn một người em trai, thì câu trả lời cũng là "không".

 

Cậu chăm chú nhìn bóng lưng của Diêm Tự.

 

Trải qua hai bụng cá, trong đầu Lâm Gia đã lưu lại một số tag về Diêm Tự: thích tìm đường chết, thánh mẫu, tính khí tạm được, mặt mũi không tệ, dáng dấp tạm chấp nhận, có chút đầu óc, không quá khó lừa.

 

Với kiểu người như thế này, anh sẽ không phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy để lãng phí một câu hỏi của người cá, trừ khi anh đã có tính toán trước. Anh muốn kích nổ người cá.

 

Lâm Gia hé môi: "Đồ ngốc."

 

"Trần Chiêu Đệ có em trai đúng hay không?"

 

"Đúng."

 

Câu hỏi đầu tiên của Diêm Tự coi như không lãng phí, nhưng Lâm Gia vẫn giữ nguyên đánh giá của mình, không thay đổi quan điểm về hành động của anh.

 

Diêm Tự tiếp tục hỏi: "Trần Chiêu Đệ chu cấp cho em trai đúng hay không?"

 

Người cá trả lời: "Có."

 

Đến đây, hai lượt hỏi an toàn còn lại trong hôm nay đã hết. Diêm Tự quay đầu nhìn Lâm Gia, sau đó vẫy tay, ra hiệu cho cậu đứng xa hơn, tốt nhất là đừng để người cá nhìn thấy.

 

Lâm Gia bình tĩnh nhìn Diêm Tự. Nói về việc lợi dụng bug, xem ra người này có khá nhiều kinh nghiệm, biết rằng nhiệm vụ của người cá đôi khi có thể liên lụy đến những người đứng gần.

 

Vì Diêm Tự đã đặc biệt dặn dò, Lâm Gia không phụ lòng ý tốt của anh, thu hồi ánh mắt, dựa lưng vào cột trụ.

 

Sau lưng, Diêm Tự tiếp tục đặt câu hỏi với người cá.

 

"Khoảng cách tuổi tác giữa Trần Chiêu Đệ và em trai rất lớn đúng hay không?"

 

"Không. Nhưng..." Giọng nói của người cá trở nên hưng phấn. "Sao mày không tự đi hỏi Trần Chiêu Đệ xem cô ấy hơn em trai mấy tuổi?"

 

Người cá bắt đầu giao nhiệm vụ. Nó không đề cập đến thời gian giới hạn của nhiệm vụ, nhưng Lâm Gia đã từng làm nhiệm vụ người cá trong bụng cá đầu tiên khi bước vào thế giới đáy biển.

 

Thời hạn nhiệm vụ là sáu tiếng đồng hồ.

 

Nếu Diêm Tự im miệng ngay lúc này, với năng lực của anh, hoàn toàn có thể điều tra được số tuổi của em trai Trần Chiêu Đệ trong vòng sáu tiếng.

 

Nhưng Diêm Tự vẫn tiếp tục.

 

"Trần Chiêu Đệ bắt đầu chu cấp cho em trai từ năm mười bảy tuổi đúng hay không?"

 

"Đúng." Giọng người cá càng thêm hưng phấn. Nó hoàn toàn không quan t@m đến việc người trước mặt vừa mới kích hoạt một nhiệm vụ người cá khác chỉ một giây trước đó.

 

Người cá nhân đạo nói: "Sao mày không đào sâu thêm? Trần Chiêu Đệ bắt đầu chu cấp cho em trai vào ngày nào khi cô ấy mười bảy tuổi? Nhưng mày chỉ còn ba tiếng thôi đấy."

 

Lâm Gia lặng lẽ lắng nghe cuộc đối thoại phía sau. Cậu đoán được nhiệm vụ người cá chắc chắn sẽ giảm bớt thời gian giới hạn, chỉ không ngờ rằng nhiệm vụ thứ hai trực tiếp cắt giảm một nửa thời gian.

 

Mười bảy tuổi đã phải chu cấp cho em trai, đó là độ tuổi vẫn còn đi học.

 

Lâm Gia nhập học sớm, lại còn nhảy lớp, nên không biết một người bình thường mười bảy tuổi thì học lớp mấy. Cậu nhớ rằng độ tuổi nhập học tiểu học thông thường là bảy tuổi, vậy thì mười bảy tuổi đáng lẽ đang học cấp ba...

 

Lâm Gia tính toán: Bảy tuổi lớp một, tám tuổi lớp hai, chín tuổi lớp ba... Nếu bây giờ Diêm Tự ngừng lại, vẫn còn đường sống.

 

Hiện Diêm Tự đã nhận hai nhiệm vụ người cá: một nhiệm vụ yêu cầu hoàn thành trong sáu giờ, một nhiệm vụ yêu cầu hoàn thành trong ba giờ.

 

Cả hai nhiệm vụ đều xoay quanh Trần Chiêu Đệ, hoàn thành một thì nhiệm vụ kia cũng coi như thuận tiện hoàn thành theo. Dù sao cũng là đội trưởng tuần tra, Lâm Gia nghĩ, Diêm Tự chắc cũng có chút bản lĩnh.

 

Giọng nói phía sau vẫn chưa dừng lại.

 

"Trần Chiêu Đệ bỏ học để đi làm nuôi em trai?"

 

"Đúng." Người cá phấn khích cực độ, từng chữ của nó như dính chặt vào nhau. "Sao mày không tìm hiểu xem công việc đầu tiên của cô ấy là gì? Nhưng phải nhanh lên, mày chỉ có một tiếng rưỡi thôi."

 

Lâm Gia mặt không cảm xúc. Diêm Tự khả năng cao là hết đường cứu rồi.

 

Bối cảnh trong bụng cá bị giới hạn trong Bệnh viện phụ sản Nghi Nhạc. Trừ khi công việc đầu tiên của Trần Chiêu Đệ cũng là ở Bệnh viện Nghi Nhạc, bằng không, nhiệm vụ thứ ba mà người cá giao cho Diêm Tự tuyệt đối không thể hoàn thành. Chứ đừng nói đến một tiếng rưỡi, có cho anh thêm mười năm tám năm cũng không xong.

 

"Meo meo."

 

Ở cầu thang, con mèo đảm nhận nhiệm vụ đánh lạc hướng y tá đã hoàn thành công việc. Nó vẫn để t@m đến chuyện Diêm Tự và Lâm Gia lợi dụng lỗ hổng, tranh thủ cơ hội bò tới, thò ra cái đầu béo múp nhìn Lâm Gia.

 

"Meo meo."

 

Móng vuốt mèo cào cào, ra hiệu bảo Lâm Gia qua đây. Nó muốn biết tình hình hiện tại, mong rằng Lâm Gia có thể kể cho nó nghe.

 

Lâm Gia ngước mắt, ánh nhìn nặng trĩu.

 

Mèo: "..."

 

Từ ánh mắt của Lâm Gia, nó nhìn ra chữ "cút", nó rơi vào trầm tư, suy nghĩ xem mình đã đắc tội với Lâm Gia lúc nào.

 

Lâm Gia chẳng buồn để ý đến con mèo ngu ngốc này. Nếu Diêm Tự thật sự là bản thể của mèo, một khi anh chết, không cần đợi mèo tự biến mất, cậu sẽ lập tức bóp ch3t nó, để ý thức nó theo bản thể xuống mồ.

 

Cậu trước giờ luôn ăn miếng trả miếng. Mèo đã hại cậu bị cuốn vào thế giới đáy biển, cậu tất nhiên sẽ không bỏ qua nó.

 

"Trần Chiêu Đệ từng phản kháng gia đình đúng hay không?"

 

"Đúng." Người cá nói. "Sao mày không tự mình xác nhận xem cô ấy đã phản kháng thế nào? Nhưng thời gian của mày không còn nhiều đâu, chỉ còn năm phút sáu giây."

 

Nhiệm vụ người cá liên tiếp xuất hiện. Không biết trên người Diêm Tự đã tích bao nhiêu nhiệm vụ. Thời hạn bị cắt giảm liên tục, giờ chỉ còn năm phút sáu giây.

 

Lâm Gia cụp mắt, nhìn khẩu súng lục trong tay.

 

Cậu chớp mắt tính toán: "Bảy."

 

Cậu tính Diêm Tự đã nhận bảy nhiệm vụ người cá.

 

"Trần Chiêu Đệ có khiếm khuyết tâm lý đúng hay không?"

 

"Đúng." Người cá vội vàng nói. "Sao mày không thử tìm hiểu nguyên nhân khiến cô ấy bị khiếm khuyết tâm lý? Nhưng mày còn thời gian không? Mày chỉ còn hai phút tám giây."

 

Lâm Gia đếm: Tám.

 

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Diêm Tự đã nhận tổng cộng tám nhiệm vụ người cá.

 

Không còn cách nào cứu vãn. Đường lui phía sau anh đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn cách tiến về phía trước. Nhưng phía trước không phải là một con đường bằng phẳng. Hai phút tám giây sau, con đường trước mặt Diêm Tự cũng sẽ sụp đổ.

 

Cậu nâng cánh tay, một tay kéo xuống ống tay áo, để lộ chiếc đồng hồ giá trị trên cổ tay.

 

Chỉ trong chốc lát, thời gian đếm ngược hai phút lẻ tám giây của Diêm Tự đã giảm xuống còn một phút.

 

"Em trai của Trần Chiêu Đệ coi việc được chị nuôi dưỡng là điều hiển nhiên."

 

"Đúng." Người cá điên cuồng, "Hay là mày cũng thử nuôi một đứa em trai xem sao? Nhắc nhở một chút, thời gian còn lại của mày chỉ còn một phút lẻ bốn giây."

 

"Trần Chiêu Đệ ghét cái tên của cô ấy đúng hay không?"

 

Lâm Gia chậm rãi lau đi dấu vân tay còn sót lại trên khẩu súng lục, lắng nghe động tĩnh phía sau.

 

"Đúng. Hay là mày đặt cho cô ấy một cái tên mà cô ấy thích? Nhưng nghĩ nhanh lên, vì thời gian của mày chỉ còn bảy giây."

 

Bảy, sáu, năm...

 

Khẩu súng lục sáng bóng như mới, Lâm Gia quay lại nhìn về phía người cá.

 

Thời gian đã bước vào giai đoạn đếm ngược cuối cùng, vậy mà Diêm Tự vẫn không hề nao núng. Anh thậm chí còn nghe thấy tiếng vải áo cọ vào cột đá khi Lâm Gia xoay người.

 

Thế nên, anh cũng quay đầu lại.

 

Hai người đối mặt nhau.

 

Bốn, ba...

 

Diêm Tự nhướng mày, khóe môi cong lên: "Ồ, tao biết nước súp rồi.

 

Anh chẳng có chút cảm giác gấp gáp nào, vừa nói vừa dời mắt kiểm tra xem Lâm Gia có bảo quản vũ khí của mình cẩn thận hay không.

 

Sau đó mới nhìn về phía người cá: "Trần Chiêu Đệ có một người em trai nhỏ hơn cô ấy hai tuổi. Từ nhỏ, cô ấy đã cảm nhận được sự thiên vị của cha mẹ dành cho em trai. Hoàn cảnh gia đình không khá giả, mười bảy tuổi cô ấy bỏ học đi làm là để nuôi em trai ăn học. Công việc đầu tiên của cô ấy là làm y tá trong bệnh viện. Hành lang bệnh viện luôn tràn ngập những lời cầu nguyện thành kính, cô ấy không khỏi nghĩ, nếu một ngày nào đó cô ấy bị đẩy vào phòng phẫu thuật, liệu người nhà có cầu nguyện cho cô ấy không. Ở bệnh viện quá lâu, chứng kiến quá nhiều sự chia ly sinh tử, suy nghĩ của cô ấy dần thay đổi. Cô ấy cho rằng chỉ cần gia đình bình an là may mắn, dù cha mẹ có thiên vị em trai, nhưng thỉnh thoảng cô ấy vẫn cảm nhận được tình thân. Vì thế, cô ấy càng nỗ lực làm việc. Tuy nhiên khi em trai lớn dần, số tiền mà gia đình đòi hỏi cũng ngày càng nhiều, gần như trở thành nguồn cơn hút máu."

 

"Giống như cục thịt mà cô đã sinh ra, là do cô ấy vất vả nuôi dưỡng, lại bị mang ra để đổi lấy tiền bạc. Trần Chiêu Đệ đã từng phản kháng, nhưng cha mẹ cô ấy rất giỏi thao túng đạo đức, luôn dễ dàng nắm bắt điểm yếu của cô ấy. Cô ấy căm hận nhưng lại không thể cắt đứt được, chỉ có thể ngày qua ngày tiếp tục nuôi dưỡng cái gia đình méo mó đó."

 

"Quả thật cô ấy bị khiếm khuyết tính cách, đó là hậu quả từ công việc đầu tiên. Rất nhiều bệnh nhân bệnh nặng khi đến phút cuối đều muốn về nhà. 'Nhà' đối với Trần Chiêu Đệ là một bến cảng vừa yêu vừa hận, cô ấy vừa căm ghét bản thân vì không thể buông bỏ, lại vừa khao khát hơi ấm của gia đình."

 

Người cá khựng lại, nụ cười trên mặt biến mất. Ánh mắt sắc như kim, như thể muốn đâm chết Diêm Tự.

 

Diêm Tự giơ tay chạm vào người cá, bàn tay anh đặt lên cái đầu trơn nhẫy của nó: "Mày không cảm thấy bản thân rất ngầu sao? Mười bảy tuổi, một thân một mình dấn thân vào xã hội, khi người khác còn đang ngửa tay xin tiền cha mẹ, mày đã có thể tự mình gánh vác. Vậy nên hãy dũng cảm hơn nữa, cắt đứt hết mấy thứ méo mó, đống gánh nặng khó coi đó đi, mày sẽ trở nên bất khả chiến bại, không gì cản nổi."

 

Lâm Gia nhìn Diêm Tự. Đây là một khía cạnh mới mà cậu thấy được trong những lần tiếp xúc ít ỏi với anh.

 

Diêm Tự: "Ồ, tao nghĩ ra được một cái tên cho mày đấy... gọi là Nhậm Phong thì sao?"

 

Diêm Tự cất cao giọng nói: "Dù bị mài mòn hàng nghìn lần vẫn kiên cường, mặc kệ gió Đông Tây Nam Bắc."

Bình Luận (0)
Comment