Bên trong căn cứ Đao Nhọn, nét mặt anh Chu đầy áy náy, cẩn thận quan sát Lâm Gia. Lâm Gia vốn không dễ bộc lộ cảm xúc, nên anh Chu không nhìn ra điều gì, chỉ đành cười gượng: "Đợt này độ tinh khiết của cá linh không tệ, giá trao đổi cũng rất tốt, chỉ là... chỉ là..."
Lần này Lâm Gia chỉ nhận được mười lăm vạn. Với tốc độ tiêu tiền của cậu, số tiền đó chưa đến mười ngày là hết.
Cá linh là do chính tay Lâm Gia lấy từ bụng cá, Tiếu Dao chẳng giúp được gì, vậy mà cuối cùng chỉ chia cho cậu mười lăm vạn, đúng là không hợp lý.
Thấy Lâm Gia mãi không lên tiếng, anh Chu ho khẽ rồi nói: "Phó trưởng Trần sẽ không bỏ qua cho Đao Nhọn."
Lần trước, Lâm Gia đã dùng bức ảnh để uy hiếp Phó trưởng Trần thành công, nhưng chẳng ai thích bị đe dọa cả. Chắc chắn Phó trưởng Trần sẽ tìm cách trừ khử những kẻ ảnh hưởng đến chức vị của mình, và Đao Nhọn chính là mục tiêu hàng đầu.
Vậy nên anh Chu đã giải tán một số người, chia tiền cho các thành viên sắp rời nhóm để họ có thể xoay sở, tránh rơi vào cảnh đường cùng vì thiếu tiền.
Chính vì thế, số tiền chia cho Lâm Gia chỉ còn mười lăm vạn.
Lâm Gia không nói gì, nhận được chuyển khoản từ anh Chu, cậu đứng dậy rời đi.
Vừa về đến khách sạn, mèo vội vã đóng cửa lại.
Chặn âm thanh huyên náo của thế giới đáy biển bên ngoài cửa, nó nhảy lên bàn, trừng mắt nhìn Lâm Gia, hỏi: "Cậu là ai?"
Dựa vào hiểu biết của nó về Lâm Gia, người mất công mất sức lấy cá linh là Lâm Gia. Lần trước cậu chịu chia phần cho Đao Nhọn là vì anh Chu đã đồng ý giúp cậu dụ Phó trưởng Trần vào bụng cá. Nhưng lần này thì không.
Theo lý, Lâm Gia chỉ cần trả cho Tiếu Dao ít tiền lương khô, chứ không cần giao hết cá linh cho anh Chu để phân chia.
Thế mà cậu đã làm vậy. Mèo cảm thấy Lâm Gia bị đoạt xá*, vì tính toán chi li mới là phong cách của cậu.
(*Đoạt xá: thuật ngữ trong tiểu thuyết tu tiên, chỉ việc linh hồn của một người chiếm lấy thân xác của người khác.)
Lâm Gia đeo kính gọng vàng, trong mấy ngày cậu vào bụng cá, trên diễn đàn xuất hiện thêm vài thương vụ mới.
Cậu vẫn giữ nguyên quan điểm ban đầu: so với việc vào bụng cá tìm cá linh, kinh doanh kiếm tiền nhanh hơn nhiều.
Nhưng mèo cứ luôn miệng cằn nhằn.
"Mặc kệ cậu là ai, mau cút ra khỏi người Lâm Gia!"
"Nếu không chịu đi, đừng trách tôi không khách sáo!"
"Thiên linh linh, địa linh linh..."
Phiền chết mất.
Lâm Gia ngước lên, thấy mèo đang đứng trên bàn vung vuốt làm phép, mắt lạnh quan sát nó biểu diễn.
Lý do lớn nhất khiến cậu không thể liên hệ mèo với Diêm Tự chính là điều này. Mèo quá ngu.
Bị Lâm Gia nhìn đến nỗi lông dựng đứng, mèo co rúm lại, cẩn thận đẩy cốc nước trên bàn về phía cậu: "Tôi... tôi đùa thôi mà, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ."
Lý do tiếp theo là mèo quá nhát gan, hoàn toàn khác xa với Diêm Tự, kẻ luôn thích tìm đường chết.
Kết thúc một lần vào bụng cá, Lâm Gia vẫn chưa thể xác nhận chắc chắn Diêm Tự chính là mèo. Tiến độ quá chậm khiến cậu không khỏi bực bội.
Cậu gập mạnh laptop xuống, tiếng động làm mèo giật nảy, nhảy xa tám thước.
Lâm Gia liếc nó một cái: "Mày nói xem, giết một người dễ hơn, hay giết cả một đoàn đội dễ hơn?"
Mèo con không hiểu ý.
Lâm Gia nhàn nhạt: "Tự nghĩ đi."
Nếu ngay cả chuyện này mà cũng nghĩ không ra, vậy thì cậu không cần đặt cược vào Diêm Tự nữa, mà nên tìm thêm vài ứng cử viện vừa hèn nhát vừa ngu ngốc cho "bản thể mèo".
Mèo nghiền ngẫm lời cậu, nghĩ đến lời giải thích của anh Chu.
Anh Chu nói, Phó trưởng Trần sẽ không tha cho Đao Nhọn.
Nhưng Lâm Gia từng tuyên bố đã sao chép bức ảnh chụp chung của thành viên Toái Vân thành hàng nghìn bản, giấu rải rác khắp nơi trong thế giới đáy biển.
Phó trưởng Trần lo ngại bức ảnh bị công khai nên buộc phải đảm bảo mạng sống cho Lâm Gia và anh Chu cho tới khi tiêu hủy hết bản sao.
Cũng vì vậy, bọn họ mới uy hiếp thành công, buộc Phó trưởng Trần phải thả anh Chu.
Nếu Phó trưởng Trần ra tay với Đao Nhọn, thì khác nào vi phạm thỏa thuận? Anh ta không sợ bức ảnh bị tung ra sao?
Mèo ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên.
Nó hiểu rồi. Phó trưởng Trần đang nghi ngờ liệu có thực sự có nhiều bản sao đến vậy không. Thế giới đáy biển rộng lớn như thế, mà Lâm Gia chỉ là một người mới, không hề quen thuộc với nơi này. Dựa vào đâu mà cậu có thể phân tán bản sao khắp nơi?
Nhưng bản sao chắc chắn là có. Mèo đã tận mắt thấy Lâm Gia in ra mười bản. Điều này, Phó trưởng Trần cũng biết.
Mười bản sao đó vừa là tấm bùa hộ mạng của Đao Nhọn, cũng vừa là mầm tai họa. Chúng rất khó tìm, nhưng những người biết về sự tồn tại của chúng lại luôn nằm trong tầm kiểm soát của sở quản lý. Nếu Phó trưởng Trần không tìm được bản sao, anh ta sẽ giải quyết tất cả những ai biết về chúng.
Vậy nên, anh ta nhất định sẽ ra tay với Đao Nhọn, và người đứng mũi chịu sào chính là Lâm Gia.
Lâm Gia chấp nhận mức chia mười lăm vạn, chính là để gây chút khó khăn cho Phó trưởng Trần.
Trong thế giới đáy biển, việc trừ khử một kẻ đơn độc dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu Lâm Gia là thành viên của một đoàn đội, đối phương sẽ phải cân nhắc xem có nên hành động hay không để tránh gây động tĩnh.
Mèo nói: "Dù vậy, trong thế giới đáy biển, một đoàn đội có thể bị xóa sổ chỉ trong một đêm. Đao Nhọn cũng khó giữ được ăn toàn. Nếu thực sự an toàn, anh Chu đã không phải giải tán đồng đội."
Giọng điệu của Lâm Gia vẫn thản nhiên, không vì tình cảnh khó khăn mà để lộ chút hoảng loạn nào: "Vậy nên, trước khi đối phương ra tay, phải tìm một chỗ dựa."
"Chỗ dựa? Ai vậy?" Mèo ngẩng đầu nhìn, thấy Lâm Gia dựa vào ghế, lấy điện thoại ra, ngón tay lướt trên màn hình.
Mèo ghé lại gần, nhìn thấy tin nhắn Lâm Gia đã soạn sẵn.
[Đội trưởng Diêm, ánh trăng tối nay rất đẹp.]
Mèo: "..."
Đinh, tin nhắn đã được gửi thành công.
Đinh, điện thoại báo có tin nhắn đến. Nhưng lúc này, Diêm Tự không rảnh để xem, anh đang nghe dạy dỗ.
Phó trưởng Trần nhìn anh: "Cậu mất tích mấy ngày nay để đi đâu?"
Diêm Tự lười nhác đáp: "Còn có thể đi đâu? Ở thế giới đáy biển mà mất tích, chỉ có hai khả năng: một là chết, hai là bị tầng mây nuốt vào."
Phó trưởng Trần: "Toàn bộ nhân viên của ban quản lý đều có thông tin về tất cả tầng mây rơi xuống, thậm chí còn chi tiết hơn bên treo thưởng."
Từ khi Diêm Tự rời khỏi bụng cá, Phó trưởng Trần đã liên tục thăm dò. Anh không còn kiên nhẫn nữa: "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"
Phó trưởng Trần rút từ ngăn kéo ra vài tấm ảnh chụp từ camera giám sát, ném lên bàn.
Diêm Tự cúi mắt, thấy trong ảnh là anh và Lâm Gia cùng dùng bữa trong nhà hàng.
Phó trưởng Trần: "Cậu cùng cậu ta vào bụng cá."
Diêm Tự: "Thì sao? Không được vào à?"
Phó trưởng Trần nói: "Tôi cần một lý do."
Diêm Tự nhìn bức ảnh chụp Lâm Gia, chất lượng camera tệ hại không ảnh hưởng gì đến diện mạo của Lâm Gia. Anh cong môi cười: "Đẹp trai ghê."
Phó trưởng Trần khó hiểu: "Cậu ta không phải đã có người trong lòng sao?"
Diêm Tự khựng lại: "Ồ, đúng ha."
Phó trưởng Trần hít sâu một hơi: "Cậu nghi ngờ cậu ta có vấn đề đúng không?"
Diêm Tự "ừm" một tiếng, không khẳng định cũng không phủ nhận. Phó trưởng Trần nói: "Trong tay cậu ta có bản sao, số lượng chắc không nhiều, nhưng dù thế nào cũng là một mối nguy tiềm tàng cho cậu và tôi. Nếu cậu đã nghi ngờ cậu ta, vậy thì cần gì phải đi cùng cậu ta vào bụng cá? Tìm cách giải quyết cậu ta là xong."
Diêm Tự ngẩng lên khỏi tấm ảnh, nụ cười bên môi nhạt đi: "Tùy tiện tìm cách giải quyết? Nếu cậu ấy không có vấn đề thì sao? Phó trưởng Trần, anh không định nói với tôi câu 'thà giết nhầm còn hơn bỏ sót' đấy chứ?"
Phó trưởng Trần cau mày: "Cậu ta dụ chúng ta vào bụng cá, trong tay lại có bản sao, cậu nghĩ cậu ta không có vấn đề? Cậu ta vừa xuất hiện, lập tức có ảnh được tung ra. Chúng ta vất vả lắm mới đứng vững ở thế giới đáy biển, kẻ thù chính trị của chúng ta nhan nhản, chỉ cần một sơ suất nhỏ, chúng ta cũng sẽ xong đời!"
"Cậu ta có vấn đề hay không..." Ánh mắt Phó trưởng Trần trở nên sâu thẳm, "Tôi sẽ giúp cậu tìm lý do."
"Không cần." Lần này, Diêm Tự mất sạch ý cười, giọng trầm xuống: "Phó trưởng Trần, tốt nhất đừng động vào cậu ấy. Cậu ấy có vấn đề hay không, có phải do kẻ thù chính trị cử tới không, tôi sẽ tự điều tra. Nếu anh 'giết nhầm', đừng trách tôi trở mặt với anh."
Cuộc nói chuyện với Phó trưởng Trần kết thúc trong căng thẳng. Diêm Tự xoay người rời đi.
Sau lưng, ánh mắt Phó trưởng Trần càng lúc càng u ám như vực sâu không đáy.
Diêm Tự rời khỏi văn phòng Phó trưởng Trần, leo lên chiếc mô-tô của mình, phóng như bay về căn hộ.
Anh pha một tô mì ăn liền, vừa húp mì vừa xem TV.
Trời càng lúc càng khuya. Đợi đến khi anh tắm rửa xong, lên giường chuẩn bị đặt báo thức cho sáng mai, mới thấy tin nhắn trên điện thoại.
Lâm Gia: [Đội trưởng Diêm, ánh trăng tối nay rất đẹp.]
Diêm Tự sững người một chút.
Anh ngồi dậy, kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài.
Chả thấy trăng đâu.
Diêm Tự: "..."
Anh ném điện thoại sang một bên, trùm chăn ngủ luôn.
Mấy ngày trong bụng cá, anh gần như không ngủ được. Đêm nào anh cũng nắm chặt khẩu súng lục, căng tai nghe động tĩnh bên ngoài. Thỉnh thoảng quay đầu lại, dưới ánh đèn lờ mờ, anh thấy gương mặt ngủ yên của Lâm Gia.
Ban đầu, Diêm Tự thực sự nghĩ Lâm Gia thuộc phe lãnh đạo khác trong sở quản lý. Nhưng về sau, anh sớm bác bỏ ý nghĩ này.
Bởi vì Lâm Gia chưa từng công khai bức ảnh kia. Chính vì vậy, anh mới tò mò về mục đích của Lâm Gia, mới đến điểm hẹn, mới cùng Lâm Gia vào bụng cá.
"Ánh trăng tối nay rất đẹp." Diêm Tự vén chăn lên, một tay gối sau đầu, cầm điện thoại nhìn dòng tin nhắn kia, thầm suy nghĩ.
Lâm Gia thật sự có ý với anh sao?
Nhưng Phó trưởng Trần nhắc nhở anh, Lâm Gia có người yêu rồi.
Thật sự có người yêu?
Diêm Tự cảm thấy Lâm Gia giống như một khối băng, anh khó mà tưởng tượng được dáng vẻ khi yêu của Lâm Gia.
Vấn đề mà Diêm Tự đã nghĩ thông suốt trong bụng cá một lần nữa bị sương mù bao phủ. Anh cảm thấy Lâm Gia giống như một đóa hoa ẩn trong sương, bóng dáng mờ ảo, thật giả khó phận biệt.
Diêm Tự móc từ trong túi ra một gói lương khô, ném phần thưởng mà anh liều mạng giành được trong bụng cá cùng điện thoại sang một bên.
Anh thừa nhận, anh không thể đoán được Lâm Gia đang nghĩ gì, nhưng có một điều anh chắc chắn, Lâm Gia đang dụ dỗ anh. Không rõ mục đích việc dụ dỗ cũng không phải vấn đề lớn, chỉ cần anh không mắc câu thì sẽ không bị kéo vào màn sương ấy.
Bóng đêm mờ mịt, một đêm không mộng mị.
Tinh...
Diêm Tự mở mắt.
Cầm lấy điện thoại, lúc này anh mới phát hiện tối qua bị tin nhắn của Lâm Gia thu hút sự chú ý, quên mất đặt báo thức. Tiếng điện thoại vang lên không phải nhắc nhở báo thức, mà là một tin nhắn mới vừa gửi đến.
Lâm Gia: [Đội trưởng Diêm, chào buổi sáng.]
Diêm Tự ném điện thoại sang một bên.
Nhưng mà phải cảm ơn tin nhắn này của Lâm Gia, nếu không anh đã đi làm trễ.
Diêm Tự ngồi dậy đi rửa mặt, điện thoại lại reo một tiếng.
Diêm Tự cầm điện thoại lên.
Lâm Gia: [hình ảnh]
Là ảnh chụp bữa sáng, Diêm Tự liếc một cái, thấy Lâm Gia ăn rất tốt, đồ ăn rất phong phú
Mỗi món trong ảnh đều từng xuất hiện trong tầm mắt anh. Diêm Tự mở tủ lạnh, lấy ra ổ bánh mì nguyên cám để từ mấy ngày trước.
Điện thoại: Tinh.
Diêm Tự mở điện thoại.
Lâm Gia: [Bữa sáng đội trưởng Diêm ăn gì?]
Diêm Tự ngồi xuống bàn, ăn một lát bánh mì, điện thoại vẫn im lặng. Ăn hai lát, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì.
Bữa sáng đội trưởng Diêm ăn gì?
Đây là một câu hỏi, tin nhắn này không giống các tin nhắn trước đó, Lâm Gia đang chờ anh trả lời.
Nhưng đến khi anh ăn xong bữa sáng, điện thoại vẫn lặng như tờ.
Diêm Tự không mắc câu, đút điện thoại vào túi, cưỡi mô tô đến đội tuần tra.
Sau một ngày làm việc, điện thoại im như nước.
Trở về nhà sau ca trực, Diêm Tự mở hộp cơm mua vội làm bữa tối ra.
Trước khi gắp miếng đầu tiên, điện thoại: Tinh.
Diêm Tự trượt màn hình mở ra.
Lâm Gia: [hình ảnh]
Là bữa tối của Lâm Gia. Khác với bữa sáng, tiêu điểm của bức ảnh bữa tối là một chai Romanée-Conti.
Diêm Tự gần như lập tức hiểu ý của Lâm Gia. Theo ấn tượng của anh, Romanée-Conti không hề rẻ, Lâm Gia chắc chắn không phải đang khoe khoang, vậy thì chỉ có một khả năng...
Mời anh cùng thưởng rượu.
Điện thoại: Tinh.
Lâm Gia: [Đội trưởng Diêm, đoán xem chai rượu này bao nhiêu tiền?]
Diêm Tự: "..."
Anh đặt đũa xuống, cầm điện thoại, cuối cùng cũng chịu trả lời Lâm Gia.
Diêm Tự: [Giá bao nhiêu tôi không đoán được, nhưng tôi đoán cậu rất rảnh rỗi.]
Anh hung hăng bấm mạnh bàn phím, gửi tin nhắn này.
Gần như ngay giây sau khi tin nhắn gửi thành công, điện thoại lại reo lên. Nhưng lần này không phải âm báo tin nhắn mà là cuộc gọi đến.
Cuộc gọi từ một người rảnh rỗi.
Diêm Tự không vội bắt máy, chờ đến khi cuộc gọi sắp kết thúc, anh mới ấn nghe.
"Chuyện..."
Chữ "gì?" còn chưa kịp nói ra, anh đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng bên kia điện thoại.
Lâm Gia nói: "Tôi cứ tưởng đội trưởng Diêm sẽ không nhận điện thoại của tôi, giống như những tin nhắn như đá chìm đáy biển của tôi vậy."
Không biết vì sao, Diêm Tự cảm thấy như mình làm sai chuyện gì đó và bị bắt thóp. Anh nói: "Bận, không thấy."
Anh giả ngu: "Gửi gì cơ?"
Lâm Gia không vạch trần lời nói dối vụng về của anh, thuận theo mà đáp: "Gửi một bức ảnh rượu vang."
Diêm Tự: "Gửi cái đó làm gì?"
Giọng Lâm Gia lạnh đi đôi chút: "Không có gì."
Diêm Tự: "..."
Lâu thật lâu không nghe thấy anh lên tiếng, giọng của Lâm Gia càng lạnh hơn: "Tôi còn có việc."
Diêm Tự nghe ra được ý định muốn kết thúc cuộc gọi của Lâm Gia, giây tiếp theo, điện thoại đã bị cúp máy.
Diêm Tự: "..."
"Chưa từng thấy ai trở mặt nhanh như vậy." Anh thầm oán. Mở lại bức ảnh rượu vang mà Lâm Gia gửi, anh dùng hai ngón tay phóng to hình ảnh, bất ngờ phát hiện dưới chai rượu có đè lên một tấm thiệp tinh xảo.
Trên tấm thiệp có một hàng chữ viết tay rất đẹp: "Không biết tối nay tôi có vinh hạnh mời đội trưởng Diêm cùng thưởng rượu không?"
••••••••
Tác giả nhắn:
Lâm Gia: Người không hiểu phong tình khó tán quá.
Diêm Tự: Aba aba aba.