Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 68

Điện thoại như vật chết, chẳng có chút động tĩnh nào.

 

Diêm Tự nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, cuối cùng cũng nhận ra nó không thể hồi sinh. Anh "chậc" một tiếng, cầm lấy điện thoại.

 

Anh không hiểu nổi, người có vấn đề là Lâm Gia, người chủ động quăng mồi câu cũng là Lâm Gia, vậy mà thái độ của cậu còn khó chịu hơn người chờ bị cắn câu là anh.

 

Diêm Tự lại phóng to bức ảnh lên.

 

Không rõ Lâm Gia đã chọn góc nào để chụp lại bữa tối của mình, chai Romanée-Conti nằm yên lặng trên chiếc bàn phủ khăn trở thành tiêu điểm duy nhất trong tấm hình. Nó là thứ rõ ràng nhất trong cả bức ảnh, lớp vỏ bọc tinh xảo của chai rượu thoáng chốc thu hút toàn bộ sự chú ý của người nhìn.

 

Nếu chịu để mắt thêm chút nữa, có lẽ sẽ nhận ra tấm thiệp bị cố tình che đi một nửa. So với chai rượu đắt đỏ, nó vốn không quá nổi bật. Thế nhưng đó lại là tấm thiệp được lựa chọn cẩn thận nhất, nét bút trên bề mặt phác họa từng đường cong mềm mại, mực đen sắc nét truyền tải sự thành khẩn của người viết:

 

"Không biết tối nay tôi có vinh hạnh mời..."

 

Diêm Tự còn chưa kịp thấy rõ tên mình, bức ảnh đột nhiên biến mất.

 

Lâm Gia: [ Đã thu hồi một tin nhắn ]

 

Diêm Tự: ...

 

Quá rõ ràng, Lâm Gia không phải một người câu cá giỏi. Cậu căn bản không có lấy chút kiên nhẫn nào mà một cần thủ thực thụ nên có.

 

Mồi câu đã buộc, lưỡi câu đã thả, vậy mà nếu con cá không cắn ngay lập tức, cậu sẽ lạnh mặt, thậm chí còn dứt khoát thu lưỡi câu về một cách vô tình, chấm dứt cuộc đi câu nhàm chán này.

 

Diêm Tự nhìn khung chat với Lâm Gia, suy nghĩ một chút rồi gõ vài chữ.

 

Diêm Tự: Lại là Hồng Môn yến?

 

Vừa nhấn gửi xong, anh lập tức cảm thấy không ổn, câu này quá thẳng thắn.

 

Người câu cá bên kia vốn đã nhỏ nhen, câu này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

 

Anh định thu hồi lại, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy làm vậy không hợp với khí chất mạnh mẽ của mình, trông quá dè dặt.

 

Mà anh là ai? Là đội trưởng đội tuần tra dám làm dám chịu. Việc gì phải cẩn thận từng chút một?

 

Vứt điện thoại sang một bên, Diêm Tự cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

 

Muốn trả lời thì trả lời, không muốn thì thôi.

 

Tinh...

 

Tin nhắn đến.

 

Diêm Tự cầm điện thoại lên.

 

Lâm Gia: Cũng không hẳn là Hồng Môn yến, có chuyện này muốn hỏi anh.

 

Quả nhiên, với người như Lâm Gia, làm gì có chuyện chủ động mời ai bao giờ, chắc chắn là có mục đích.

 

Diêm Tự hơi thất vọng, nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc ấy đi.

 

Diêm Tự: Chuyện gì?

 

Lâm Gia: Tầng mây J0001.

 

J0001 – Tầng mây lớn nhất của thế giới đáy biển. Ở bất cứ đâu trong thế giới đáy biển cũng có thể nhìn thấy nó. Không những thế, hầu hết các tầng mây khác đều xoay quanh J0001.

 

Lâm Gia đặt điện thoại xuống, tháo kính ra, ấn nhẹ vào huyệt thái dương.

 

J0001 chưa từng xuất hiện ở trung tâm treo thưởng, cậu chỉ tình cờ nghe được nó từ anh Chu. Kích thước khổng lồ, được bao quanh bởi các tầng mây khác và bị Cục Quản lý che giấu, trực giác mách bảo Lâm Gia rằng tầng mây J0001 không hề đơn giản.

 

Nhưng lý do thực sự cậu hỏi về J0001 không phải để tìm hiểu thêm về nó, mà là để xác nhận xem Diêm Tự đã từng vào J0001 hay chưa.

 

Anh Chu nói với Lâm Gia rằng, vào khoảng thời gian Toái Vân tan rã, Diêm Tự đã biến mất một thời gian. Không ai biết anh đã đi đâu, chỉ biết sau khi quay lại, anh trở thành người của Ban Quản lý.

 

Trùng hợp thay, anh Chu cũng nghe về J0001 vào đúng khoảng thời gian trước khi Diêm Tự biến mất. Anh Chu nói: "Thời gian đó, bầu không khí của nhóm người quản lý Toái Vân rất căng thẳng. Có lần tôi đi ngang qua, tình cờ nghe thấy họ nhắc đến J0001."

 

Đây chẳng qua là một câu kể đơn giản, nhưng nó lại khiến Lâm Gia nảy sinh một giả thuyết liều lĩnh.

 

J0001 khác biệt với các tầng mây khác đến mức khiến người ta có cảm giác nó là boss cuối. Có lẽ phần thưởng ở J0001 không phải là cá linh, mà là lối thoát khỏi thế giới đáy biển. Vậy nên, có khả năng Diêm Tự đã biến mất một thời gian vì đã vào J0001.

 

Dù sao đây cũng là tầng mây lớn nhất thế giới đáy biển, ngay cả người dày dạn kinh nghiệm như Diêm Tự cũng bị đánh bại ở đây, ý thức bị tước đoạt.

 

Tuy nhiên đây chỉ là phỏng đoán. Muốn tìm bằng chứng xác thực thì quá khó, quá phiền phức.

 

Cách đơn giản nhất là xác nhận xem Diêm Tự có từng đến J0001 hay chưa. Chỉ cần xác nhận được điều này, Lâm Gia sẽ không cần tìm kiếm thêm các manh mối liên kết giữa Diêm Tự và mèo nữa, mà có thể mạnh dạn khẳng định rằng Diêm Tự chính là mèo.

 

Kế hoạch của Lâm Gia là: Xác nhận Diêm Tự là con mèo, để Diêm Tự và mèo dung hợp. Với nhân phẩm của Diêm Tự, anh chắc chắn sẽ giữ lời hứa và giúp cậu rời khỏi đây.

 

Tất nhiên, cậu sẽ không ngây thơ đặt hết niềm tin vào anh. Rời khỏi thế giới đáy biển không dễ dàng, nếu không thì Diêm Tự đã không bị tách rời ý thức. Anh vẫn đang mắc kẹt ở đây, chờ đợi hoặc tìm kiếm cơ hội rời đi.

 

Khoảng thời gian Diêm Tự ở lại chính là lúc mồi câu phát huy tác dụng.

 

Cậu muốn Diêm Tự phải để t@m đến mình, là kiểu lúc nào cũng nhớ đến, lúc nào cũng bận lòng.

 

Vừa là tìm cho mình một chỗ dựa, vừa là lớp bảo hiểm thứ hai để chắc chắn rằng Diêm Tự sẽ thực hiện lời hứa.

 

Con mèo ngồi chồm hỗm trên bàn, dùng móng vuốt cào cào màn hình điện thoại: "Diêm Tự không trả lời cậu nữa rồi."

 

Lâm Gia chẳng mấy để ý.

 

Mèo nhăn nhó, đương nhiên nó hy vọng Lâm Gia có thể tìm được một chỗ dựa, vì chỉ khi Lâm Gia an toàn, nó mới có thể an toàn.

 

Tuy không hiểu vì sao Lâm Gia lại chọn Diêm Tự, nhưng việc cậu làm chắc chắn có lý do.

 

Mèo thản nhiên nhìn trộm cuộc trò chuyện của hai người: "Cậu đang câu cá à?"

 

"Cơ mà kỹ thuật câu cá của cậu dở quá." Nó nói, "Chẳng có chút kiên nhẫn nào."

 

Lâm Gia ngước mắt.

 

Mèo giật mình, chột dạ nói: "Tôi tiện miệng nói thôi."

 

Vì mèo rất có thể là Diêm Tự, cậu không muốn cho nó biết quá nhiều. Cậu bình tĩnh nói: "Mày thì biết cái gì?"

 

Mèo đương nhiên không hiểu. Câu cá đôi khi không cần kiên nhẫn, mà cần linh hoạt tùy theo hoàn cảnh, kỹ thuật câu cá độc quyền.

 

Màn hình điện thoại sáng lên, Lâm Gia gạt mèo sang một bên, Diêm Tự đã trả lời tin nhắn.

 

Diêm Tự: J0001? Muốn đi tìm chỗ chết?

 

Lâm Gia vô cảm cười khẽ.

 

Tìm chỗ chết?

 

Cậu thấy buồn cười, rốt cuộc ai mới là người thích đi tìm chỗ chết đây.

 

Lâm Gia nhắn trả lời: Chẳng qua là tò mò hình dạng của J001.

 

Diêm Tự: Ra bên cửa sổ.

 

Lâm Gia bước đến cửa sổ, điện thoại chớp sáng, từng tin nhắn lần lượt gửi đến.

 

Diêm Tự: Ngẩng đầu lên.

 

Lâm Gia ngẩng đầu.

 

Diêm Tự: Nhìn thấy đám mây có hình con cá voi chưa?

 

Diêm Tự: Đó chính là J0001.

 

Ngoài cửa sổ, những tầng mây chồng chất chiếm lĩnh bầu trời đêm. Đám mây khổng lồ tựa như con cá voi đang vươn mình ở nơi cao nhất, ánh đèn neon chật vật tỏa ra tia sáng le lói, theo bước nhảy qua biển của con cá voi mà chìm vào sắc trời.

 

Lâm Gia cầm điện thoại lên, chụp một bức ảnh J0001.

 

Sau đó gửi cho Diêm Tự, kèm theo dòng tin nhắn: Là nó sao?

 

Mèo nhảy lên bàn: "Diêm Tự trả lời gì chưa? Đó có phải J0001 không?"

 

Lâm Gia ngồi trở lại ghế, điện thoại lướt qua trước mắt mèo. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nó kịp thấy bức ảnh mà Lâm Gia vừa gửi đi.

 

Ảnh chụp qua cửa kính, hình dạng đám mây mơ hồ, chỉ có bóng dáng cao gầy phản chiếu trên cửa sổ là rõ ràng nhất.

 

Bóng dáng ấy vừa tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng quanh eo.

 

Mèo nhảy về chỗ cũ, chỉ bảo cậu: "Cậu chụp không rõ gì cả, thế này làm sao Diêm Tự nhận ra J0001?"

 

Lâm Gia hờ hững liếc nó, im lặng hồi lâu: "Đồ mèo ngu."

Bình Luận (0)
Comment