Ở thế giới đáy biển, dù là ngày nắng hay ngày mưa đều luôn có gió thổi. Đó là cơn sóng cuộn lên khi những đám mây dày đặc trên bầu trời di chuyển.
Công việc hằng ngày của đội tuần tra là đi tuần tra khắp thế giới đáy biển, ngay cả đội trưởng cũng không ngoại lệ.
Hôm nay, Diêm Tự cùng một đội đi đến khu phố số hai. Anh nhận được tin báo có vài nhóm đang tụ tập tại một góc phố để chuẩn bị đánh nhau.
Lý do va chạm rất đơn giản quen thuộc, phân chia cá linh không đồng đều, khu vực bị chiếm đoạt, hoặc chỉ vì ai đó nhìn ai đó lâu hơn một chút.
Đây là một trong những công việc chính của Diêm Tự: dẹp yên cuộc hỗn chiến giữa các băng nhóm. Nếu xét theo chức trách, anh chính là cảnh sát của thế giới đáy biển.
Nhưng trên thực tế, mục đích dẹp loạn không hẳn là để duy trì trật tự, mà chủ yếu để tránh cuộc chiến này phá hủy công trình kiến trúc ở đây, đồng thời củng cố uy quyền của ban quản lý. Tất nhiên, giảm thiểu thương vong cũng là một phần quan trọng, vì chỉ khi đó mới có nhiều người hơn vào bụng cá, nuôi dưỡng các tầng mây hạ thấp.
Đội tuần tra vừa đến đã nhanh chóng kiểm soát khu vực giao tranh.
Một chiếc mô-tô phân khối lớn màu đen gầm rú lao tới, khi đến khúc cua, người trên xe nghiêng mạnh sang trái, chiếc xe như một con mãnh thú lướt sát mặt đất. Bánh xe xoay tròn, cuốn theo cơn gió biển vào vành xe màu bạc.
"Đội trưởng Diêm."
"Đội trưởng Diêm."
Diêm Tự không xuống xe, chỉ chống chân giữ vững con quái thú dưới thân một cách nhẹ nhàng.
Anh tháo chiếc mũ bảo hiểm đen tuyền, đưa mắt nhìn về phía trước. Đằng xa có gần ba mươi người đang ôm đầu ngồi xổm, xung quanh là đội tuần tra tạo thành một vòng vây.
"Có thương vong không?" Diêm Tự định xuống xe thì điện thoại trong túi reo chuông.
Cấp dưới báo cáo: "Chúng tôi đến kịp thời, không có ai bị thương."
Diêm Tự nhận cuộc gọi, kẹp điện thoại giữa vai và tai, hai tay rảnh rỗi tháo găng tay lái xe.
Đầu dây bên kia là một giọng nói trầm tĩnh lạnh lùng, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
"Đội trưởng Diêm, nhà anh ở đâu?"
Diêm Tự: "..."
Anh bật cười, nhấc điện thoại lên, dùng răng cắn vào đầu ngón tay găng tay, lần lượt lột từng chiếc ra.
"Cậu hỏi nhà tôi làm gì?"
Người bên kia chưa trả lời thì vòng vây trước mặt bỗng trở nên hỗn loạn.
"Đừng cử động!"
"Không được nhúc nhích!!"
Đám người bị bắt hầu hết là dân có kinh nghiệm, biết rằng một khi bị đội tuần tra đưa về thì kiểu gì cũng phải ngồi trong phòng tối và nộp phạt. Bị nhốt không đáng ngại, nhưng mức phạt cao có thể khiến họ mất mạng.
Vốn dĩ đang đánh nhau sống chết, vậy mà khi Diêm Tự xuất hiện, hai băng nhóm này bất ngờ đồng lòng, cùng nhau tìm cách phá vỡ vòng vây.
Diêm Tự nhét điện thoại vào túi, nhanh chóng lao lên giữ chặt một kẻ đang định trốn thoát.
"Chạy gì mà chạy?" Anh cười, dùng đầu gối ghìm chặt đối phương xuống đất. "Trả tiền phạt vì phá hoại tài sản công đi đã."
Kẻ bị đ è xuống giãy giụa, gã liếc thấy "tài sản công" trong miệng Diêm Tự, chỉ là một cái thùng rác bị đá lật úp.
Nhưng dù chỉ là một cái thùng rác, nó vẫn được ban quản lý đăng ký, vẫn tính là tài sản công, vậy nên tiền phạt không hề ít.
Đám người này liều mạng tranh giành vì cá linh, vì cá linh là tiền, có tiền mới sống được ở thế giới đáy biển.
Mà đội tuần tra đòi tiền phạt, chẳng khác nào lấy mạng bọn họ.
Người đi chân đất thì không bao giờ sợ xỏ giày*. Hàng chục kẻ cứng đầu trong vòng vây nghe thấy chữ "phạt", lập tức đồng loạt nổi loạn.
* Ý nghĩa thực sự của câu này là những người yêu thích chân đất có một cuộc sống lâu dài và sẽ nhìn vào cái chết sớm của giày. Sở hữu một đôi giày độc đáo luôn là mơ ước của bất kỳ ai. Nhưng những người đi chân đất không bao giờ sợ xỏ giày, xỏ vào đôi nào cũng được. Câu này cũng là kim chỉ nam của Jack Ma, nhà sáng lập ra Alibaba.
"Ầm", vòng vây bị xô đổ.
"Đánh người rồi! Đội tuần tra đánh người! Diêm Tự đánh người!"
Gã bị ghìm chặt thấy mọi người bỏ chạy, sợ mình bị bỏ lại, lập tức gào lên muốn gây chú ý, ép Diêm Tự phải buông tay.
"Đừng có la hét nữa, tôi không quan tâm." Diêm Tự vỗ mạnh lên gáy gã một cái. "Không ai chạy thoát được đâu, nếu có ai chạy mất, tôi cắt đầu cho cậu đá bóng."
Anh kéo gã dậy, đẩy sang cho đồng đội.
Rồi xoay người đuổi theo những người khác.
Điện thoại trong túi vẫn đang trong trạng thái kết nối.
Diêm Tự một mình bao vây năm người, trong lúc đánh nhau vô tình ấn vào chế độ loa ngoài, giọng của Lâm Gia vang lên, anh mới phát hiện chưa cúp điện thoại.
"Đội trưởng Diêm."
Diêm Tự cúi đầu lấy điện thoại, nhưng ngay khi anh vừa liếc mắt, một tên cầm dao chém tới. Anh nhanh chóng nghiêng người né tránh, ra chân hạ gục tên cuối cùng. Trận chiến một chọi năm kết thúc với thắng lợi tuyệt đối.
"Nhà anh ở khu phố số ba đường Kim Ngưu?"
Giọng nói của Lâm Gia lần nữa phát ra từ điện thoại.
Lúc này cấp dưới chạy đến tiếp ứng, Diêm Tự giao lại mấy tên vừa khống chế được cho cấp dưới, tắt loa ngoài, đi sang một bên nghe điện thoại.
Anh cau mày khó hiểu: "Sao cậu nghĩ nhà tôi ở đường Kim Ngưu khu phố số ba? Ai nói với cậu?
Người bên kia đầu điện thoại nói: "Tôi vừa mua một cốc cà phê ở đây, sắp đi đến khu phố số một. Nghe nói nhiều người của ban quản lý sống ở đó."
Khu phố số ba và khu phố số một không liền kề nhau, cách nhau một quãng khá xa.
Diêm Tự ngước nhìn bầu trời, mây đen dày đặc, có vẻ sắp có mưa lớn.
Có lẽ trời sẽ mưa trước khi Lâm Gia kịp đi từ khu phố số ba về khu phố số một.
Anh không suy nghĩ nhiều, thuận miệng đáp: "Khu phố số bốn, đường Hoán Sa, chung cư Vọng Hải, phòng 904."
Lâm Gia: "Được, về sớm nhé."
Diêm Tự: "..."
Người này muốn làm cái gì vậy?
Không đợi Diêm Tự hỏi thêm, cuộc gọi kéo dài suốt nhiệm vụ bị cúp ngang.
Diêm Tự muốn gọi lại nhưng thuộc hạ chạy đến: "Đội trưởng Diêm, có người của chúng ta bị thương."
Quản lý bị thương, tính chất cuộc ẩu đả trở nên nghiêm trọng hơn.
Diêm Tự bận rộn từ lúc mưa bão đổ xuống đến khi cơn mưa tạnh hẳn, bóng đêm bao trùm.
Vài nhân viên tuần tra mang cơm hộp trở về.
"Đội trưởng Diêm, anh chọn vị nào?"
Người phát cơm hộp cầm hai hộp với hai vị khác nhau.
Diêm Tự: "Tôi không ăn."
"Hả?" Cấp dưới hỏi, "Vậy anh ăn gì?"
Diêm Tự: "Tôi có việc, đi trước. Các cậu không có việc gì thì về nhà sớm đi."
Anh vớ lấy chìa khóa xe trên bàn, thuộc hạ đứng lên tiễn anh rời đi. Đợi đến khi Diêm Tự khuất bóng sau cánh cổng đội tuần tra, họ mới ngồi xuống ăn cơm.
"Thừa một suất, ai ăn?"
"Tôi! Tôi! Tôi!"
Chiếc mô tô đậu ngoài trời, mưa đã ngừng, giọt nước đọng trên yên xe.
Diêm Tự gọi cho Lâm Gia.
Đối phương không để anh chờ lâu, rất nhanh đã bắt máy.
"Cậu..." Diêm Tự hắng giọng, "Cậu đang ở đâu?"
Anh không hiểu sao lại vô thức nói ra địa chỉ nhà mình. Qua cuộc gọi trước đó, có vẻ như Lâm Gia đã đến nhà anh và đang chờ anh về.
Nhưng Lâm Gia làm gì có chìa khóa vào nhà? Diêm Tự không chắc cậu có thật sự ở đó không.
Trong điện thoại, giọng nói của Lâm Gia vang lên vô cùng tự nhiên: "Nhà anh."
Diêm Tự khựng lại, ánh mắt vô thức lướt qua giọt nước trên yên xe, rồi đưa tay lau đi. Anh vung chân bước lên mô tô.
Anh vặn chìa khóa, trong đầu tự động vạch ra lộ trình về nhà, miệng vẫn hỏi: "Cậu làm gì ở nhà tôi? Còn nữa, cậu vào bằng cách nào?"
Lâm Gia đáp rất thản nhiên: "Ồ, tôi nhờ Tiếu Dao cạy khóa."
Diêm Tự: "..."
Anh tức đến bật cười: "Lâm Gia, cậu gan to quá nhỉ..."
Lâm Gia: "Tôi đã chuẩn bị bữa tối. Anh sắp về chưa?"
Diêm Tự im lặng một lát, chợt nhớ đến tấm thẻ đặt dưới chai Rômanée-Conti đã bị thu hồi.
"Ừ."
Lâm Gia: "Bao lâu nữa anh về đến nơi?"
Diêm Tự đội mũ bảo hiểm: "Hai mươi phút."
Mười phút sau, Diêm Tự có mặt dưới tòa nhà chung cư của mình.
Lần đầu tiên anh nhận ra nhà mình cách đội tuần tra gần đến vậy, chỉ mất có mười phút để về.
Anh ngẩng đầu, đếm số tầng, tìm cửa sổ nhà mình và thấy ánh đèn hắt ra từ bên trong.
Diêm Tự: "..."
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Anh cảm thấy khó xử, vừa muốn nhanh chóng lên nhà xem Lâm Gia đang làm gì, lại vừa thấy mình phóng xe như bay về nhà có phần hơi quá đà.
Lâm Gia vốn dĩ đang cố ý tiếp cận dụ dỗ anh, nếu để cậu tưởng rằng mình đã trúng kế, chẳng phải sẽ càng được nước lấn tới sao?
Giờ anh mới là người cần điều tra xem Lâm Gia có vấn đề gì không, anh mới là người nắm thế chủ động, tuyệt đối không thể để bị dắt mũi như lúc ở bụng cá.
Lâm Gia rất nguy hiểm, để cậu thao túng thì sẽ rất tệ.
Diêm Tự lấy lại lý trí, tắt máy xe, rẽ vào siêu thị dưới tầng, đi dạo một vòng rồi tiện tay mua vài thứ để giết thời gian.
Sau đó anh xách túi đồ lên nhà.
Anh căn thời gian rất chuẩn, nói với Lâm Gia là hai mươi phút sẽ đến, nhưng thực tế anh về nhà sau hai mươi mốt phút.
Anh đút chìa vào ổ khóa, xoay vài lần nhưng cửa không mở ra.
Cuối cùng phải nhờ Lâm Gia mở cửa cho anh.
Diêm Tự ngẩng đầu, Lâm Gia đứng tựa vào khung cửa, ánh sáng trong phòng chiếu lên vai cậu như phủ một lớp viền bạc.
Người này đưa tay ra, ngón tay thon dài cầm mấy chiếc chìa khóa mới tinh.
Lâm Gia nói: "Tôi đã thay khóa."
"..." Diêm Tự nói, "Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là nhà tôi?"
Lâm Gia đáp: "Khóa bị cạy không thể dùng lại được, tôi đã thay khóa mới. Tất cả chìa khóa đều ở đây, tôi không giấu cái nào."
Diêm Tự cười khẩy: "Tôi có phải nên cảm ơn cậu không?"
"Đội trưởng Diêm không có thời gian cùng tôi thưởng rượu, vậy nên tôi đành mang rượu đến tìm anh. Chỉ cần không gây phiền phức cho anh là được, không cần cảm ơn..." Lâm Gia đang nói dở thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt rơi xuống tay Diêm Tự.
Đó là một túi nhựa trong suốt, bên trong có vài lon bia hết sức gai mắt.
Lâm Gia ngẩng đầu, nhìn Diêm Tự.
Diêm Tự: "..."
——————-
Tác giả nhắn:
Diêm Tự: Sao tự dưng lại đổ mồ hôi thế này...