Bị Lâm Gia nhìn chằm chằm, có một khoảnh khắc Diêm Tự muốn giấu tay ra sau lưng.
Anh gắng gượng kìm lại, đặt túi nylon trong tay lên bàn nhỏ ở lối vào, ngẩng đầu nhìn Lâm Gia.
Ánh mắt có chút thách thức.
Lâm Gia không nói gì, chỉ nghiêng người nhường đường, để chủ nhân thực sự của căn hộ bước vào.
Căn hộ này là kiểu tiêu chuẩn một phòng ngủ, diện tích không lớn. Vừa bước vào, Diêm Tự đã nhìn thấy một con mèo đang làm ổ trên chiếc ghế sofa của mình.
Lâm Gia chủ động đến thăm nhà, còn mang theo mèo của cậu.
Lần thứ hai nhìn quanh, anh thấy trên bàn ăn có một chai rượu vang đỏ, Lâm Gia đã khui sẵn để rượu thở. Ngoài chai rượu đắt tiền, trên bàn còn có các chiếc đ ĩa sứ trắng hoa văn tinh xảo được bày trí theo tiêu chuẩn của khách sạn cao cấp, đặt ngay ngắn ở hai đầu bàn.
Nhưng ngoài những thứ đó, không hề có món ăn nào.
Diêm Tự ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt lướt qua từng chiếc đ ĩa, rồi thong thả nhìn về phía Lâm Gia, trêu chọc: "Bữa tối cậu chuẩn bị là không khí à?"
Đáp lại anh là tiếng sột soạt khẽ vang lên.
Diêm Tự nhìn Lâm Gia lấy từng lon bia từ trong túi nhựa ra, lần lượt đặt lên đ ĩa trước mặt anh.
Chẳng mấy chốc, một chồng lon bia cao ngất đã được xếp ngay ngắn.
Lâm Gia không nói gì, nhưng Diêm Tự cảm thấy cậu đã nói rất nhiều.
Anh có thể nghe thấy giọng cậu vang lên trong đầu: "Ăn không khí làm gì? Đây, có bia này, ăn đi, ăn cả bia lẫn vỏ đi."
Diêm Tự: "..."
Anh bật cười, nhìn Lâm Gia: "Xếp thêm nữa là đổ đấy, cậu định chôn sống tôi à?"
Lâm Gia liếc anh một cái, tiếp tục xếp lon bia cao hơn: "Tôi nào dám? Đội trưởng Diêm không uống rượu của tôi, chẳng lẽ còn không cho tôi lấy bia ra trút giận? Ban quản lý đúng là bá đạo thật."
Dứt lời, chồng bia đã cao đến nửa người.
Diêm Tự mua sáu lon, Lâm Gia cầm lon cuối cùng, nhẹ nhàng đặt l3n đỉnh cao nhất. Khi thu tay lại, ngón út cậu cố ý móc nhẹ một cái.
Tức thì, chồng lon bia đổ rào rào...
"Chậc." Dù Diêm Tự phản ứng nhanh đến đâu, anh cũng chỉ có hai tay. Tòa tháp sụp đổ, anh chỉ kịp cứu hai lon, còn lại tất cả đều rơi hết xuống đất.
Lon bia bị nứt, bia tràn ra sàn, mùi bia nhanh chóng lan tỏa khắp không gian.
Diêm Tự định hỏi Lâm Gia có bị thương không, ngẩng lên thì thấy cậu đứng tít xa, đừng nói là bị bia rơi trúng, ngay cả bọt bia văng ra cũng không chạm vào người.
Chỉ có con mèo là bị dọa đến nhảy dựng lên.
Diêm Tự muộn màng nhận ra người này cố ý.
Anh ném hai lon bia trong tay trở lại bàn, khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào cạnh bàn ăn, buồn cười nhìn Lâm Gia: "Dám quang minh chính đại hơn tí không?"
Lâm Gia không phủ nhận: "Lần sau nhé."
Đinh dong, đinh dong.
Chuông cửa vang lên.
Diêm Tự quay người muốn ra mở cửa, nhưng Lâm Gia đã đi trước một bước đến lối vào.
Diêm Tự theo phản xạ đưa tay ra sau, đặt lên khẩu súng giắt ở thắt lưng.
Số người căm ghét anh ở thế giới đáy biển quá nhiều, cứ một khoảng thời gian anh lại phải đổi chỗ ở, ngay cả Phó trưởng Trần cũng không biết địa điểm chính xác.
Vậy nên, thông thường sẽ không có ai đến tận cửa.
Bên ngoài là vài nhân viên khách sạn mặc đồng phục, họ đến giao thức ăn mà Lâm Gia đã đặt.
Lâm Gia đúng là chơi lớn, lần này cậu gọi tận 5-6 người, đẩy theo hai xe đồ ăn.
Mặc dù làm việc trong khách sạn, công việc mang tính chất phục vụ, nhưng khách sạn thuộc ban quản lý, nhóm người này cũng được xem là quản lý, tất nhiên là nhận ra Diêm Tự.
Dĩ nhiên, dù không thuộc sở quản lý, trong thế giới đáy biển cũng hiếm ai không biết đến anh.
Nhìn thấy Diêm Tự, mấy người kia thoáng ngẩn người.
Ánh mắt họ nhìn Lâm Gia cũng trở nên phức tạp hơn đôi chút.
"Đặt ở đây là được." Lâm Gia mặt không đổi sắc.
Diêm Tự rời tay khỏi khẩu súng lục bên hông, tiện tay cầm lấy lon bia trên bàn, dùng ngón tay móc nhẹ vào vòng mở nắp.
Tiếng "cạch" vang lên. Dù sao thì sàn nhà cũng đã bừa bộn, anh tùy tiện ném nắp lon sang một bên rồi ngửa đầu uống một ngụm.
Ánh mắt anh vẫn chăm chú dán chặt vào Lâm Gia.
Anh phát hiện Lâm Gia không nói cảm ơn với nhân viên giao đồ ăn, gương mặt thản nhiên như thể đã quá quen thuộc với các loại dịch vụ xa xỉ mà tiền bạc có thể mua được.
Kế toán kiếm được nhiều tiền như vậy sao?
Hay lại bị lừa nữa?
Lâm Gia đẩy xe thức ăn vào nhà, Diêm Tự giơ chân đá một lon bia lăn lóc trên sàn, dọn đường cho xe đẩy tiến vào.
Xe lăn bánh đến bên bàn ăn một cách suôn sẻ, Lâm Gia tôn quý bày từng món ăn tinh xảo lên bàn.
Diêm Tự định dọn đống lộn xộn trên sàn thì bị Lâm Gia cản lại: "Mùi cũng không khó chịu lắm, cứ để đó đi, khách sạn không gửi kèm hương xông phòng."
Thực tế, loại bia Diêm Tự mua có hương khá dễ chịu, vậy mà lại bị Lâm Gia nói giảm nói tránh như thế.
"Tuỳ cậu."
Diêm Tự chiều theo ý cậu.
Trong không gian nồng nặc mùi bia, hai người an vị vào chỗ.
Lâm Gia rót cho mình một ly rượu vang đỏ.
Diêm Tự liếc ly rượu của mình, sạch bong đến mức phản chiếu ánh sáng.
Anh gõ nhẹ một ngón tay lên thành ly, khẽ tặc lưỡi.
Trên bàn có hai chiếc ly chân cao, một chiếc đựng rượu đỏ sóng sánh, chiếc còn lại sạch bóng trống không.
Lâm Gia chỉ rót rượu cho mình, không thèm rót cho anh.
Hẹp hòi.
Diêm Tự dứt khoát đổ bia vào ly chân cao, lon bia vẫn còn một chút, anh ngửa đầu uống cạn, sau đó bóp méo lon, tiện tay vứt sang một bên.
"Hừm."
Một tiếng cười khẽ vang lên.
Diêm Tự ngước mắt nhìn: "Cười cái gì?"
Lâm Gia nhìn ly bia trước mặt Diêm Tự, lớp bọt trắng nổi lên trên chất lỏng màu vàng nhạt, lúc rót vào thì sủi bọt trào lên một thoáng, rồi nhanh chóng lắng xuống.
Không biết người khác thế nào, ít nhất Lâm Gia chưa từng thấy ai đổ bia vào ly chân cao. Có lẽ ngay cả bia cũng không ngờ mình sẽ bị đựng trong loại ly này, trông như bị ép buộc cuộn mình lại dưới đáy cốc.
Khoé môi Lâm Gia vẫn còn vương nét cười: "Không có gì."
Diêm Tự nhíu mày: "Tôi biết cậu đang cười tôi ngố, có gì mà không dám nói?"
Giống như hai lần ăn cơm trước đó, Diêm Tự chuẩn bị cắt miếng bò bít tết thành từng khối nhỏ một lượt.
"Không phải." Lâm Gia thành thật đáp, "Đội trưởng Diêm rất đáng yêu, nên tôi buồn cười không nhịn được."
Diêm Tự siết chặt ly rượu, không mấy hài lòng: "Đáng yêu không phải từ để miêu tả đàn ông."
"Anh năm nay 22 tuổi, vẫn còn là sinh viên đại học đúng không?" Lâm Gia nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, "Sinh viên thì vẫn là con trai mà? Con trai thì sao lại không thể gọi là 'đáng yêu'?"
Diêm Tự không tranh luận với Lâm Gia, mà tỉ mỉ quan sát cậu một lượt: "Nói cứ như thể cậu già lắm vậy. Cậu bao nhiêu tuổi?"
Lâm Gia: "40."
Diêm Tự: "..."
Anh xiên một miếng thịt bò, nhướng mày: "Vậy tôi không nên gọi cậu là 'anh Gia, mà phải gọi là 'chú Gia mới đúng."
Trước đây khi còn ở trong bụng cá, Diêm Tự từng bắt chước Tiêu Dao và Tiểu Điềm gọi Lâm Gia là 'anh Gia'.
Lâm Gia chỉnh lại khăn ăn: "Đội trưởng Diêm vui là được."
"Chậc." Diêm Tự cảm thán, "Muốn moi từ miệng cậu một câu thật lòng đúng là khó hơn lên trời."
Anh có thể tra ra khách sạn mà Lâm Gia đang ở, đương nhiên cũng biết tuổi của cậu.
23, chỉ lớn hơn anh một tuổi.
Lâm Gia ngước mắt lên, bình thản quét mắt qua bàn ăn đầy ắp thức ăn.
Thực đơn tối nay đã từng xuất hiện cách đây vài ngày. Lâm Gia đã cho mèo ăn thử một chút, bây giờ cậu muốn xem Diêm Tự đã ăn những món nào, có trùng khớp với món mèo đã ăn không.
Miệng thì hời hợt đáp: "Đội trưởng Diêm muốn nghe sự thật gì?"
Diêm Tự không tin Lâm Gia sẽ thực sự nói thật, nên hỏi bừa: "Tại sao mời tôi ăn cơm?"
Lâm Gia đáp: "Cảm ơn đội trưởng Diêm đã bảo vệ tôi trong bụng cá."
"Chỉ có vậy?" Diêm Tự cầm lấy ly chân cao, câu trả lời của Lâm Gia nghe có vẻ hợp lý, nhưng anh biết cậu không nói thật.
"Đội trưởng Diêm hình như không hài lòng với câu trả lời của tôi." Lâm Gia nhận ra điều đó, liền hỏi lại, "Vậy câu trả lời đội trưởng Diêm muốn nghe là gì?"
Diêm Tự xiên một miếng bò bít tết nhét vào miệng.
Anh nghĩ đến những tin nhắn của Lâm Gia, và bóng dáng phản chiếu trong tin nhắn cuối cùng.
Anh chắc chắn bữa tối này không phải vì lòng biết ơn của Lâm Gia, mà là sự tiếp cận có chủ ý, thậm chí là cố tình dụ dỗ.
Vì thế anh không mắc bẫy: "Hỏi vu vơ thôi."
Lâm Gia đợi một lúc, thấy Diêm Tự không có ý định hỏi tiếp, cậu lau miệng rồi mở lời: "Đội trưởng Diêm không có câu hỏi nào muốn 'hỏi nghiêm túc' à?"
Diêm Tự chống đầu nhìn cậu: "Chẳng lẽ cậu sẽ trả lời nghiêm túc?"
Lâm Gia: "Không thử sao biết?"
Vậy thì thử xem sao.
Diêm Tự hỏi: "Tình cảm của cậu và người yêu có tốt không?"
Anh cố tình đào một cái bẫy. Nếu câu trả lời là có, thì không thể giải thích được hành động dụ dỗ vừa rồi. Nếu câu trả lời là không, thì những lời nói trước đây của Lâm Gia sẽ rất đáng ngờ.
Lâm Gia đáp: "Nếu đội trưởng Diêm đang nói đến người yêu bị ung thư lưỡi qua đời của tôi, thì câu trả lời là không có tình cảm."
Cậu ngước mắt lên: "Bởi vì người đó không tồn tại."
Sự thẳng thắn đột ngột khiến Diêm Tự hơi sững lại.
Lâm Gia đặt khăn ăn xuống: "Ngày đầu tiên gặp đội trưởng Diêm ở trung tâm treo thưởng, mèo đã nhảy lên người Phó trưởng Trần. Tôi biết đội trưởng Diêm nghi ngờ tôi cố tình làm người bị thương, nếu không dùng lý do đó, thì làm sao xóa bỏ hoài nghi của đội trưởng Diêm?"
Diêm Tự: "Cậu nghĩ lý do đó có thể khiến tôi bớt nghi ngờ sao?"
"Cũng không nghĩ ra được lý do nào khác." Lâm Gia giải thích, "Nhưng sự thật là mèo bị hoảng sợ, tôi trông chừng không kỹ nên nó mới nhảy lên người Phó trưởng Trần. Về chuyện này, tôi thực sự xin lỗi."
Diêm Tự không bày tỏ thái độ.
Lâm Gia cũng không mong Diêm Tự sẽ tin lời giải thích này, cậu kiên nhẫn chờ đợi.
Diêm Tự đào bẫy cậu, cậu tương kế tựu kế giăng bẫy lại.
Cậu nói "Nếu đội trưởng Diêm đang nói đến người yêu bị ung thư lưỡi qua đời của tôi..." để đợi Diêm Tự hỏi: "Sao, cậu còn có người yêu khác à?"
Một khi Diêm Tự hỏi câu đó, Lâm Gia sẽ nhìn thẳng vào mắt anh, rồi trả lời ẩn ý: "Hiện tại tạm thời không có, nhưng tương lai sẽ có."
Ngôn từ luôn là công cụ quyến rũ cao cấp nhất.
Bên kia bàn vẫn im lặng, có lẽ Diêm Tự còn đang suy xét độ tin cậy của lời thú nhận này.
Lâm Gia không vội, cậu cúi đầu tiếp tục cắt bò bít tết, cẩn thận cắt từng miếng thật đẹp mắt.
Cậu học theo Diêm Tự, cắt cả miếng bò bít tết thành từng miếng nhỏ.
Nhưng Diêm Tự vẫn chưa mở miệng.
Lâm Gia hết kiên nhẫn, ngẩng đầu lên, nét mặt cứng đờ.
... Không biết từ lúc nào, Diêm Tự đã gục xuống bàn say khướt.
Lâm Gia: "..."
Cậu đơ mặt không biểu cảm gì, đứng dậy, nhấc lon bia trước mặt Diêm Tự lên xem.
Người này đã cứu được hai lon bia, một lon rót vào ly chân cao nhưng chỉ uống phần còn sót lại trong lon, phần trong ly chưa đụng tới.
Lon còn lại thậm chí chưa mở nắp.
Đúng nghĩa "Một ly là gục".
Lâm Gia không chút khách sáo đánh giá: "Yếu."
Lâm Gia rút gối ôm từ dưới mông mèo ra, kéo khóa, trải chăn gấp bên trong ra, rồi vứt lên người Diêm Tự với vẻ chán ghét.
---
Editor: Về lí do xưng hô, tại sao Diêm Tự nhỏ hơn Lâm Gia nhưng Lâm Gia vẫn gọi Diêm Tự là anh, theo mình thì ở đây là thế giới đáy biển chứ không phải thế giới thực, thiết lập truyện khiến ranh giới tuổi tác bị xóa mờ (thời gian hai thế giới khác biệt khiến tuổi cũng khó mà tính chính xác), khó phân biệt rạch ròi nên mình sẽ dùng xưng hô mà bản thân thấy hợp lý nhất. Mà khúc tán giai mình thấy gọi "anh" dễ tán hơn mà ha =)), cứ xem xưng hô là phụ, thái độ của nhân vật mới quan trọng . Trong truyện Lâm Gia luôn là người ở kèo trên trong mối quan hệ này, sẽ để ý từng tiểu tiết nhỏ để khống chế Diêm Tự, nên mình thấy để vậy là hợp lý nhất. Đến đây ai cảm thấy không hợp thì có thể đọc ở nhà khác, dừng bước tại đây nhe .