Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 72

Nếu hỏi ai là người nhàn nhã nhất ở thế giới đáy biển, thì Diêm Tự chắc chắn sẽ ghi tên Lâm Gia vào danh sách. Nhưng anh cũng khá khâm phục Lâm Gia, có thể tìm thấy niềm vui trong thế giới tẻ nhạt này. Chứ như anh, mấy ngày ở nhà gần như sắp mốc meo rồi.

 

Hơn nữa, con người Lâm Gia thật sự đáng ghét, sau buổi hẹn lần trước thì không còn tin nhắn nào nữa. Như thể lý do cậu mời ăn thực sự chỉ để cảm ơn Diêm Tự đã bảo vệ cậu trong bụng cá, sau đó coi như hai bên không còn nợ nần gì, từ đó về sau chẳng còn lý do để qua lại nữa.

 

Tin nhắn cuối cùng vẫn dừng ở dòng: "Cảm ơn đội trưởng Diêm, buổi hẹn hôm nay rất vui." Diêm Tự đã mấy lần cầm điện thoại lên, định gọi người kia ra ngoài. Nhưng nghĩ lại, trên đời này làm gì có con cá nào lại tự mình lao vào lưỡi câu. Tránh không được thì thôi, chứ tự động dâng lên thì quá mất mặt.

 

Diêm Tự ném điện thoại sang một bên.

 

Vừa ném xong, điện thoại lập tức rung lên. Diêm Tự mò lấy, nhìn thấy tên hiển thị cuộc gọi đến, khóe miệng mím thẳng.

 

"Đội trưởng Diêm." Đầu dây bên kia cẩn thận lên tiếng, "Hôm nay anh cũng không đến đội sao?"

 

Chuyện Diêm Tự bị cách chức chưa bị lan truyền ra ngoài. Anh biết Phó trưởng Trần có ý gì – đây là cơ hội cuối cùng dành cho anh, muốn anh suy nghĩ thật kỹ xem có nên đứng cùng phe hay không. Nếu anh gật đầu, thì chức đội trưởng đội tuần tra vẫn thuộc về anh.

 

Diêm Tự ghét nhất mấy trò gõ phủ đầu này, lười mở miệng nhắc đến chuyện đó, chỉ lơ đễnh đùa: "Sao thế, đội tuần tra thiếu tôi thì không sống nổi à?"

 

Người kia nói: "Đội trưởng Diêm, có chút chuyện xảy ra, anh có thể đến một chuyến không?"

 

Diêm Tự vẫn còn chút tình cảm với đội tuần tra, nên đồng ý ngay không do dự: "Tôi qua liền, có chuyện gì?"

 

Người kia ngập ngừng: "Anh đến rồi sẽ biết."

 

Vốn định tắm một cái, Diêm Tự đành phải ra khỏi nhà luôn.

 

Dọc đường phóng xe như bay, đến đội tuần tra thấy cấp dưới chờ sẵn.

 

"Đội trưởng Diêm."

 

"Chuyện gì?"

 

Vừa đi vào trong văn phòng đội tuần tra, cấp dưới vừa nói với vẻ ngại ngần: "Cũng không phải chuyện lớn, mấy hôm trước chúng tôi bắt một nhóm người, hôm nay lại tóm thêm một tốp nữa, chỗ này chật rồi, phải chuyển sang đội giám sát, bên đó còn chỗ trống."

 

Diêm Tự dừng chân, quay đầu nhìn hắn: "Chỉ có thế?"

 

Cấp dưới gãi đầu: "Chuyện này cần anh ra mặt thương lượng với đội giám sát mà."

 

Diêm Tự cười khẩy một tiếng: "Không biết làm theo quy trình à? Học thói này ở đâu thế?"

 

Cấp dưới nào dám nói "học từ anh chứ ai", chỉ có thể đáng thương đáp: "Làm theo quy trình mất thời gian lắm, trong khoảng thời gian đó, đám người này không có chỗ đi, anh em vất vả lắm mới bắt về, tiền phạt còn chưa nộp, đâu thể cứ thế thả ra được."

 

"Được rồi, lôi đám còn sót lại ra đây, tôi dẫn sang đội giám sát." Diêm Tự lười vào trong, tựa người vào cửa chờ.

 

Cấp dưới lập tức đi làm, chẳng bao lâu sau đã dắt năm sáu người ra.

 

Diêm Tự ngước mắt nhìn, phát hiện trong nhóm có một gã đầu đinh cứ núp sau những người khác.

 

Anh vung tay, kéo thẳng người ra.

 

"Tiếu... " Diêm Tự nghĩ ngợi một chút, "Tên là Tiếu Dao đúng không?"

 

Tên đầu đinh này không ai khác, chính là Tiếu Dao. Trước đó, anh Chu giải tán một số thành viên, nhưng đám người này bị chèn ép ở nơi khác, nên Tiếu Dao mới kéo người đi đòi lại công bằng, kết quả là bị đội tuần tra tóm gọn.

 

Bị Diêm Tự nhận ra, Tiếu Dao chẳng buồn trốn nữa, dứt khoát làm liều: "Tôi không có tiền, không nộp nổi tiền phạt, cứ nhốt tôi đi."

 

Ở thế giới đáy biển, những kẻ không trả nổi tiền phạt có rất nhiều, cùng lắm là bị nhốt trong phòng tối của đội tuần tra lâu hơn thôi.

 

Diêm Tự hờ hững liếc Tiếu Dao, rồi quét mắt nhìn những người còn lại: "Cậu tưởng đội tuần tra là nơi cậu muốn ở thì ở à?"

 

Nghe anh nói thế, đám người đội tuần tra tỏ ra khá hài lòng.

 

Bọn họ vốn không ưa đám này, suốt ngày bày ra bộ dạng "chó chết không sợ nước sôi".

 

Tiếu Dao ngang ngạnh: "Các anh muốn làm gì thì làm, dù sao tôi cũng không có tiền."

 

"Thật sự nghĩ chỉ cần nói thế là tôi bó tay với các cậu?" Diêm Tự nhàn nhạt buông một câu, lập tức khiến bốn năm người kia căng thẳng như đối mặt kẻ thù. Danh tiếng của anh quá lớn, rơi vào tay anh sao có thể dễ chịu được.

 

"Tôi không rảnh đôi co với các cậu." Diêm Tự móc chìa khóa xe bằng ngón út, hờ hững nói: "Kêu đại ca mấy cậu đến viết bản cam kết, chuyện này coi như xong."

 

Mấy người nhìn nhau, ai nấy đều do dự.

 

Tiếu Dao không muốn gây thêm phiền phức cho anh Chu, bèn vênh mặt đáp: "Không ai bảo lãnh tôi đâu, Đội trưởng Diêm muốn làm gì thì làm."

 

"Không ai bảo lãnh?" Diêm Tự suy nghĩ một lát rồi nhướng mày: "Bên Đao Nhọn của các cậu không có ai có tiếng nói khác hả? Cái người tên gì nhỉ, Lâm... Lâm Gia? Đúng chứ? Không có tiếng nói trong đoàn đội các cậu à?"

 

Tiếu Dao lộ vẻ lưỡng lự.

 

Diêm Tự bổ thêm một câu: "Sao? Cậu ấy không phải người của Đao Nhọn?"

 

Tiếu Dao sợ người khác sinh lòng lôi kéo Lâm Gia, lập tức đáp ngay: "Sao lại không phải! Đương nhiên là người của Đao Nhọn!"

 

Diêm Tự gật đầu: "Vậy gọi cậu ấy đến đây."

 

Tiếu Dao lại do dự. Hắn không dám gây phiền phức cho anh Chu, càng không muốn khiến Lâm Gia vướng vào rắc rối.

 

Mấy người khác đã gọi điện nhờ người đến bảo lãnh. Tuy không biết Diêm Tự rốt cuộc đang có ý đồ gì, nhưng nếu có cơ hội rời khỏi đội tuần tra mà không cần nộp phạt, ai lại muốn bỏ lỡ?

 

Diêm Tự nhìn Tiếu Dao: "Này, cậu định sao? Không gọi được ai thì đừng đứng ì ra đây, theo tôi đến đội giám sát."

 

Thấy Diêm Tự định kéo mình đi, Tiếu Dao vội la lên: "Tôi... tôi thử một chút!"

 

Vừa rút điện thoại định liên lạc với Lâm Gia, hắn đã thấy Diêm Tự lấy điện thoại ra bấm số.

 

Diêm Tự phất tay, ra hiệu cho cấp dưới đưa những người khác đi, chỉ để lại anh và Tiếu Dao.

 

Chuông reo một lúc lâu mới có người bắt máy. Diêm Tự ấn loa ngoài, chuẩn bị lên tiếng...

 

"Ưm..." Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hơi khàn mang theo mệt mỏi, "Đội trưởng Diêm."

 

Diêm Tự khựng một giây, tắt chế độ loa ngoài, giữ chặt giọng nói lười biếng lẫn chút uể oải ấy trong ống nghe, độc chiếm cho riêng mình.

 

"Giờ này mà còn ngủ?" Diêm Tự hỏi.

 

Giọng nói bên kia khẽ vang lên: "Hình như tôi bị cảm... có chuyện gì sao?"

 

Diêm Tự đáp: "Không có gì, lỡ tay bấm nhầm thôi."

 

Tiếu Dao: "..."

 

Trong khách sạn, Lâm Gia cúp máy, đặt điện thoại về lại tủ đầu giường rồi nhắm mắt.

 

Mèo đứng trên tủ đầu giường, cẩn thận dùng móng vuốt chạm vào trán Lâm Gia.

 

Đệm thịt chạm phải nhiệt độ nóng ran.

 

"Lâm Gia, cậu đang sốt đấy, không thể cứ ngủ thế này được." Mèo lo lắng nói.

 

Vài ngày trước, Lâm Gia ngồi xe của Diêm Tự, dọc đường bị gió lạnh tạt suốt, về đến nơi thì cảm. Nhưng cậu không đi khám, cứ thế kéo dài, khiến bệnh tình càng lúc càng nặng hơn.

 

Lâm Gia không để ý đến nó. Mèo thở dài, gọi dịch vụ phòng, nhờ khách sạn mang thuốc cảm đến.

 

Nó kiên nhẫn pha thuốc, cẩn thận ôm cốc thuốc trong lòng.

 

Nó nhảy lên giường định đưa cho Lâm Gia uống, nhưng vừa đến nơi, cốc thuốc đầy ắp liền đổ ụp xuống.

 

Thuốc chảy ròng ròng lên đầu Lâm Gia. Lâm Gia chống tay ngồi dậy.

 

Mèo hoảng sợ chết khiếp, có linh cảm giây tiếp theo mình sẽ bị Lâm Gia bóp ch3t.

 

Nó vội vàng bật khỏi giường, tìm góc kín đáo trốn đi: "Tôi... tôi không cố ý đâu."

 

Lâm Gia không thèm liếc nó, tựa vào đầu giường, để mặc sợi tóc ướt rũ xuống, thuốc theo đó nhỏ tí tách lên cổ áo.

 

Mèo thăm dò: "Cậu... cậu không bóp ch3t tôi à?"

 

Nếu nó nhớ không lầm, bộ quần áo này là Lâm Gia mới mua.

 

Lâm Gia liếc nó một cái, nhưng không nói gì, cũng không đưa tay lau thuốc trên mặt. Ngược lại cầm lấy điện thoại, thỉnh thoảng lại nhìn một chút, như đang chờ đợi điều gì.

 

Mèo cảm thấy có gì đó không đúng. Với tính cách thù dai của Lâm Gia, cậu tuyệt đối không bỏ qua chuyện này. Rõ ràng đang âm mưu chuyện lớn.

 

Đằng nào cũng chết, chi bằng chết sớm cho xong! Mèo dứt khoát nói: "Ra tay luôn đi!"

 

Thế này quá hành hạ nó rồi!

 

Nhưng Lâm Gia vẫn không đoái hoài, chỉ dựa vào đầu giường nghỉ ngơi một lúc, thỉnh thoảng cầm điện thoại xem giờ.

 

Dù ngu ngốc đến mấy, mèo cũng nhận ra manh mối: "Cậu đang đợi gì thế?"

 

Ngay lúc này, đinh đoong.

 

Chuông cửa vang lên.

 

Mèo nhìn về phía cửa, rồi quay sang Lâm Gia, nhỏ giọng hỏi: "Ai vậy?"

 

Lâm Gia vẫn không trả lời. Giữa tiếng chuông cửa vang lên lần nữa, cậu nâng cao cốc thủy tinh, dốc nốt phần thuốc còn lại lên đầu mình.

 

Mèo ngây ngẩn: "Lâm Gia... cậu sốt đến lú rồi à?"

 

Trong mắt nó, hành động này của Lâm Gia – một người luôn chú trọng ngoại hình – thật sự quá mức kỳ cục.

 

Đinh đoong.

 

Giữa tiếng chuông cửa, Lâm Gia chậm rãi đứng dậy, không nhìn mèo, đi thẳng đến cửa.

 

Ngón tay đặt lên tay nắm, Lâm Gia không cần nhìn qua mắt mèo, cứ như đã biết rõ người ngoài cửa là ai.

 

Cạch.

 

Chốt cửa bật mở, cánh cửa từ từ hé ra. Một bóng người cao lớn lập tức lấp đầy tầm nhìn. Lâm Gia ngước lên.

 

Diêm Tự nghiêng mặt đứng ngoài cửa, ánh mắt không đặt lên người cậu: "Không có gì, tôi chỉ đến báo cậu biết, Tiếu Dao bị đội tuần tra đưa đi. Nhưng tên đó đã viết cam kết, tôi bảo bọn họ thả người rồi."

 

Lâm Gia nhẹ giọng: "Uy danh của Đội trưởng Diêm vẫn còn nguyên."

 

"Tôi tiện đường mua chút..." Diêm Tự vừa nói vừa quay mặt lại, trông thấy bộ dạng chật vật của Lâm Gia – cả người ướt sũng, thuốc vẫn đang nhỏ giọt.

 

Lâm Gia mặc áo sơ mi trắng, vạt áo bị nhuộm bẩn bởi chất lỏng nâu sẫm. Vài chiếc cúc mở ra, để lộ làn da trước ngực bị hơi nóng làm đỏ bừng.

 

"Cậu..." Diêm Tự sững lại, "Chuyện gì đây?"

 

"Nhìn không ra à?" Lâm Gia rủ mắt xuống, hàng mi dài vương giọt nước, "Bị ức hiếp."

 

Mèo trong phòng: "..."

 

Mèo hiểu rồi, cuối cùng cũng hiểu vì sao Lâm Gia không chịu uống thuốc, thậm chí còn tự đổ thuốc lên đầu mình.

 

Diêm Tự hỏi: "Ai?"

 

Lâm Gia liếc anh một cái, rồi thở nhẹ một hơi, chậm rãi nói: "Mèo."

 

———–

 

Tác giả nhắn:

 

Diêm Tự: Giả vờ một chút.

 

Lâm Gia: Giả vờ một chút.

Bình Luận (0)
Comment