Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 73

Diêm Tự rất nhanh đã hiểu chuyện gì xảy ra. Khả năng cao là lúc Lâm Gia uống thuốc, mèo đã phá rối. Nhưng cách Lâm Gia nói chuyện cứ như thể làm nũng.

 

Cựu đội trưởng của đội tuần tra với danh tiếng vang dội chưa bao giờ bị người ta làm nũng, ngây ngẩn tại chỗ.

 

Lâm Gia nhìn anh, hỏi: "Đội trưởng Diêm đặc biệt đến thăm tôi ư?"

 

Diêm Tự vẫn còn chìm trong câu làm nũng kia, không kịp phòng bị mà đáp: "Ừ."

 

Nhưng ngay sau đó kịp thời phản ứng lại: "Tiện đường thôi. Tiếu Dao không phải người của cậu sao? Tôi đi ngang qua, cảm thấy nên báo với cậu một tiếng."

 

Ánh mắt Lâm Gia dời xuống, rơi trên túi áo trước của Diêm Tự. Bên trong nhô lên một góc căng phồng, nhìn một cái là biết do hộp thuốc đẩy lên.

 

Cậu hơi dịch người sang bên, không mở miệng mời Diêm Tự vào, cũng không đóng cửa. Cậu lấy một chiếc cốc sạch, rót đầy nước nóng.

 

Lâm Gia trở lại trước cửa phòng, một tay cầm cốc nước, một tay duỗi ra, lòng bàn tay hướng lên, làm động tác đòi.

 

Diêm Tự nhìn bàn tay đưa ra trước mặt mình: "Gì đây?"

 

Lâm Gia thở dài: "Thuốc."

 

Gió lạnh từ hành lang khách sạn lùa vào, Diêm Tự lúc này mới sực nhớ ra Lâm Gia là bệnh nhân. Anh bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.

 

Sau đó, từ túi áo lấy ra một hộp, hai hộp... bốn hộp, năm hộp... tổng cộng bảy hộp thuốc.

 

Lâm Gia nhìn đủ loại hộp thuốc trước mặt, Diêm Tự vò tóc một cái, mất tự nhiên nói: "Không biết cậu có triệu chứng gì cụ thể, nên tôi mua đủ cả."

 

"Có ho khan không?" Vừa lật xem hướng dẫn sử dụng trên hộp thuốc, Diêm Tự vừa hỏi.

 

Lâm Gia tựa người vào tủ, lười biếng nâng cốc nước: "Không."

 

Diêm Tự bỏ qua một hộp thuốc, lại hỏi: "Chóng mặt không?"

 

Lâm Gia: "Tàm tạm."

 

Diêm Tự sàng lọc thêm vài hộp, lại hỏi: "Buồn nôn không?"

 

Lâm Gia: "Không."

 

Diêm Tự tiếp tục chọn lựa: "Sốt không?"

 

Đợi một lúc vẫn không nghe thấy câu trả lời của Lâm Gia. Diêm Tự quay đầu lại, thấy đuôi mắt cậu hơi đỏ, gương mặt cũng mang theo sắc hồng bệnh tật, trông như một mỹ nhân ốm yếu vừa thoa một lớp phấn mỏng.

 

Có lẽ bản thân Lâm Gia cũng không biết mình có bị sốt hay không, Diêm Tự không nghĩ nhiều, giơ tay định chạm vào trán cậu.

 

Bàn tay sắp chạm vào trán, mỹ nhân ốm yếu hơi ngửa đầu ra sau, nhẹ nhàng tránh né, để lại bàn tay Diêm Tự lơ lửng trong không trung.

 

"37°8." Lâm Gia mở miệng.

 

Cậu quá hiểu cách điều chỉnh nhịp độ. Khi nào trêu chọc, khi nào câu dẫn, khi nào thu mình, tất cả đều do cậu toàn quyền quyết định.

 

Bắt đầu từ lúc vào bụng cá, cậu đã trao đi phần thưởng, trao đi những lời ngọt ngào, trao đi sự quan tâm tr@n trụi. Sau khi ra khỏi bụng cá, cậu chủ động mời gọi, đích thân tìm đến.

 

Khiêu khích đã đủ, giờ là lúc kéo dài khoảng cách.

 

Lâm Gia cầm lấy một hộp thuốc, bóc ra hai viên hạ sốt.

 

"Cảm ơn đội trưởng Diêm đã đến thăm tôi." Lâm Gia nuốt thuốc, rồi giơ cốc nước, tỏ ý định tiễn khách.

 

Thế nhưng khi ngước mắt lên, cậu lại bắt gặp cảnh Diêm Tự luống cuống thu tay về. Có lẽ anh cũng nhận ra hành động vừa rồi của mình có phần đột ngột, bàn tay bị thu hồi không biết nên đặt vào đâu, cuối cùng dứt khoát nhét vào túi áo.

 

Sau đó sờ thấy hai viên kẹo bạc hà bên trong.

 

Chợt nhớ ra điều gì, Diêm Tự lấy hai viên kẹo ra, đặt lên bàn. Biết rằng ý đồ đến thăm của mình đã bị Lâm Gia nhìn thấu, anh tự thấy khó chịu với bản thân mình, cuối cùng dứt khoát không che giấu nữa: "Thấy tiệm thuốc có bán nên mua. Nếu thuốc đắng quá, uống xong thì ngậm một viên kẹo."

 

Lâm Gia ngừng lại một chút.

 

"Đội trưởng Diêm, ăn tối cùng nhau nhé?" Cậu hỏi.

 

Một khi đã mở lời, Lâm Gia không cho Diêm Tự cơ hội từ chối: "Nhưng anh phải đợi tôi một lát, tôi cần tắm trước."

 

Người dính đầy mùi thuốc, toàn thân đắng chát, Lâm Gia đã chịu đựng đến cực hạn.

 

Lúc đi về phía phòng tắm, cậu đá nhẹ mèo một cái, coi như trả đũa.

 

Cánh cửa phòng tắm đóng lại.

 

Nghĩ đến việc Diêm Tự vẫn đang đợi bên ngoài, Lâm Gia bật vòi sen, định xối nước qua loa để gột sạch mùi thuốc.

 

Ở phòng khách, Diêm Tự chờ Lâm Gia tắm. Không có việc gì làm, anh thu dọn lcác hộp thuốc rải rác, sau đó suy nghĩ một chút, đặt riêng hộp thuốc hạ sốt mà Lâm Gia vừa uống ở ngoài cùng.

 

Quả nhiên, Lâm Gia là người giỏi hưởng thụ. Đây là phòng suite, có phòng khách và phòng ngủ riêng biệt. Diêm Tự không đi lung tung, chỉ ngồi xuống ghế sofa, chờ Lâm Gia tắm.

 

Thấy Diêm Tự ngồi xuống, mèo đang nằm trên ghế lập tức nhảy xuống, chạy lên bàn làm việc, cọ cọ vào mông mình, như xoa xoa vết đau do bị Lâm Gia đá.

 

Ngay cả mèo cũng không chơi với anh, Diêm Tự buồn chán lấy điện thoại ra.

 

Điện thoại không có trò chơi giết thời gian, cũng chẳng có ai để nhắn tin, thế là anh lại cất điện thoại đi.

 

Thật sự quá chán, anh liếc thấy điều khiển tivi trên bàn trà, bèn bật lên.

 

Số lượng kênh truyền hình của thế giới đáy biển không nhiều, chủ yếu là các chương trình giải trí dành cho người có cá linh. Đa phần là tin tức về tầng mây, Diêm Tự lướt qua hết các kênh, không ngạc nhiên khi không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về tầng mây J0001.

 

Xem ra ban quản lý đã đạt được sự đồng thuận, quyết tâm che giấu tin tức.

 

Nghĩ đến đây, Diêm Tự phát hiện ra một điểm đáng ngờ, nếu ban quản lý cố tình che giấu, thì Lâm Gia làm sao biết về sự tồn tại của tầng mây J0001?

 

Như một cơn gió thổi tung lớp sương mù, Diêm Tự bỗng nhiên chạm đến động cơ thật sự của Lâm Gia khi tiếp cận anh.

 

Có tin đồn trong ban quản lý rằng J0001 kết nối với thế giới thực, mỗi lần tầng mây này hoạt động, thế giới đáy biển lại xuất hiện thêm một số người.

 

Nếu Lâm Gia cũng nghe nói về giả thuyết này, thì mục đích tiếp cận của cậu đã rõ ràng: Lâm Gia muốn rời khỏi thế giới đáy biển. Cậu muốn moi thông tin từ anh.

 

Mục đích này không thể gọi là đáng ghét, thậm chí còn hợp tình hợp lý, vậy mà không hiểu sao, sau khi nhìn thấu động cơ của Lâm Gia, Diêm Tự chẳng hề vui vẻ chút nào.

 

Anh ngẩng đầu, ánh mắt ghim chặt về phía phòng tắm.

 

Nơi đó vẫn yên tĩnh.

 

Diêm Tự nhìn đồng hồ treo tường, đã nửa tiếng trôi qua kể từ khi Lâm Gia vào trong.

 

Lâu vậy?

 

Diêm Tự tắm chỉ mất mười phút, nhưng nếu là Lâm Gia, tắm lâu thế này hình như không có gì lạ.

 

Người này chắc chắn phải tự kỳ cọ bản thân thật kỹ càng.

 

Diêm Tự đợi thêm một lúc, tới giờ mới nhận ra có gì đó không ổn. Phòng này tuy không nhỏ, nhưng không thể nào ngay cả một tiếng nước chảy cũng không nghe thấy.

 

Anh đứng dậy, hướng về phía phòng tắm: "Lâm Gia."

 

Không có hồi đáp.

 

Diêm Tự thấy mèo nhảy từ trên bàn xuống, đi về phía phòng tắm. Anh cũng bước theo, nhìn nó giơ móng cào cào cửa.

 

Vẫn không có phản ứng.

 

Diêm Tự sải vài bước đến gần, gõ cửa: "Lâm Gia."

 

"Lâm Gia."

 

"Lâm Gia."

 

Diêm Tự nhíu chặt lông mày. Lâm Gia vốn đã phát sốt, không lẽ ngất trong lúc tắm? Anh ấn thử tay nắm cửa, phát hiện bị khóa bên trong.

 

Không còn cách nào khác, Diêm Tự gõ cửa mạnh hơn hai cái: "Lâm Gia!"

 

Không biết là do cửa quá dày hay Lâm Gia thật sự đã ngất xỉu, bên trong vẫn im lặng đến mức đáng lo.

 

"Bánh mì gối." Diêm Tự cúi xuống nói với mèo bên chân, "Tránh ra một chút."

 

Mèo nhận ra Diêm Tự định phá cửa. Nó cũng lo Lâm Gia thật sự ngất bên trong, nhảy vội sang một bên nhường chỗ.

 

Vừa lúc mèo rời đi, phía sau vang lên một tiếng... Rầm.

 

Diêm Tự dùng cánh tay húc mạnh vào cửa.

 

Vai anh như làm bằng sắt, ổ khóa bị cú va đập làm méo đi, kính trang trí trên cửa vỡ vụn, rơi lách tách xuống chân.

 

Diêm Tự bước qua đống mảnh vỡ, chưa kịp thích nghi với hơi nước nóng phả ra.

 

Lâm Gia tựa vào mép bồn tắm, ánh mắt phức tạp nhìn anh.

 

"Làm gì vậy?" Diêm Tự sải bước tới, giọng giận dữ, đứng trước mặt Lâm Gia như một ngọn núi cao sừng sững. "Gọi cậu sao không trả lời?"

 

Lâm Gia thở dài, giọng khàn khàn giải thích: "Không còn sức."

 

Cơ thể vốn đã yếu, lại thêm hơi nóng trong phòng tắm khiến đầu óc quay cuồng, tứ chi rã rời như bị rút hết sức lực. Cậu đành phải tắt vòi sen, tựa vào mép bồn để lấy lại chút hơi.

 

Nhưng còn chưa tỉnh táo lại, Diêm Tự đã náo loạn xông vào.

 

Lâm Gia giơ tay chỉ vào giá treo đồ, bất đắc dĩ nói: "Làm ơn, lấy giúp tôi cái đó."

 

Dù biết Diêm Tự có ý tốt, nhưng trong tình trạng này, cậu thật sự không còn sức để cảm ơn. Trên giá treo là một choàng tắm, cậu cần mặc vào trước đã.

 

Nghe vậy, người và mèo mới đồng loạt nhận ra Lâm Gia không mảnh vải che thân. Mèo con kêu một tiếng, cuống quýt chạy ra ngoài, còn Diêm Tự thì dần dần đỏ bừng vành tai.

 

Anh giật áo choàng xuống, quay mặt sang bên, đưa cho Lâm Gia.

 

Lâm Gia đưa tay ra, chưa kịp chạm vào thì Diêm Tự đã buông tay trước.

 

Áo choàng rơi xuống đất, nhanh chóng bị nền nhà ướt sũng thấm ướt.

 

Lâm Gia không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Diêm Tự, còn Diêm Tự thì vội vàng nhặt áo lên: "Tôi đi lấy cái khác."

 

Anh rời khỏi phòng tắm, chân giẫm lên mảnh kính vỡ, phát ra tiếng lách tách giòn tan. Rất nhanh, anh mang về một chiếc áo choàng khô ráo.

 

Lần này đợi đến khi Lâm Gia cầm chắc, anh mới buông tay.

 

Lâm Gia vừa khoác áo, vừa nhìn Diêm Tự lúc thì chống nạnh, lúc thì xoa trán, lúc thì vò đầu.

 

Cảnh tượng trong phòng tắm là sự cố ngoài ý muốn, Lâm Gia không muốn nhân cơ hội này mà trêu chọc, chỉ thản nhiên nói: "Tôi bớt chóng mặt rồi, đội trưởng Diêm ra ngoài chờ đi, tôi sẽ nhanh ra ngoài."

 

Diêm Tự nhìn cậu một cái, ánh mắt không dám tùy tiện nhìn ngó, chỉ dừng lại trên gương mặt Lâm Gia. Xác nhận sắc mặt Lâm Gia không có gì đáng lo, anh không nói gì, quay người rời khỏi phòng tắm.

 

Lâm Gia nhìn theo bóng lưng anh, lúc này mới cúi đầu buộc dây áo. Đến khi cậu bước ra ngoài, trong phòng đã không còn bóng dáng Diêm Tự.

 

Chỉ còn con mèo ôm điện thoại.

 

Lâm Gia nhìn nó, ném qua một ánh mắt dò hỏi.

 

Mèo đẩy điện thoại dưới móng vuốt tới phía trước, hắng giọng, đọc tin nhắn Diêm Tự để lại: "Có chút việc, bữa tối để lần sau."

 

Đọc xong, mèo hả hê nói: "Chắc chưa từng thấy cảnh nào gợi cảm thế này, bị cậu dọa chạy mất rồi. Ai mà ngờ đội trưởng tuần tra hệt như chó điên kia lại trong sáng đến vậy. Ồ, anh ta lại nhắn tin nữa này, bảo cậu đừng quên uống thuốc. Chậc, cứ như đang yêu ấy nhỉ."

 

Lâm Gia không nói gì, lục trong tủ quần áo chọn một bộ để thay.

 

Mèo lấy chân che mắt: "Người ta đã hủy hẹn rồi, cậu còn thay đồ làm gì?"

 

Lâm Gia liếc nó một cái, nhếch môi cười lạnh.

 

Tư bản không bao giờ chịu lỗ. Diêm Tự đã nhìn thứ không nên nhìn, cậu phải tìm cách lấy lại chút gì đó từ anh.

 

Ở bên kia, bánh xe của Diêm Tự gần như tóe lửa.

 

Anh lao về nhà, mở tủ lạnh lấy chai nước đá, ngửa đầu đổ ừng ực vào cổ họng. Nhưng chẳng những không làm dịu được cơn khô nóng, mà trong đầu cứ lởn vởn hình ảnh ướt át trong làn hơi nước.

 

"Chết tiệt."

 

Diêm Tự rủa thầm mấy tiếng, bóp bẹp chai nước rỗng, lấy thêm một chai khác.

 

Nguyên một chai nước đá nữa trôi xuống bụng, dạ dày lạnh ngắt, tim vẫn đập thình thịch như có một bầy thỏ con chạy loạn bên trong.

 

Cứ như trúng tà vậy. Một thằng đàn ông nhìn thấy cơ thể tr@n trụi của một người đàn ông khác, ttim đập kiểu gì mà dữ dội thế này?

 

Lẽ nào bị bệnh tim?

 

Không.

 

Lẽ nào... mẹ nó, chẳng lẽ mình thích đàn ông?

 

Diêm Tự từ trước đến nay chưa từng nghĩ về xu hướng tình d*c của mình. Lần đầu tiên phát hiện có vẻ như mình thích đàn ông, anh vừa kinh ngạc vừa hoang mang.

 

Không phải là chưa từng thấy cơ thể đàn ông. Trong đội tuần tra có nhà tắm công cộng, anh từng tắm ch ung với cả chục người, thậm chí còn có lúc giúp nhau kỳ lưng.

 

Nhưng chưa bao giờ xuất hiện tình trạng máu nóng sôi trào như thế này.

 

"Mẹ nó..." Diêm Tự vò tóc, rơi vào hoài nghi bản thân. "Mình có thích đàn ông thật không?"

 

Anh rút điện thoại, định rủ mấy anh em trong đội tuần tra đi tắm ch ung.

 

Nhưng nghĩ đến cảnh trước đây cả đám đàn ông c ởi trần đứng cười đùa với nhau, lòng anh chẳng có tí gợn sóng nào. Vậy mà chỉ cần nhớ lại hình ảnh trong phòng tắm ban nãy, tim anh lại nhảy tưng tưng như có một bầy thỏ chen chúc trong lồ ng ngực.

 

Đáp án dần nổi lên mặt nước hơi sương, Diêm Tự hoảng hốt đè nó xuống.

 

Làm sao có thể chứ. Anh biết rõ Lâm Gia đang câu dẫn mình, thế mà không những không tránh né, ngược lại còn tự treo trái tim mình lên lưỡi câu của người ta.

 

Anh dễ mắc câu đến thế hả?

 

Nông cạn... đến thế sao...?

 

Điện thoại trong tay kết nối cuộc gọi, giọng một cấp dưới kiêm đồng đội ở đầu dây bên kia truyền đến: "Đội trưởng Diêm?"

 

Quả nhiên chẳng có tí cảm giác nào.

 

Anh không khỏi nhớ đến mỗi lần Lâm Gia gọi mình, giọng nói nhẹ bẫng như lông vũ quét qua vành tai...

 

Diêm Tự: "..."

 

Anh hít sâu một hơi, ép mình dừng suy nghĩ viển vông trong đầu: "Chuẩn bị giúp tôi một bản tài liệu về J0001."

 

Đồng đội hỏi: "Đội trưởng Diêm, có chuyện gì sao?"

 

Nhắc đến J0001, lại thêm giọng điệu thô ráp thiếu hấp dẫn của đồng đội, cảm xúc cuối cùng cũng bình ổn lại một chút, lý trí của Diêm Tự quay về: "Sau này sẽ nói."

 

Đồng đội: "Được."

 

Nhưng rồi anh lại bổ sung: "Làm kín đáo, đừng để ai biết cậu đang tra thông tin về J0001."

 

Đồng đội: "Được."

 

Diêm Tự: "Cảm ơn."

 

Cúp máy, Diêm Tự cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

 

"Đừng nghĩ nhiều, đừng suy diễn lung tung." Anh tự cảnh báo mình. "Mày không phải đối thủ của Lâm Gia."

 

Ở cái tuổi thanh niên tràn đầy năng lượng, gặp phải cảnh tượng k1ch thích sẽ dễ nảy sinh ý nghĩ vớ vẩn. Chỉ cần giữ khoảng cách với người đó, là có thể trở lại bình thường.

 

Anh không phải đối thủ của Lâm Gia, tránh không khỏi lưỡi câu của cậu, đành bơi ra xa một chút vậy.

 

Cốc, cốc, cốc.

 

Cốc.

 

Tiếng gõ cửa vang lên, có nhịp điệu rõ ràng: ba tiếng nặng, một tiếng nhẹ, không nhanh không chậm, thong thả từng chút một.

 

Diêm Tự khựng lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa: "... Ai đấy?"

 

"Lâm Gia." Giọng nói nhẹ bẫng như lông vũ lọt qua khe cửa.

 

Tựa như âm thanh của thiên nhiên, lại như một lời nguyền.

Bình Luận (0)
Comment