Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 77

Mây mù tan đi, Lâm Gia ngẩng đầu nhìn cảnh vật trước mắt.

 

Bong bóng cá này hiển nhiên không cùng cấp với bong bóng cá trước đó. Bong bóng cá này có diện tích rất lớn, liếc mắt một cái là biết nơi này là một thị trấn cổ được xây dựng bằng kỹ thuật hiện đại.

 

Một dòng suối trong veo chảy qua, các bến tàu san sát nhau dọc bên đường. Phiến đá xanh trải dưới chân, mái hiên đen nhánh như những bó hoa đua nở, bụi này nối tiếp bụi kia, không thấy giới hạn.

 

Từ rất lâu, thị trấn cổ này đã không còn nét đặc sắc cổ kính, thay vào đó là hàng loạt cửa hàng bán sản phẩm hiện đại dọc hai bên đường.

 

Lâm Gia nhìn lướt qua, các cửa hàng đều đang hoạt động, một số kệ hàng được kéo ra ngoài cửa hàng, bày bán đủ loại sản phẩm khiến người ta không biết nên chọn cái nào.

 

Nhưng chỉ có sản phẩm, cửa hàng không có ai rao bán. Đường phố không có du khách, cả thị trấn cổ yên tĩnh chết chóc như bị thế giới lãng quên.

 

Lâm Gia không thể coi là du khách. Cậu đến đây chỉ để tránh đám linh cẩu phiền phức săn đuổi mình.

 

Lâm Gia bước vào một con hẻm nhỏ không mấy nổi bật.

 

Đã vào bụng cá, tất nhiên cần tìm người cá để lấy nước mì. Nhưng nơi này rất lớn, không biết người cá ở đâu, cũng không biết liệu có con linh cẩu nào theo kịp hay không. Chắc chắn cậu sẽ không vì nước mì mà lộ diện, vì vậy cậu cần chiếm thế chủ động, tìm một nơi mà người cá có thể thấy mình nhưng người khác thì không. Đợi đến khi biết nước mì là gì, cậu sẽ giải quyết đám linh cẩu đó.

 

Trong bong bóng cá đang là hừng đông, thời gian ở đây chắc chắn không khớp với thời gian ở thế giới đáy biển. Dựa vào hướng mặt trời, Lâm Gia đoán thời gian trong bong bóng cá là khoảng bốn giờ chiều.

 

Cậu không nhanh không chậm đi xuyên thị trấn cổ lặng im, thỉnh thoảng dừng lại ở chỗ râm mát, hạ dù xuống đất, chống dù nghỉ ngơi một lát.

 

Trong thời gian đi lại, Lâm Gia đã có hiểu biết sơ bộ về thị trấn cổ. Cậu chia thị trấn cổ thành hướng Nam và Bắc, phía Nam chủ yếu là các nhà nghỉ, còn phía Bắc giống như nhà dân, tầng một là cửa hàng, tầng hai là nơi ở.

 

Lâm Gia đã vào vài bong bóng cá, kinh nghiệm cho biết cảnh vật trong bong bóng cá không phải xuất hiện ngẫu nhiên, mà có mối liên hệ mật thiết với nước súp.

 

Trong đầu hiện lên hình ảnh một người có danh tiếng rất kém cười nói: "Trải qua ngàn gian khổ vẫn kiên cường như cũ, mặc cho gió Đông Tây Nam Bắc thổi."

 

Từ hành vi của người này, Lâm Gia đoán khả năng cao nước súp cũng liên quan đến người cá, công thức như sau: Cảnh vật liên quan đến nước súp, nước súp liên quan đến người cá, suy ra cảnh vật có liên quan đến người cá.

 

Thị trấn cổ này rất lớn, Lâm Gia đi qua nhiều nơi, phát hiện một số chi tiết nhỏ. Ở những nơi suối chảy xiết, màu sắc bến tàu rất đậm, ở những nơi suối chảy chậm, màu sắc của bến tàu nhạt hơn. Đá xanh trên đường chính bằng phẳng, đường vân trên bề mặt đá bị đế giày qua lại mài nhẵn, trong khi mặt đường hẻm nhỏ thì gồ ghề. Bảng hiệu của các cửa hàng cũng có dấu vết dầm mưa dãi nắng, bảng hiệu bằng gỗ dưới nắng mặt trời đã xuất hiện vết nứt.

 

Vân vân, chi tiết như thế nhiều không đếm xuể.

 

Từ những chi tiết này, nếu người cá là du khách, nó khó không thể có ký ức về thị trấn cổ rõ ràng như vậy. Người cá chỉ có thể là dân cư thị trấn cổ.

 

Lâm Gia đi hướng Bắc thị trấn cổ, tìm người cá.

 

Cậu vẫn chọn đi hẻm nhỏ. Hẻm nhỏ chật hẹp như một lối đi dài, ánh sáng mặt trời tụ lại ở lối ra.

 

Khi chỉ còn một đoạn ngắn nữa là ra khỏi con hẻm dài, Lâm Gia nghe thấy một vài âm thanh.

 

Một cô gái nghi ngờ hỏi: "Đây là đâu...?"

 

"Sao anh biết được." Người trả lời cô là một giọng nam, dùng ngữ khí thân quen, "Em là người lập kế hoạch, anh chỉ việc bỏ tiền và đi theo em thôi."

 

"Không phải." Giọng cô gái rất sốt ruột, "Anh, anh không nhận ra sao? Cảnh vật không đúng! Vừa rồi chúng ta không phải ở đây! Anh quên rồi hả! Chúng ta đang ở trung tâm thương mại mà!!!!"

 

Người nam sững sờ một giây, giờ mới như tỉnh mộng: "Đù má!"

 

Lâm Gia đoán là một cặp anh em. Cặp anh em này không hiểu tại sao họ lại từ trung tâm thương mại xuất hiện ở nơi này.

 

"Quay phim à?" Cô em gái ngơ ngác hỏi.

 

"Không thể là quay phim." Lúc này người anh đã tỉnh táo hơn, "Cho dù là quay phim cũng không thể từ trong nhà ra ngoài trời được. Trung tâm thương mại chẳng phải ở đối diện khách sạn chúng ta thuê sao? Em nhìn xung quanh xem có thấy khách sạn nào không, điện thoại cũng không có tín hiệu."

 

"Vậy là..." Cô em gái vẫn không thể tin nổi, giọng nói đầy khiếp sợ trước thực tế vô lý, "Chúng ta đã xuyên không? Có thể xuyên không thật ư?"

 

"Dạo gần đây toàn là tin tức về xác sống, nếu có xuyên không cũng không có gì kỳ lạ."

 

"Nhưng chuyên gia nói đó là do áp lực tâm lý gây ra mà? Đi ra ngoài nhiều một chút là có thể giảm bớt."

 

"Em tin thật hả? Thôi, tìm một người để hỏi thăm tình hình trước đã."

 

Nghe thấy ha chữ "xác sống", Lâm Gia có ảo giác như cách xa cả một thế kỷ. Cậu đã ở thế giới đáy biển gần ba tháng, nếu quy đổi sang thế giới thực, có lẽ chỉ qua một ngày.

 

Công ty chồng chất sự vụ vì xác sống xuất hiện. Cũng may tốc độ dòng chảy thời gian ở thế giới đáy biển khác thế giới hiện thực, cậu chỉ biến mất một ngày, không đến mức khiến công ty bị đình trệ hoàn toàn.

 

Nhưng nếu biến mất lâu hơn, tình hình của công ty sẽ như thế nào rất khó đoán. Cậu cần quay lại sớm nhất có thể.

 

Cặp anh em với gương mặt ngơ ngác đầy lo lắng này là người mới bị cuốn vào bong bóng cá. Lâm Gia chưa bao giờ có tâm giới thiệu tình hình cho người mới, cũng không có ý định giúp đỡ họ.

 

Xét theo phạm vi đám mây bao phủ khi hạ xuống, ít nhất đây là tầng mây 4 sao. Vì tầng mây có thể tích khổng lồ, cho nên dù mấy tên theo dõi Lâm Gia có nhìn thấy cậu vào bong bóng cá cũng không thể tìm thấy vị trí chính xác cậu sẽ xuất hiện.

 

Lâm Gia xem bong bóng cá như một cổng truyền tống, dự định sau khi cắt đuôi đám linh cẩu sẽ đi tìm Diêm Tự, để Diêm Tự hợp nhất với con mèo, thực hiện kế hoạch rời khỏi thế giới đáy biển càng sớm càng tốt.

 

Cho nên việc cậu cần làm hiện tại là tìm Người cá, lấy nước súp, rời bong bóng cá. Cậu sẽ không để bất luận kẻ nào cản bước chân của mình.

 

Lâm Gia bước thêm một bước đến gần lối ra, giọng của cặp anh em đột nhiên trở nên kích động.

 

"Anh, có người!"

 

"Tới đó!"

 

Có lẽ cặp anh em này đã phát hiện ra Lâm Gia, cậu nghe thấy tiếng chạy về phía mình. Cậu không có phản ứng gì. Cậu sẽ không vì người râu ria mà làm chậm kế hoạch của mình, cặp anh em này chắc chắn sẽ không nhận được bất kỳ thông tin nào về thế giới đáy biển từ cậu.

 

Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Lâm Gia ngước mắt, con hẻm cắt ngang tầm nhìn thành một hình chữ nhật thiếu cân đối.

 

Cặp anh em hấp tấp xuất hiện trong tầm nhìn, nhưng không dừng lại, cả hai nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn, tiếng bước chân dần đi xa.

 

Lâm Gia chậm rãi hướng tới lối ra, thời điểm cách lối ra còn vài bước chân, cậu lại lần nữa nghe thấy giọng của cặp anh em.

 

"Xin chào, anh có biết đây là đâu không?"

 

"Chúng tôi đang ở trung tâm thương mại, đột nhiên liền xuất hiện ở đây. Anh cũng đến đây như vậy phải không?"

 

Xem ra người bị phát hiện không phải là Lâm Gia, thế thì càng tốt, bỏ bớt được phân đoạn giao tiếp bằng mắt.

 

Lâm Gia đang muốn rời khỏi lối ra đi vào hẻm đối diện, thì một giọng nói cố gắng kiềm chế cảm xúc nôn nóng vang lên gần bên cạnh.

 

"Tôi không có thời gian để giải thích nhiều, chỉ cần nhớ rằng nơi này nguy hiểm, có thể chết người. Tốt nhất là nói nhỏ thôi, đừng để người cá nghe thấy."

 

"Người cá?"

 

"Gặp là biết, hai người xuất hiện ở đây bao lâu rồi?"

 

"Một khoảng thời gian."

 

"Có gặp người này không?"

 

Âm sắc quen thuộc làm Lâm Gia khựng người, bước chân kiên định về phía trước vô thức ngừng lại.

Bình Luận (0)
Comment