Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 78

Lâm Gia không lập tức bước ra khỏi hẻm nhỏ. Cậu đứng ở nơi ánh nắng xán lạn, ngẩng đầu.

 

Cậu không phân biệt sai âm sắc, là Diêm Tự.

 

Lâm Gia lâm thời quyết định giả mạo Diêm Tự, nhưng cậu không vào bụng cá ngay lập tức. Cậu không thể tùy tiện bước vào một tầng mây rơi xuống; tầng mây cấp thấp rất khó tạo mối đe dọa cho đám linh cẩu. Chúng sẽ đuổi theo Lâm Gia vào tầng mây ít sao, lấy số lượng chiếm ưu thế; chưa kể vì là 'bụng cá', việc loại bỏ một người sẽ rất dễ dàng.

 

Vì vậy Lâm Gia phải chọn một tầng mây nhiều sao, khiến đám linh cẩu phải cân nhắc kỹ trước khi quyết định. Đừng nói đến việc kéo Lâm Gia ra ngoài bụng cá, chúng có thể sống sót ra khỏi tầng mây nhiều sao hay không đã là vấn đề. Cho dù có linh cẩu theo vào bụng cá, số lượng cũng sẽ không nhiều.

 

Lâm Gia chơi trò đuổi bắt cùng đám linh cẩu mấy ngày, sau khi thám thính được thông tin tầng mây nhiều sao rơi xuống, cậu bước vào tầng mây đó dưới cái nhìn chăm chú của chúng.

 

Thời gian mấy ngày đủ để Diêm Tự tỉnh lại. Cậu biết với tính cách của Diêm Tự, chắc chắn anh sẽ đi tìm cậu. Dù sao thì họ cũng mất liên lạc, Diêm Tự không tìm được cậu sẽ bỏ cuộc, chỉ có thể ở chung cư chờ Lâm Gia tự xuất hiện.

 

Lâm Gia không ngạc nhiên khi Diêm Tự đến tìm mình, chỉ hơi bất ngờ một chút thôi. Thế giới đáy biển rộng lớn với vô số đám mây rơi xuống, thế mà Diêm Tự vẫn tìm thấy cậu.

 

Tuy nhiên Diêm Tự không biết mình đã tìm được Lâm Gia. Dưới ánh nhìn của Lâm Gia, anh lấy điện thoại ra, mở bức ảnh 'Lâm Gia tức giận' mà anh chụp được trong bụng cá lần trước.

 

"Từng thấy người này không?"

 

Hai anh em lắc đầu. Diêm Tự nôn nóng trong lòng không kìm nén được, đuôi lông mày hiện rõ bực bội.

 

Anh đã vào tầng mây bốn sao. Nếu Lâm Gia không ở đây thì chẳng khác nào anh tự nhốt mình ở chỗ này, lãng phí thời gian tìm kiếm Lâm Gia.

 

Cho dù là anh cũng không thể bảo đảm sẽ nhanh chóng vượt qua tầng mây bốn sao. Tốn nhiều thời gian như vậy, Lâm Gia xảy ra chuyện thì sao? Nếu ngay lúc này Lâm Gia trở về chung cư thì sao bây giờ? Nếu không thấy anh ở chung cư, Lâm Gia sẽ nghĩ như thế nào, liệu có cho rằng anh thất tín bội nghĩa hay không.

 

Diêm Tự tâm phiền ý loạn, đầu óc rối thành một cục, ngay cả miệng vết thương trên vai phải cũng bắt đầu đau âm ỉ.

 

Thực ra, từ khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, đầu óc anh đã không đủ minh mẫn. Nghe mèo ấp úng giải thích, biết Lâm Gia có khả năng gặp nguy hiểm, anh không thể giữ bình tĩnh nổi. Anh phải đặt người trước mặt mình mới an tâm. Lẽ ra anh nên ở nhà chờ Lâm Gia trở về.

 

... Giữa bọn họ không có sự ăn ý, lang thang tìm kiếm không có mục tiêu chỉ khiến họ lỡ mất nhau.

 

Lẽ ra anh nên ở nhà chờ Lâm Gia trở về...

 

Phải làm sao bây giờ.

 

Diêm Tự mờ mịt ngẩng đầu, mái hiên trùng điệp trước mắt, phiến đá xanh dưới chân trải dài vô tận, như thể kéo dài đến tận chân trời.

 

Trong khoảnh khắc đó, anh không biết mình đang ở đâu, không biết mình là ai, không biết mình nên làm gì tiếp theo.

 

Giống như nhiều năm trước, khi anh đột ngột nghe tin 'Toái Vân' giải tán, những anh em từng kề vai chiến đấu người rời đi người bỏ mạng, anh bất lực đứng ở một ngã tư đường. Trời đất bao la, nhưng anh lại nhỏ bé như một hạt bụi.

 

Bỗng nhiên bả vai trầm xuống, con mèo bị Lâm Gia phán là "phân mảnh" của mình nhảy lên vai phải bị thương. Cơn đau kéo Diêm Tự ra khỏi cảm xúc hoảng hốt.

 

Mèo ghé bên tai Diêm Tự, không rảnh bận tâm hai người lạ, sau khi che giấu một chút, nó khẽ nói: "Lâm Gia."

 

Vừa dứt lời, Diêm Tự nhìn thấy một bóng dáng cao ráo dưới mái hiên.

 

Anh cảm nhận rõ ràng trái tim đập thình thịch trong lồ ng ngực, nhanh đến mức ngực kêu vù vù không dứt.

 

Ba ngày không gặp, Lâm Gia vẫn mặc chiếc áo khoác hôm đến căn hộ, vạt áo lấm lem bùn đất. Nhưng người này vẫn cứ tao nhã, cầm chiếc ô đen như cầm quyền trượng, như một quý tộc dạo chơi nhân gian.

 

Diêm Tự nhấc chân, cảnh vật xung quanh mờ dần, trong tầm nhìn chỉ còn hình bóng Lâm Gia.

 

Tới khi phản ứng lại, anh đã đứng trước mặt Lâm Gia, đối diện với cậu. Anh có rất nhiều điều muốn nói, lại không thể thốt thành lời, đành dùng ánh mắt vội vàng quét tới quét lui toàn thân Lâm Gia, xác nhận cậu không bị thương, đoán xem mấy ngày nay cậu đã trải qua như thế nào.

 

Nhưng người này lại nói: "Anh không nên đến đây."

 

Lâm Gia thật sự cho rằng Diêm Tự không nên tới. Sở dĩ cậu giả mạo Diêm Tự để tạm di dời sự chú ý của kẻ đứng sau, tranh thủ thời gian cho vết thương của Diêm Tự hồi phục.

 

Nhưng Diêm Tự bị thương lại chạy tới đây, tất sẽ khiến kẻ đứng sau chú ý, khiến kế hoạch giả mạo của cậu khó đạt được mục đích cuối cùng.

 

Diêm Tự hít sâu một hơi, gian nan tìm lại giọng nói của mình trong mớ cảm xúc lẫn lộn: "Cậu không sao chứ?"

 

Lâm Gia nhìn Diêm Tự, rồi nhìn mèo trên vai Diêm Tự.

 

Thôi, cũng không phải lần đầu tiên biết Diêm Tự không nghe lời. Hơn nữa nếu Diêm Tự không làm gì, thì anh không còn gọi là Diêm Tự.

 

Lâm Gia duỗi tay tóm gáy mèo, nhấc mèo khỏi vai phải bị thương của Diêm Tự: "Tôi không sao."

 

Thả mèo xuống cạnh chân mình và Diêm Tự, ánh mắt cậu lướt qua Diêm Tự, nhìn về phía cặp anh em.

 

Hai anh em đã xem ảnh chụp Lâm Gia trên điện thoại Diêm Tự, biết Diêm Tự đã tìm thấy người muốn tìm, biết điều đứng ở xa xa không tới quấy rầy.

 

"Khả năng cao sẽ có người ban quản lý đuổi theo." Cậu mở miệng, giải thích ngắn gọn tình hình hiện tại với Diêm Tự.

 

"Tôi biết rồi." Diêm Tự trầm giọng, "Yên tâm, tôi sẽ không để họ làm hại cậu."

 

Lâm Gia tránh tầm mắt Diêm Tự, nhàn nhạt nói: "Tìm người cá trước."

 

Nhìn sườn mặt lạnh lùng của Lâm Gia, nhịp tim anh nháy mắt bình tĩnh lại.

 

Trong ba ngày Diêm Tự tìm kiếm Lâm Gia, cậu đã lui về điểm khởi đầu mối quan hệ giữa họ. Mặc dù lời đảm bảo của anh chỉ xuất phát từ suy nghĩ thật lòng chứ không có ý gì khác, nhưng nó dễ gây hiểu lầm và khiến Lâm Gia cảm thấy không thoải mái.

 

Diêm Tự cười khẽ. Người này đúng là lý trí đến mức gần như vô tình, làm người ta hận đến ngứa răng nhưng không thể làm gì.

 

Biết làm sao bây giờ, sớm biết Lâm Gia là vực sâu mà anh vẫn nhảy xuống, có đau đến mấy cũng không thể trách Lâm Gia.

 

"Được." Dù sao đã tìm được Lâm Gia, người cũng không bị gì. Diêm Tự nói một câu hai nghĩa, "Cậu nói thế nào tôi sẽ làm thế đó."

 

Lâm Gia không thích đi cùng người mới, nhưng cậu và Diêm Tự là hai người đầu tiên mà cặp anh em gặp. Cặp anh em bèn cẩn thận theo sau hai người.

 

Lâm Gia không đuổi họ đi.

 

Trấn cổ quá lớn, Lâm Gia nói: "Tách ra tìm đi."

 

Vì không chắc liệu có con linh cẩu nào theo vào đây hay không, bốn người một mèo chia ra tìm kiếm người cá, nhưng không cách nhau quá xa.

 

Hai ngã rẽ, Lâm Gia và Diêm Tự tạm thời tách ra. Mèo ngó Lâm Gia rồi ngó Diêm Tự, cuối cùng chọn chạy theo Lâm Gia.

 

Lâm Gia thả chậm bước chân, chờ mèo bắt kịp.

 

"Mèo ngu." Lâm Gia bỗng nói.

 

Mèo chả hiểu sao bị ăn mắng, nó uất ức: "Chúng ta đã ba ngày không gặp nhau, sao vừa gặp cậu đã mắng tôi, mất công tôi lo lắng cho cậu."

 

Không giải thích nhiều với mèo, Lâm Gia mở miệng: "Thế nào?"

 

Mèo dùng cả bốn chân chạy theo Lâm Gia: "Cái gì thế nào?"

 

Ba ngày không gặp, Lâm Gia vẫn chẳng thấy mèo khá hơn, vẫn là mèo ngu.

 

Lâm Gia mím môi dưới: "Vết thương."

 

"Cậu hỏi vết thương của Diêm Tự hả." Mèo nói, "Chắc không sao đâu."

 

Lâm Gia dừng chân, liếc mèo.

 

"Anh ta nói không sao thì chắc là không sao." mèo bị Lâm Gia nhìn chằm chằm đến toát mồ hôi, "Nếu cậu không yên tâm, cậu có thể hỏi thẳng anh ta mà."

 

"Vết thương chưa lành, mày nghĩ vào bụng cá là chuyện tốt?" Mèo là một phần của Diêm Tự, sớm muộn gì mèo và Diêm Tự cũng sẽ hợp nhất. Lâm Gia không muốn mèo hiểu lầm là mình quan tâm tới anh ta.

 

"Ừ ha, đây là bụng cá bốn sao." Mèo hỏi. "Thế làm sao bây giờ?"

 

Phát hiện mèo vẫn xem Diêm Tự là cá thể độc lập, Lâm Gia hỏi: "Tình hình của hai người là thế nào."

 

Mèo đáp: "Cậu bảo tôi tạm thời không hợp nhất với anh ta còn gì?"

 

Mèo vẫn không thể chấp nhận Diêm Tự chính là bản thể của nó, dù Lâm Gia đã đưa ra lý do nó không thích anh, nhưng nó vẫn kháng cự. Diêm Tự cũng bận tìm kiếm Lâm Gia, thành ra việc dung hợp bị trì hoãn.

 

Lâm Gia: "Làm thế nào mà tìm được tôi."

 

Mấy ngày nay mèo theo Diêm Tự đi tìm Lâm Gia, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Nó đi không nổi, nhảy lên vai Lâm Gia, hồi tưởng lại: "Tôi mang thuốc về, không bao lâu sau Diêm Tự tỉnh dậy..."

 

Lúc gọi điện, Lâm Gia không bảo mèo giấu hay nói chuyện này với Diêm Tự, nên mèo phân vân không biết có nên nói hay không. Bản thể Diêm Tự thông minh hơn mèo, tỉnh lại thấy mèo ấp úng liền biết Lâm Gia đã giả làm mình.

 

"Anh ta tỉnh dậy là bắt đầu tìm cậu," mèo nói. 'Khách sạn nè, căn cứ Đao Nhọn nè... Tìm khắp nơi vẫn không thấy cậu."

 

"Sau đó, anh ta về nhà mở TV."

 

Trên kênh truyền hình có đưa tin về các tầng mây hạ xuống, mèo nói: "Diêm Tự đoán cậu sẽ vào một tầng mây 4 sao, nên đã chọn hai tầng mây. Tôi không nhớ mã số của chúng, nói chung đều là tầng mây 4 sao sắp rơi."

 

'Nhưng thời gian rơi của hai tầng mây 4 sao này rất gần nhau, thể tích diện tích cũng tương đương nhau. Diêm Tự không biết cậu sẽ vào tầng mây nào."

 

"Anh ta lấy hai tờ giấy, ghi mã số tầng mây vào mỗi tờ giấy, nhìn chằm chằm hai tờ giấy rất lâu, sau đó gấp lại." Mèo tự hào nói, "Tôi nhìn là biết anh ta định bốc thăm."

 

Lâm Gia không khỏi cảm thấy buồn cười. Trong một số khía cạnh, Diêm Tự và mèo khá tương đồng nhau, cả hai đều không mấy đáng tin.

 

Lâm Gia tò mò về cách Diêm Tự tìm thấy mình. Cậu đã nghĩ đến rất nhiều phương án, ai ngờ lại là cách đơn giản nhất.

 

Lâm Gia nhận xét: "Mèo mù vớ cá rán."

 

"Cũng không hẳn." không phải mèo bênh vực Diêm Tự, nó nói thật, "Anh ta định bốc thăm, nhưng..."

 

Nhưng cánh tay lơ lửng trên không, chậm chạm không động.

 

Mèo sốt ruột thúc giục Diêm Tự, lại thấy Diêm Tự nhắm mắt. Lúc đó, mèo chợt có liên kết cảm ứng mơ hồ với Diêm Tự. Hình như nó nghe thấy suy nghĩ trong đầu Diêm Tự: "Làm ơn phù hộ tôi một lần, để tôi tìm thấy cậu ấy. Tôi không đòi hỏi gì, chỉ mong cậu ấy an toàn."

 

"Tôi nghĩ không phải mèo mù vớ cá rán đâu." Mèo nói, 'Anh ta đã cầu nguyện."

Bình Luận (0)
Comment