Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 79

"A!!!!"

 

Bỗng một tiếng hét thảm vang lên từ phía sau, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Lâm Gia và mèo.

 

Mèo quay đầu nhìn, nói: "Hình như là người mới kia."

 

Lâm Gia dừng việc thăm dò, quay lại tìm nơi phát ra tiếng hét. Nước mì chưa được công bố, nghĩa là bụng cá chưa chính thức bắt đầu. Vào lúc này mà la hét chỉ có thể là do người mới nhìn thấy người cá, làm thay đổi nhận thức của họ.

 

Vị trí bốn người phân công tìm kiếm người cá vốn không cách xa nhau, Lâm Gia chỉ cần quay đầu đi vài bước là tìm được ngọn nguồn tiếng hét.

 

Gần dòng suối có một cối xay nước cao bằng một người rưỡi, người cá ở bên cạnh cối xay.

 

Người đầu tiên phát hiện người cá là anh trai trong cặp anh em mới đến. Mặc dù hắn đã biết Người cá tồn tại từ miệng Diên Tự, nhưng hắn hình dung Người cá trông như nàng tiên cá trong truyện cổ tích, ai ngờ lại là một sinh vật kinh khủng như vậy.

 

Quan trọng là sinh vật đó còn sống! Hai mắt người cá mắt lồi ra nhìn chằm chằm anh trai.

 

Anh trai sợ đến mức bỏ chạy, nhưng do cối xay nước làm ướt đường, hắn trượt chân ngã xuống đất.

 

Hắn lại nhìn về phía người cá, ánh mắt của người cá vẫn dán chặt vào hắn. Khoảng khắc hai bên đối diện nhau, người cá nhếch mép cười quái dị, để lộ hàm răng nhọn hoắt.

 

Anh trai hét to thảm thiết: "Aaaaaaaa!"

 

Tiếng hét của hắn thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Diên Tự là người đầu tiên chạy đến. Anh trai thấy Diên Tự như thấy cứu tinh, vội vàng chỉ vào người cá: "Cái đó...cái đó có phải là... ưm."

 

Diên Tự bịt miệng hắn, lắc đầu.

 

Trước đó, Diên Tự đã cảnh báo rằng ở đây không được nói lung tung. Anh trai thất đảm kinh hồn, liều mạng kiểm soát cảm xúc của mình, cố gắng bình tĩnh lại.

 

Xác nhận anh trai đã im lặng, Diên Tự nhìn xuống chân hắn. Đầu gối bị trầy xước, cạnh bậc thềm cứa vào cẳng chân khiến máu chảy ra.

 

Lúc Lâm Gia đến, cậu thấy Diên Tự đang kéo anh trai dậy khỏi mặt đất.

 

"Có đi được không?" Diên Tự hỏi nhỏ, tránh để người cá nghe thấy.

 

Anh trai thử đứng dậy. Chân bị thương chạm đất, hắn lộ rõ vẻ đau đớn.

 

Ở quá gần người cá dễ bị người cá nghe lỏm cuộc đối thoại mà lãng phí lượt hỏi. Đây là tầng mây bốn sao có Lâm Gia, Diên Tự không dám làm bừa. Anh giữ một cánh tay của người mới, đỡ hắn rời xa người cá.

 

Lâm Gia khẽ cau mày. Mèo bên cạnh cậu cảm thán: "Ngã đau thật đấy."

 

Biết Lâm Gia mắc chứng sạch sẽ, người mới té ngã vào vũng nước bẩn bốc mùi tanh, nên Diêm Tự không kéo người mới đến chỗ Lâm Gia.

 

Vì đỡ người mới, Diên Tự cũng dính chút mùi, cộng với việc Lâm Gia cố ý tránh xa, Diên Tự cũng không dám đến gần cậu.

 

Cô em gái theo tiếng mà đến, thấy anh trai bị thương, cô lập tức đến gần hỏi thăm tình hình.

 

Người mới thiếu thông tin, nếu vì điều này mà lãng phí câu hỏi an toàn của người cá thì không đáng. Diên Tự mất tập trung giải thích về người cá và bụng cá cho cặp anh em.

 

Thỉnh thoảng Diên Tự lén nhìn Lâm Gia, thấy cậu tìm một chỗ ngồi xuống nhàn nhã... Bây giờ bọn họ có bốn người, người đông thế mạnh, không cần thiết tìm chỗ ẩn nấp. Hơn nữa khu vực xung quanh trống trải, không có chỗ nào để trốn.

 

Tiếng hét của anh trai không chỉ thu hút vài người gần đó, mà còn có một số người cũ đang tìm kiếm người cá trong trấn cổ. Lục tục có người tới bờ sông, nhìn thấy Người cá.

 

Lâm Gia chỉ thám thính được thời gian tầng mây rơi chứ không biết thông tin nào khác. Cậu nhẹ giọng hỏi mèo: "Số lượng người bị cuốn vào là bao nhiêu?"

 

Mèo nhìn xung quanh trước tiên, xác nhận đám người bên bờ sông không chú ý đến mình, mới thì thầm: "Ước tính là 16 người."

 

Con số này không khiến Lâm Gia ngạc nhiên, xét cho cùng đây là tầng mây bốn sao. Điều duy nhất khiến cậu bất mãn là người cá chỉ công bố nước mì sau khi mọi người đã tập trung đông đủ.

 

Hiện tại số người đến bờ sông ít ỏi, không biết phải đợi đến bao giờ người cá mới tuyên bố nước mì.

 

Lâm Gia nhìn những người đã đến, từ thần thái của họ phân biệt xem có ai là linh cẩu hay không. Thỉnh thoảng cậu nhìn sang Diên Tự, thấy cặp anh em đang nói gì đó với Diên Tự, Diên Tự thi thoảng đáp lại một hai câu.

 

Người đến bờ sông ngày càng đông, nhưng không thấy bóng dáng linh cẩu. Tuy nhiên, Lâm Gia nhận ra tầng mây bốn sao này không giống các bụng cá khác, người ta thường chia thành nhóm theo phe phái. Những người vào bụng cá lần này phần lớn đi một mình, tối đa là đi nhóm hai người.

 

Bọn họ cũng quan sát người khác. Lâm Gia nghĩ, trong mắt họ, có lẽ cậu cũng là người đi lẻ, còn Diên Tự và cặp anh em quen biết lẫn nhau.

 

Đến khi mặt trời gần lặn, cuối cùng 16 người cũng tụ tập đầy đủ tại bờ sông. Tất cả họ đều là người vào bụng cá để kiếm cá linh, không có ai thuộc ban quản lý.

 

Lâm Gia không mấy ngạc nhiên. Nhân viên quản lý có lương cứng, họ không cần phải vào bụng cá chiến đấu, họ thiếu kinh nghiệm sinh tồn trong bụng cá nên sẽ không liều lĩnh vào bụng cá, đặc biệt là bụng cá bốn sao.

 

"Đủ người rồi."

 

Ai đó nói.

 

16 người là con số ước tính của trung tâm treo thưởng, giống như dự báo thời tiết, dự đoán tương lai. Nhưng khi tập hợp đủ 16 người bên bờ sông, người cá thực sự mở miệng công bố nước mì.

 

Dự báo thời tiết đôi khi không chính xác, nhưng sau vài lần vào bụng cá, Lâm Gia nhận thấy thông tin ước tính do trung tâm treo thưởng cung cấp luôn chính xác, kể cả với tầng mây bốn sao.

 

Hình như cậu phát hiện ra một điểm mù. Tuy nhiên trước mắt quan trọng nhất là nước mì, cậu tạm thời gác lại suy đoán không đầu không đuôi này.

 

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía người cá. Người cá này toàn thân phủ đầy vảy, trên vảy có một ít hoa văn mờ nhạt.

 

Người cá hé miệng nói: "Nó sặc sỡ, là chết, nó sống."

 

Nghe xong nước mì khó hiểu, ngoại trừ cặp anh em người mới, những người khác không biểu lộ cảm xúc gì. Nước mì quả thật là một thông tin quan trọng trong bụng cá, nhưng muốn suy luận ra manh mối từ nước mì thì chỉ có mơ mộng hão huyền.

 

Người cũ ở đây đều chủ động vào tầng mây bốn sao. Họ sở hữu kinh nghiệm phong phú và năng lực mạnh. Không giống người trong các bụng cá khác, nghe xong nước mì liền suy nghĩ đặt câu hỏi gì cho người cá. Họ biết rằng tiền đề để hỏi người cá là phải tìm được một số manh mối nhất định. Họ không coi câu hỏi của người cá là công cụ cứu mạng, mà chỉ dùng để đánh giá hướng suy đoán của mình.

 

Nghe xong nước mì, quan sát xong Người cá, mọi người ăn ý cách xa Người cá, tránh để cuộc trò chuyện của họ bị xem là đặt câu hỏi cho Người cá.

 

Trước khi mọi người tản ra, một người đàn ông tóc búi lên tiếng: "Mặc dù cá linh thuộc về người có năng lực, nhưng đã dám vào bụng bốn sao này, chắc hẳn ai cũng không thiếu một khối cá linh, nếu vì vậy bỏ mạng thì mất nhiều hơn được."

 

Nói xong, hắn chỉ về phía người cá không xa: "Tôi đã để lại vài cục phấn ở đó, phiền mọi người sau khi hỏi xong thì đánh dấu lại. Nếu có thể viết rõ câu hỏi càng tốt, dù sao cũng có duyên cùng vào một bụng cá, giúp đỡ lẫn nhau để sớm rời khỏi đây."

 

Đây là đề nghị giúp ích cho việc giải đố nước mì, không ai phản đối. Người đàn ông tóc búi chắp tay cảm ơn, nói tiếp: "Nếu chứng kiến người khác không may tử vong, tốt nhất cũng nên đánh dấu lại."

 

Buồn cười nhất là, trong bụng cá, hiện trường tử vong thường là nguồn manh mối.

 

Mọi người đồng ý, sau đó tản ra, không cần phải hợp tác với người lạ.

 

Đi lẻ rời đi một mình, có bạn bè thì đi cùng nhau. Chẳng mấy chốc, bên bờ sông chỉ còn lại Lâm Gia, mèo, Diên Tự và cặp anh em.

 

Lâm Gia nghiêng đầu liếc một cái. Diêm Tự không còn nói chuyện với cặp anh em, nhìn về phía cậu, như đang chờ chỉ thị từ cậu.

 

Cũng phải, Diên Tự đã nói rồi, Lâm Gia bảo gì anh sẽ làm nấy. Lâm Gia bảo đi tìm người cá, Diên Tự liền đi tìm người cá. Lâm Gia muốn mối quan hệ quay về ban đầu, Diên Tự liền giữ khoảng cách, đứng chung với người khác.

 

Nghe lời thật.

 

Lâm Gia liếc cặp anh em một lần nữa. Hai anh em biết mình không phải xuyên không mà bị lọt vào một thế giới kỳ lạ, đặc biệt là người anh bị thương, trên mặt hai người đầy vẻ hoảng sợ.

 

"Anh." Người anh cẩn thận gọi Diên Tự, "Chúng tôi có thể đi theo anh không?"

 

Có lẽ họ cũng hiểu mình không có giá trị gì, nên họ khẩn thiết xin: "Chúng tôi hứa sẽ không gây rắc rối, anh bảo làm gì chúng tôi sẽ làm nấy, đảm bảo không chơi liều tự tìm đường chết. Nếu gặp nguy hiểm, chỉ mong anh nhắc nhở chúng tôi một câu, còn lại chúng tôi sẽ tự lo liệu."

 

Diên Tự im lặng một lát, đang định mở miệng thì Lâm Gia nói: "Được."

 

Diêm Tự ngơ ra, ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Gia.

 

Mèo cũng ngạc nhiên ngó nghiêng Lâm Gia. Theo hiểu biết của nó về Lâm Gia, tâm địa của cậu lạnh lùng y chang tảng đá. Mặt trời mọc đằng Tây rồi, con người này thế mà đồng ý chứa chấp hai gánh nặng.

 

••••••••

 

Tác giả có lời nhắn:

 

Hai anh em trợ công~

 

Đây là phó bản kinh dị kiểu Trung Quốc.

Bình Luận (0)
Comment