Lắc lư lắc lư.
Chiếc giường đang rung lắc, biên độ không lớn, giống như cái phao nổi trên mặt nước.
Lâm Gia đột ngột mở mắt, đèn đầu giường không biết đã tắt từ lúc nào. Không khí ẩm ướt khó chịu tràn vào xoang mũi, cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở khiến cậu khó cử động.
Bóng tối nhanh chóng rút đi ý thức Lâm Gia. Ngay khi ý thức của cậu dần mất đi, Lâm Gia nhận ra điều bất ổn. Cảm giác chìm vào bóng tối lần này khác với trước đây, thay vì mất ý thức do tâm lý, lần này cậu cảm nhận được rõ ràng sự ngột ngạt, không khí vào phổi không phải là không khí mới, mà như một vũng nước chết.
Cậu gắng gượng nâng tay, nhưng cánh tay không thể duỗi thẳng, co quắp chạm vào trần. Lâm Gia mò mẫm sang hai bên, cũng tương tự, cánh tay chưa duỗi thẳng đã chạm vào vách.
Vách trên là mặt gỗ thô sắc nhọn, lúc cánh tay Lâm Gia mất sức hạ xuống, vài dằm gỗ đâm vào da cậu.
Đau đớn làm Lâm Gia tỉnh táo phần nào. Cổ họng cậu khô khốc, nhớ mèo đang ở cuối giường.
Cậu hé miệng muốn gọi mèo, nhưng do thiếu oxy, cậu không nhớ nổi tên của mèo, gian nan nuốt nước bọt: "Đội trưởng Diêm..."
"... Diêm Tự."
"Tôi đây, tôi đây, tôi ở đây."
Ngay lập tức, một giọng nói nôn nóng vang lên từ vị trí dưới chân. Mèo giật mình tỉnh dậy, luống cuống mở điện thoại, bật đèn pin.
Ánh sáng xuất hiện trong không gian chật hẹp, mèo ngậm đồng hồ điện thoại, nhảy đến bên Lâm Gia. Mỗi lần mèo nhảy một cái liền phát ra âm thanh "bùm bùm" do mèo nhảy lên đụng đầu vào vách trần.
Có ánh sáng.
Lâm Gia nhắm mắt lại, chờ ý thức quay về cơ thể.
Theo ý thức từ từ rõ ràng, cảm giác ngột ngạt càng mãnh liệt hơn, không khí càng lúc càng nặng nề, càng thêm nghiêm trọng.
Mèo ôm đồng hồ điện thoại,lo lắng nhìn Lâm Gia: "Cậu thấy khá hơn chút nào không?"
Lâm Gia khẽ đáp.
Triệu chứng dị ứng bóng tối đã giảm. Tuy nhiên cơ thể vẫn đang trong trạng thái vô cùng khó chịu, Lâm Gia mở mắt, chịu đựng cảm giác khó chịu để xem tình hình.
Như những gì cậu cảm nhận được, trên đầu, hai bên đều bị bịt kín. Cậu không nằm trên giường, mà đang bị nhốt trong không gian hẹp.
Mèo cũng phát hiện ra: "Không phải chúng ta đang ngủ trên giường hả? Chuyện gì vậy?"
Lâm Gia bỏ qua câu "ngủ trên giường", cậu hít một hơi, cong ngón tay gõ vào hai bên.
Cộc, cộc, cộc.
Âm thanh trầm đục vang vọng trong không gian kín, rõ ràng là gõ tại vị trí trên đầu, lại như thể toàn bộ không gian bị gõ vang.
Lông mèo thoắt dựng đứng cả lên: "Đừng nói là đang ở trong..."
Mèo mơ hồ đoán ra.
Lâm Gia lấy đồng hồ điện thoại từ tay mèo, dùng đèn flash chiếu sáng bốn vách. Ngón tay bị dằm đâm đã báo trước vật liệu làm vách là gỗ.
Cậu nhìn chằm chằm vách gỗ trong chốc lát, dùng tay sờ.
Bề mặt tổng thể tương đối mềm, nhẵn bóng nhìn khá mịn màng, chỉ có một số chi tiết nhỏ hơi thô ráp, thừa ra dằm gỗ.
Mèo nhìn thấy, lông lại dựng đứng. Đây là phản ứng bản năng của cơ thể mèo đối với một số thứ.
Mèo cũng vươn móng ra, cào vào vách gỗ: "Chúng ta... đang ở trong quan tài phải không?"
"Tệ hơn." Lâm Gia nói, "Quan tài làm bằng gỗ đào."
Không khí càng lúc càng loãng, mèo thở hổn hển vắt óc tự hỏi: "Gỗ đào? Tôi chỉ nghe nói gỗ liễu và gỗ hòe xui xẻo, tại sao gỗ đào lại tệ hơn?"
Lâm Gia nhìn mèo, duỗi tay, do dự hai giây, cuối cùng đặt tay lên đầu mèo, vuốt phẳng lông trên đầu mèo.
Có lẽ vì mèo đã kéo cậu ra khỏi bóng tối, hoặc vì mèo đã đáp lại khi cậu mơ màng gọi tên anh, trong tình huống như thế này, Lâm Gia quyết định nhẫn nại giải thích với mèo: "Cây âm không vào nhà, cây dương không vào mộ."
Lâm Gia làm trong ngành bất động sản, mà ngành này coi trọng phong thủy, bởi vậy cậu có hiểu một chút về phong thủy.
Cây chia âm dương, gỗ đào còn được gọi là 'gỗ sợ ma', là vật liệu phổ biến nhất để trừ tà, xua đuổi ma quỷ, là loại cây dương điển hình nhất.
Nếu cậu và mèo ở bên ngoài quan tài, quan tài gỗ đào sẽ không tạo uy hiếp với họ. Nhưng bây giờ cậu và mèo đang ở trong quan tài gỗ đào, thứ gỗ đào đang trấn áp chính là hai người họ.
Nghĩa là họ không có xoay chuyển và sẽ có nguy cơ bị nhốt chết trong quan tài này.
Lâm Gia thử đẩy nắp, quả nhiên quan tài bị đóng kín. Cậu đang nằm bên trong, tư thế nằm ngửa khiến cậu không thể dùng lực, cộng thêm thiếu không khí khiến toàn thân mềm nhũn.
Quan niệm 'dùng sức sẽ thành kỳ tích' không áp dụng được vào hoàn cảnh này.
Mèo nói: "Diêm Tự ở phòng bên cạnh, gọi Diêm Tự cứu chúng ta."
Mèo đang muốn kêu người, Lâm Gia ngăn lại: "Diêm Tự ở ngoài cửa."
Trước khi ngủ, Lâm Gia đã đến cạnh cửa xem vài lần, cái bóng lẻ loi vẫn còn ngoài cửa. Cậu biết Diêm Tự không muốn ngủ, định thức suốt đêm canh gác.
Mèo vui mừng: "Vậy thì tốt quá!"
Lâm Gia nói tiếp: "Nếu nghe thấy tiếng động anh ta sẽ vào ngay lập tức."
Diêm Tự từng hứa bảo vệ Lâm Gia. Diêm Tự đứng ngoài cửa, một chiếc quan tài được đưa vào phòng sao có thể thoát khỏi tầm mắt Diêm Tự. Hơn nữa, khi một người và một mèo rơi vào quan tài, chắc chắn sẽ phát ra tiếng động. Chính Lâm Gia bị tiếng đong đưa đánh thức.
Nhưng Diêm Tự không xuất hiện.
Chỉ có một khả năng, không phải quan tài xuất hiện trong phòng, mà là cậu và mèo bị dịch chuyển đến nơi đặt quan tài.
Bên ngoài quan tài không phải là căn phòng ban đầu, mà là nơi khác, hoặc một không gian khác.
Lâm Gia không rõ tình hình bên ngoài quan tài như thế nào. Có lẽ bên ngoài quan tài là một lễ đường, có người mặc đồ tang mặt không cảm xúc ném giấy vàng vào lửa. Hoặc là một nghĩa địa, quan tài chất đống ngang dọc khắp nơi. Hoặc là bị chôn dưới lòng đất ẩm ướt, đắp thành một gò đen trong đêm.
Cho nên việc kêu cứu và gọi tên người sống từ trong quan tài gỗ đào không phải là hành động sáng suốt. Tốt hơn là tiết kiệm sức lực và nghĩ cách khác.
Không gian trong quan tài chật hẹp, Lâm Gia chỉ có thể nằm ngửa, xoay người cũng khó. Mèo nằm trên ngực Lâm Gia, nghe Lâm Gia thở d ốc.
Nó đột nhiên phát hiện cái gì, tai mèo ghé vào ngực Lâm Gia: "Không đúng, cậu còn thở nè."
Lâm Gia hiểu ý mèo. Gỗ đào trấn áp ma quỷ, cậu vẫn còn thở, đương nhiên không phải ma quỷ, gỗ đào không có tác dụng trấn áp cậu.
Lâm Gia lạnh nhạt nói: "Thế thì càng tệ."
Mèo vốn không thông minh, thêm việc thiếu oxy trầm trọng khiến nó khó suy nghĩ: "Vì... Vì sao càng tệ?"
"Gỗ đào thường được làm thành kiếm gỗ đào, dùng để trấn tà đuổi quỷ." Lâm Gia nhìn mèo, "Kiếm gỗ đào cần bao nhiêu gỗ, một cái quan tài gỗ đào cần bao nhiêu gỗ? Nếu quan tài gỗ đào không phải để trấn áp chúng ta, thì là để trấn áp thứ khác. Đoán xem, thứ cần quan tài gỗ đào mới trấn áp được đang ở đâu?"
Mèo ngẩn người, nuốt nước bọt: "Cũng... cũng ở trong quan tài này..."
Lâm Gia: "Bên dưới."
Lông tơ toàn thân nó nổ tung.