Mèo cẩn thận hỏi: "Ở... dưới cậu?"
Lâm Gia: "Không."
Cậu đang nằm thẳng, không đè lên bất cứ thứ gì, cảm giác dưới lưng chỉ có tấm ván gỗ cứng ngắc, không có cái xác nào hết.
Tất nhiên, bên dưới cậu cũng không có ác quỷ chú linh nào, bằng không mèo đã phát hiện ra ngay. Nếu thật sự có thứ gì đó, mèo đã sớm sợ chết khiếp, chứ không thể nằm yên bên cạnh nghe tiếng thở của cậu.
Mèo nhìn Lâm Gia đầy khó hiểu.
Suy đoán do Lâm Gia đưa ra, phủ định cũng là Lâm Gia, nó không hiểu rốt cuộc cậu muốn biểu đạt cái gì.
Dưới ánh đèn flash, hình như mèo thấy khóe môi Lâm Gia hơi kéo lên.
"Ê ê ê, cậu cười." mèo thẹn quá thành giận, "Cậu cố tình dọa tôi sợ!"
Lâm Gia ngẩn người, khóe môi nhanh chóng hạ xuống: "Không có."
"Có." Mèo ấm ức, "Cậu dọa tôi sợ làm gì."
Lâm Gia muốn hù mèo thật, không phải để mua vui trong khổ, mà có lẽ vì mèo đã đáp lại cậu khi cậu gọi tên "Diêm Tự". Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận rõ ràng rằng mèo chính là Diêm Tự.
Vậy nên... cậu muốn ghẹo mèo.
Lâm Gia: "..."
"Sợ hãi và mất bình tĩnh chỉ khiến oxy tiêu hao nhanh hơn, tao tìm chút niềm vui để bản thân bình tĩnh thì sao?" Lâm Gia giải thích, "Bên dưới tao không có gì, nhưng dưới lớp ván gỗ thì không chắc. Có thời gian trách móc tao, không bằng cầu nguyện cái quan tài gỗ đào này không phải làm riêng cho chúng ta đi."
Mèo chửi thầm Lâm Gia, hỏi: "Nhưng chúng ta đều còn sống, quan tài gỗ đào sao có thể làm riêng cho chúng ta?"
Người sống tất nhiên không dùng quan tài gỗ đào.
Debuff bóng tối hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự khó chịu do thiếu không khí. Lâm Gia đã nghỉ ngơi đủ, hai tay giơ qua đầu, sờ vách gỗ phía trên đầu: "Nếu bị ngạt chết ở đây, tao không ngại hóa thành lệ quỷ."
Mèo ngẫm nghĩ. Với tính cách có thù tất báo của Lâm Gia, nếu bị ngạt chết trong quan tài đúng là sẽ hóa thành lệ quỷ.
Oán hận lớn như vậy, quan tài gỗ đào này sẽ phát huy tác dụng.
Mèo nói: "Quan tài bị đóng kín rồi mà? Làm sao ra ngoài được?"
Trước đó Lâm Gia đã thử đẩy nắp quan tài, nhưng vô ích. Lượng không khí còn lại trong quan tài không nhiều, nếu dùng hết sức lực mà mở không nổi quan tài, tình huống sẽ càng trở nên tệ hơn.
Cậu sờ s0ạng từng chút một, tìm chỗ mỏng yếu nhất.
Hai vị trí mỏng yếu nhất quan tài là phần đầu và đuôi. Bởi vì chỗ đó có khớp nối của mộng và lỗ mộng, chịu lực tương đối kém.
Lâm Gia sờ đến một khớp nối, cậu ngửa đầu, quan sát kết cấu khớp nối. Ngước nhìn quá mức làm đầu óc choáng váng, Lâm Gia đành cúi đầu tạm nghỉ ngơi.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, Lâm Gia tìm được vị trí khớp nối mộng và lỗ mộng. Lượng không khí còn lại trong quan tài không đủ để cậu từ từ tháo rời các khớp nối, cậu chỉ có thể đấm mạnh, dùng lực chấn động để tách các khớp ra.
Đấm vài cái, trong quan tài tỏa mùi máu tươi nhàn nhạt.
Khớp xương trầy da chảy máu, Lâm Gia vẫn không dừng lại. Mèo muốn giúp đỡ, lại bị Lâm Gia đẩy nhẹ ra.
"Đừng cản trở."
Mèo lo lắng nói: "Có đập mở được không?"
Vừa dứt lời liền ngửi thấy mùi máu tươi xộc vào họng, không biết Lâm Gia đã chảy bao nhiêu máu.
Lâm Gia không trả lời, tiếp tục nín thở đấm vào khớp nối.
Mộng gỗ có đặc điểm là cân bằng và bền chắc, nhưng các khớp nối trong quan tài thường chừa ra một chút không gian để tiện tháo lắp và cất giữ.
Chỉ cần đùng đủ sức là có thể tách mộng và lỗ mộng. Nhưng tư thế không đúng khiến Lâm Gia khó phát lực, hơn nữa không thể đảm bảo mỗi cú đấm đều trúng khớp nối, làm lãng phí thời gian và tăng thêm vết thương.
Đùng đùng đùng.
Lâm Gia tiếp tục đấm vào khớp nối, mỗi cú đấm đều cảm nhận được máu dính lên gỗ.
Đùng...
Cuối cùng, khớp nối tách ra, quan tài phát ra một tiếng giòn vang.
Lâm Gia lại đẩy nắp quan tài, lần này mèo cũng giúp một tay. Người và mèo hợp lực cùng nhau đẩy ra được một khe hở.
Không khí mới mẻ từ khe hở tràn vào, nhưng chỉ có không khí chứ không có ánh sáng.
Bên ngoài tối đen như mực.
Lâm Gia giảm độ sáng đèn pin, tránh ánh sáng từ quan tài thu hút thứ gì đó. Sau đó cậu mở rộng khe hở thêm một chút.
"Xem tình hình đi." Lâm Gia nói với mèo.
Mèo có khả năng nhìn đêm rất tốt, mặc dù ý thức Diêm Tự đang chiếm cơ thể mèo, nhưng cấu trúc mắt không thay đổi.
Mèo chống hai chân lên mép quan tài, cẩn thận thò nửa cái đầu ra ngoài quan sát tình hình bên ngoài quan tài.
Lâm Gia chờ một lát, rồi lại chờ thêm một lát, mèo mới rụt đầu về.
Lâm Gia nhìn vẻ nghiêm trọng trên mặt mèo, hỏi: "Nhìn thấy gì?"
Nơi đặt quan tài gỗ đào chắc chắn không phải là nơi tốt lành gì, nhưng Lâm Gia cần nghe đáp án từ mèo. Linh đường? Nghĩa trang? Hay là nơi nào khác? Cậu cần căn cứ vào hoàn cảnh để chuẩn bị phương án đối phó.
Mèo nói: "Tôi không thấy gì hết."
Lâm Gia không ngạc nhiên. Trước đó cậu có đoán quan tài ở một không gian tách biệt, mèo không thấy gì nằm trong dự kiến.
"Cơ mà..." Mèo nói tiếp, "Trên mặt đất có mấy sợi xích sắt rất to. Tôi đã đếm rồi, nếu không nhầm thì có chín dây."
"Chín sợi?" Con số này làm Lâm Gia vô thức nhíu mày.
Mèo thấy thế, sốt ruột hỏi: "Chín sợi xích sắt, sao vậy?"
Lâm Gia nói: "Đi ra ngoài trước."
Mèo nhảy ra khỏi quan tài trước, Lâm Gia theo sau đẩy nắp quan tài. Nắp quan tài rơi xuống đất tạo tiếng vang trầm đục, làm con mèo giật mình.
Lâm Gia chống lên mép quan tài, lật mình nhảy xuống. So với phản ứng của con mèo, Lâm Gia không quan t@m đến việc tiếng động có thu hút thứ gì tới hay không. Nếu tiếng động thu hút chúng, thì khi cậu đấm khớp nối chúng đã tới rồi.
Đẩy nắp quan tài xuống đất là Lâm Gia cố ý. Cậu muốn dùng tiếng động để tìm hiểu không gian này.
Tiếng động trầm đục, có vẻ không gian này cũng bị phong kín.
Hai chân chạm đất, Lâm Gia chỉnh độ sáng đèn pin để tìm xích sắt mà mèo miêu tả. Ánh sáng đèn pin chiếu sáng, Lâm Gia nhanh chóng tìm thấy các sợi xích sắt.
Bốn phía quan tài gỗ đào gắn các vòng sắt to bằng nắm tay, xích sắt như dây kéo xe tải, móc vào chín vòng sắt trên quan tài.
Lâm Gia đi một vòng quanh quan tài. Đầu quan tài có một xích sắt, hai góc trên mỗi góc một xích sắt, hai bên quan tài có hai dây xích sắt, và hai góc đuôi quan tài mỗi góc một xích sắt.
Cậu đếm lại. Mèo không đếm sai, tổng cộng có chín sợi xích sắt, một đầu móc vào vòng sắt, đầu kia kéo dài vào bóng tối, xích sắt dán sát mặt đất, không biết điểm cuối nằm ở đâu.
Tầm mắt quay trở lại quan tài gỗ đào, dựa vào hình dạng và kích thước đáy quan tài, tấm ván gỗ Lâm Gia từng nằm có vẻ là đặc ruột, không chứa thứ gì khác.
Quan tài gỗ đào chắc là chuẩn bị cậu, đợi cậu bị ngạt chết sẽ mãi mãi bị trấn trong quan tài này, như thể có mối thù sâu đậm với cậu.
"Chúng ta mau rời khỏi đây." Mèo không ngờ ra khỏi quan tài vẫn chưa thoát nạn, nó nhắc nhở: "Đồng hồ điện thoại sắp hết pin rồi."
Có ánh sáng, Lâm Gia mới có thể suy nghĩ, không có ánh sáng, Lâm Gia sẽ bị mắc kẹt và chết ở đây, thậm chí chưa kịp chết vì đói khát, cậu sẽ bị sốc kích ứng mà chết.
Lâm Gia lại nhìn quan tài gỗ đào, ngoài chín vòng sắt, cậu không thấy manh mối nào khác. Cậu tập trung vào chín sợi xích sắt, chỉnh đèn pin sáng hết cỡ chiếu theo hướng của một sợi xích sắt về phía xa.
Không thấy gì hết, trong giới hạn ánh sáng là một màn đen đặc.
Trước đó mèo đã nói, nó không nhìn thấy gì cả.
Lâm Gia nhìn về phía xa, sau đó thu mắt về, liếc dây xích dưới chân.
Tiếng vọng của nắp quan tài rơi xuống sàn chứng minh đây là không gian kín, mà không gian kín nghĩa là xích sắt chắc chắn có điểm cuối. Mèo không nhìn thấy điểm cuối dây xích vì khả năng nhìn xa của nó không tốt.
Mèo nói: "Có phải lần theo xích sắt sẽ tìm được cách rời đi không."
Mèo cũng biết, lúc này họ đang lâm vào thế bí, muốn giải quyết chỉ có thể bắt tay từ chín dây xích này: "Chín chọn một hả? Giống như gỡ bom ấy, chọn đúng dây dẫn thì mới an toàn."
Mèo cố gắng tìm ra dây xích đặc biệt trong chín dây xích, nhưng chạy một vòng quanh quan tài gỗ đào, nó không thấy dây xích nào khác biệt.
Đành nhìn về phía Lâm Gia.
Mèo thấy Lâm Gia chọn dây xích ở giữa đỉnh đầu quan tài. Cũng phải, mấy dây xích khác đều đối xứng, ngoại chừa dây này.
Mèo chạy theo bước chân Lâm Gia, càng đi nó càng thấy không đúng.
Tìm ra "kíp nổ" đặc biệt dễ như vậy thật hả? Lần theo dây xích là có thể thoát khỏi đây?
Mèo càng lúc càng thiếu tự tin. Nó nhảy lên vai Lâm Gia, muốn nghe Lâm Gia xác nhận: "Đi theo xích sắt có thể ra ngoài không?"
Lâm Gia nhanh chóng trả lời nó: "Không thể."
Dùng sức chín trâu hai hổ mới thoát khỏi quan tài, dễ gì rời khỏi nơi này được.
Mèo: "..."
Mèo câm nín một giây: "Vậy tại sao lại đi theo dây xích?"
Lâm Gia đã chỉnh đèn pin xuống mức sáng thấp nhất, tiết kiệm điện: "Còn cách nào khác à?"
Quan tài gỗ đào không còn thông tin khác, muốn rời khỏi đây chỉ có thể đi đến cuối dây xích thử vận may.
Ánh đèn yếu ớt chiếu lên mặt Lâm Gia, mèo nhìn đồng hồ điện thoại hiển thị cảnh báo pin yếu, rồi lại nhìn sườn mặt Lâm Gia.
Nó không thấy trên mặt Lâm Gia có chút hoảng sợ nào, thậm chí không thấy có bất kỳ biểu cảm nào gọi là "suy nghĩ"
Như thể Lâm Gia đã biết điều gì đang chờ đợi ở cuối dây xích, bây giờ lần theo chỉ để kiểm chứng bằng mắt thường.
Mèo hỏi: "Cậu biết điểm cuối có cái gì hả?"
Quả nhiên, Lâm Gia nói: "Đoán được một chút."
Mèo: "Là gì vậy?"
Lâm Gia lại không trả lời.
Mèo sốt ruột muốn chết. Một đầu xích sắt móc vào quan tài, đầu kia nhìn thế nào cũng thấy nguy hiểm: "Rốt cuộc là tình huống như thế nào?"
Lâm Gia: "Xe ngựa."
"Là sao?" Mèo không hiểu, nhưng Lâm Gia không muốn giải thích chi tiết, nó đành phải tự suy nghĩ. Nhưng mèo thật sự quá đần, nghĩ nát óc cũng không ra, "Vì sao cuối xích sắt là xe ngựa?"
Lâm Gia nói: "Ngựa kéo xe cần dây thừng, dây thừng là xích sắt, xe và ngựa đại diện cho cái gì, tự nghĩ đi."
Mèo chậm chạp bổ sung các yếu tố hiện có vào công thức mà Lâm Gia đã đưa: "Nếu dây xích là dây thừng của ngựa kéo xe, thùng xe chính là... quan tài gỗ đào!"
Mèo mừng rỡ: "Tôi hiểu rồi, điểm cuối dây xích là "ngựa" kéo quan tài."
"Thế, rốt cuộc là thứ gì kéo quan tài?" Mèo vẫn còn thắc mắc: "Còn chia chín hướng mà kéo."
Lâm Gia thở dài, vừa đi vừa gõ chữ vào đồng hồ điện thoại.
Mèo nhìn ngón tay Lâm Gia gõ trên bàn phím, càng thắc mắc hơn: "Sao cậu không nói thẳng?"
Lâm Gia: "Kiêng kỵ."
Gõ xong, Lâm Gia đưa cho mèo xem.
Mèo tò mò rướn cổ lên nhìn màn hình đồng hồ điện thoại. Tới khi thấy dòng chữ trên màn hình, lông toàn thân nó lại dựng đứng hết lên.
*Mộng gỗ: Một mảnh gỗ sẽ được đục ra tạo thành phần lồi, còn một mảnh khác sẽ được đục ra với phần lõm bên trong để vừa khít với phần lồi. Đây được gọi là "mộng" (phần lồi) và "lỗ mộng" (phần lõm) giống như các miếng ghép lắp ráp.
Mình không tìm được ảnh ghép mộng gỗ quan tài nên coi tạm tấm này để tưởng tượng nha