Lâm Gia tắt màn hình đồng hồ điện thoại, tiết kiệm lượng pin không còn nhiều.
Từ quan tài gỗ đào đi theo xích sắt đã được năm, sáu phút nhưng vẫn chưa thấy điểm cuối.
Toàn bộ không gian im ắng, chỉ có tiếng đế giày Lâm Gia chạm mặt đất. Mèo níu vai Lâm Gia, "Lâm Gia..."
Lâm Gia nhấc mèo từ trên vai xuống, nhưng không vứt xuống đất mà ôm vào trong lòng.
Mèo đang sợ hãi. Động vật thường có bản năng sợ hãi những loài lớn hơn mình, đặc biệt là thứ ở cuối xích sắt. Thậm chí thứ đó có thể khiến người ta mắc chứng sợ vật thể khổng lồ.
Rồng.
Quan tài gỗ đào, chín chuỗi xích gắn vào quan tài gỗ đào, ngay lập tức làm Lâm Gia liên tưởng đến đến câu: (chín con rồng kéo quan tài).
Rồng là sinh vật sống trong truyền thuyết, nghe thì không sao, nhưng nhìn thấy tận mắt thì sẽ có tâm thái khác.
Giống như 'Diệp Công hiếu long', dù ông có vẽ hình rồng trên xà nhà, cột trụ, cửa sổ, quần áo và đồ dùng, dù yêu thích rồng tới mức nào, nhưng khi rồng thực sự xuất hiện, ông vẫn sợ đến nỗi hồn bay phách lạc.
Mèo liên tưởng đến hình tượng của rồng, run rẩy nói: "Có phải phía đầu kia của xích thực sự là...?"
Chữ "rồng" bị Lâm Gia chặn lại trong cổ họng mèo. Cậu nhàn nhạt: "Không nói từ đó ra, có lẽ sẽ không phải."
Lâm Gia không nghĩ rằng 'rồng' ở đầu bên kia là vật sống, nếu không xích sắt sẽ không tĩnh mịch như này. Với sức mạnh của rồng, chắc chắn xích sắt sẽ bị lắc mạnh đến mức kêu ầm ầm.
Cậu cho rằng rồng ở đầu kia là một kiến trúc tượng hình hoặc biểu tượng, nhưng có một điều khác khiến Lâm Gia bận tâm hơn.
Người cá tuyên bố nước mì là: "Nó sặc sỡ, là chết, nó sống."
Hai chữ "nó sống" khiến người ta không ngừng tưởng tượng. Trong câu chuyện "Diệp Công hiếu long", sự yêu thích của Diệp Công "truyền đến tai ông trời," rồng nghe nói Diệp Công thích mình nên mới hiện thân.
Cho nên Lâm Gia không nói từ "rồng", tránh bị rồng nghe thấy.
Mèo không dám nói nữa, Lâm Gia tăng tốc. Lượng pin không cho phép cậu chậm rãi bước đi, cậu phải ra khỏi đây trước khi hết pin.
Sau gần hai phút, Lâm Gia dừng chân.
Cậu ngẩng đầu.
Đèn flash được chỉnh sáng nhất, ánh sáng xuyên qua bóng tối phía trước, bị một vật gì đó chặn lại.
Ánh sáng chỉ có thể di chuyển lên cao hơn.
Chuỗi xích được chiếu sáng, hiện ra một phần hình dạng, như dây leo quấn quanh một bức tượng đá khổng lồ.
Ánh sáng đi theo đường xích sắt chỉ dẫn, uốn lượn về phía trước, soi sáng vảy chạm khắc trên bức tượng.
Ánh sáng chợt dừng lại, đã tìm thấy đầu cuối xích sắt.
Nó bị một con rồng khổng lồ ngậm chặt trong miệng. Theo ánh sáng chiếu lên, đầu rồng ngẩng cao lấn vào tầm nhìn.
Như Lâm Gia dự đoán, đó là một con rồng bằng đá khổng lồ, hoặc nói là một con rồng hóa đá. Nó sừng sững trong bóng tối, đầu rồng hướng về phía quan tài gỗ đào như đang giằng co.
Mặc dù là rồng đá, nhưng cảm giác áp lực không vì thế mà giảm bớt.
"Con r..." Mèo vội che miệng lại, sợ mình nói bậy sẽ làm con rồng này sống lại.
Mèo chỉ nói nửa câu, nhưng Lâm Gia biết mèo muốn nói gì.
Mèo muốn nói Mắt rồng.
Đầu rồng được chạm khắc sinh động như thật, râu rồng nhẹ nhàng bay phấp phới, nhưng nhìn lên cao, sẽ phát hiện rồng không có mắt.
Trừ cái này ra, con rồng không có gì kỳ lạ, cũng không có manh mối chỉ dẫn rời khỏi đây.
Đồng hồ điện thoại lại phát cảnh báo, pin đã giảm xuống còn 10%. Với việc duy trì đèn pin liên tục, 10% pin chỉ đủ chiếu sáng thêm 10 phút nữa. Còn điện thoại của Lâm Gia đã bị ném vào vũng nước từ ba ngày trước.
Lâm Gia nhìn chằm chằm rồng đá một lúc, sau đó di chuyển đèn, chiếu thẳng về phía trước.
Cuối xích sắt là rồng đá, nhưng không phải là điểm cuối của không gian này. Nếu không tìm được cách rời khỏi đây ở chỗ con rồng đá, cậu chỉ có thể tiếp tục đi thẳng, thử vận may ở cuối không gian này.
Lượng pin thấp không đủ để Lâm Gia đi bộ đến cuối không gian. Cậu chạy nhanh về phía trước. Mèo bị xóc đến nỗi râu rung rung, nhưng không nói gì, chỉ căng thẳng nhìn đồng hồ điện thoại. Nhìn lượng pin liên tục giảm, trong lòng nó càng thêm căng thẳng.
Khi lượng pin còn 7%, Lâm Gia không tiến thêm nữa. Tia sáng đèn pin chiếu lên vách tường phía trước tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh... Nghĩa là họ đã đến cuối không gian.
Ánh sáng yếu ớt không thể chiếu sáng toàn cảnh, tầm nhìn chỉ có hình dạng của tia sáng.
Lâm Gia buông mèo, một tay giơ điện thoại đồng hồ, một tay chạm vào vách tường.
Xúc cảm rất kỳ lạ, giống như chạm vào lụa mềm mại, mịn màng và đàn hồi. Lâm Gia dùng sức, "lụa" bị cậu đẩy méo đi.
Dưới ánh sáng, "lụa" bị ép tạo thành hình năm ngón tay, phồng về phía sau. Khi phồng đến một giới hạn nhất định, nó dừng lại.
Mèo cũng dùng móng vuốt gãi gãi "lụa". Cả hai như bị nhốt trong một quả bóng bay căng phồng. Họ có thể đẩy bề mặt quả bóng phồng lên, nhưng đẩy đến giới hạn của bề mặt thì không có thay đổi gì nữa.
Mèo ngạc nhiên: "Chúng ta đang ở trong một kết giới à?"
Nó cố dùng móng vuốt cào "kết giới," nhưng dù mèo có dùng bao nhiêu lực cũng không thể cắt xuyên bề mặt kết giới.
Mèo sốt ruột. Đừng nói lúc này lượng pin không còn mấy, dù lượng pin sung túc, họ cũng sẽ bị mắc kẹt ở đây đến chết.
Bởi vì nơi này bị phong kín, giống như quan tài, không khí là hữu hạn, nếu không tìm được cách thoát ra, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị ngạt thở chết. Đương nhiên, trước khi chết ngạt, đói khát sẽ đến lấy mạng họ. Chưa kể trong này còn có "Cửu Long di quan", ai biết chuyện gì sẽ xảy ra. Lỡ rồng sống lại thì sao? Nó và Lâm Gia chẳng phải sẽ biến thành thức ăn bị nhốt trong lồ ng sao?
"Không." Lâm Gia bỗng nói, "Đi gọi rồng sống dậy."
Mèo ngẩn người: "Cái gì?"
Từ từ!
"Cậu... cậu..." Mèo run bần bật. Lâm Gia vừa nói thẳng từ "rồng"!
Mèo quay đầu nhìn về phía con rồng. Cũng may bên kia vẫn im ắng, rồng không có dấu hiệu sống lại.
Mèo vừa ngơ ngác vừa sợ hãi hỏi: "Tại sao gọi nó sống dậy? Khác nào đâm đầu vào chỗ chết?"
"Chẳng lẽ ngồi chờ chết?" Lâm Gia cụp mắt, nhìn bàn tay mình và mèo vươn ra.
Sức của cậu lớn hơn mèo, cậu đẩy bề mặt kết giới ra xa hơn, trong khi mèo chỉ đẩy ra được một xíu.
Mèo nhìn phần bề mặt kết giới mà nó và Lâm Gia đã đẩy ra, chợt hiểu ra, không thể tin nổi hỏi: "Cậu... cậu định để rồng phá kết giới này."
Lâm Gia rút tay lại, xách mèo lên quay đầu chạy về phía con rồng: "Thử xem."
"Chưa nói đến việc rồng có thể phá vỡ kết giới hay không," tim mèo đập như điên, "Làm sao để rồng sống dậy?"
Nó không còn kiêng dè, nói thẳng từ "rồng."
Nếu rồng sống lại, với sức mạnh của nó, sợi xích sẽ rung chuyển mạnh mẽ, tạo ra âm thanh vang dội. Nhưng không gian vẫn im lặng, chứng tỏ gọi tên "rồng" không phải cách làm nó sống dậy.
Lâm Gia chạy nhanh. Nghĩ đến câu "thử xem" của Lâm Gia, mèo hỏi: "Cậu có cách làm cho rồng sống dậy hả?"
"Ừm." Lâm Gia nói, "Nhưng cần mày làm."
Mèo: "Tôi làm?"
Mèo chỉ vuốt vào mình: "Tôi á?"
••••••••
Tác giả có lời nhắn:
Đố vui, đoán xem làm sao để rồng sống lại~