Rồng phá tan kết giới.
Lâm Gia choàng mở mắt, tầm nhìn tràn ngập màu vàng mờ ảo.
Cậu nghiêng đầu, là đèn đầu giường tỏa ánh sáng màu vàng nhạt. Còn mèo sợ đến mức kiệt sức, nằm bẹp trên giường.
Đã trở về.
Lâm Gia chẳng khá hơn mèo, cảm nhận cơ thể nặng nề khó chịu. Đột ngột chuyển từ chỗ tối sang chỗ sáng khiến cậu rơi vào trạng thái kích ứng tột độ.
Cậu thở gấp vài lần để điều chỉnh nhịp tim dồn dập.
Ánh mắt vô tình nhìn qua khe cửa, Lâm Gia chợt nhớ ra, lật người xuống giường, vừa xoa ngực vừa nhanh chóng bước tới cửa.
Mở cửa ra, Lâm Gia chưa kịp bước ra ngoài kiểm tra tình hình thì đụng phải ánh mắt Diêm Tự.
Bên ngoài vẫn là màn đêm đen kịt, Diêm Tự đứng hứng gió ngoài hành lang, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay người lại.
Trời sẫm tối, bóng dáng Diêm Tự hoà lẫn vào màn đêm ảm đạm. Ánh sáng vàng mờ ảo từ trong phòng hắt ra, đáp trên gương mặt Diêm Tự.
Đối diện nhau, Lâm Gia thấy rõ vẻ lo lắng trên mặt Diêm Tự.
"Làm sao vậy?"
Diêm Tự quét mắt trên dưới Lâm Gia, tìm dấu vết 'làm sao vậy'. Có lẽ không tìm thấy gì, nên Diêm Tự nôn nóng hỏi lần nữa: "Có chuyện gì vậy?"
Lâm Gia phát hiện điều gì đó từ hai lần dò hỏi của Diêm Tự. Cậu nâng tay phải, mu bàn tay trơn bóng như lúc ban đầu, không có vết thương đấm mối ghép quan tài.
Không gian đó rốt cuộc là nơi nào?
"Anh." Lâm Gia tạm thời áp xuống nghi ngờ, hỏi Diêm Tự, "Đứng ngoài cửa suốt đêm?"
Diêm Tự thừa nhận: "Đúng vậy."
Anh không yên tâm nhìn Lâm Gia thêm vài lần, rồi mới đưa mắt vào trong phòng, thấy con mèo kiệt sức nằm bẹp trên giường.
Giờ thì chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra với Lâm Gia. Diêm Tự hít một hơi, cố gắng che giấu tổn thương trong giọng nói: "Không phải đã nói dù gặp chuyện gì cũng gọi tôi sao?"
Nhưng lúc đó Lâm Gia không đồng ý, đâu thể coi là hứa hẹn?
"Không phải không gọi anh." Lâm Gia nhìn thẳng vào mắt Diêm Tự, nói: "Là không có cơ hội."
Diêm Tự nhìn Lâm Gia, Lâm Gia kể lại đơn giản những gì đã xảy ra trong không gian đó.
Lâm Gia nói: "Vậy là đội trưởng Diêm vẫn luôn ở ngoài cửa, không rơi vào không gian đó."
Diêm Tự im lặng một lúc, quay người sang phòng bên cạnh.
Nếu chỉ có Lâm Gia và Diêm Tự, một trong hai người rơi vào không gian kín, người còn lại không bị kéo vào, có thể là vì Lâm Gia nằm mơ, còn Diêm Tự luôn trong trạng thái tỉnh táo. Nhưng vì mẫu thử quá ít, kết luận này không có tính tin cậy.
Bên cạnh là phòng của hai anh em Liên Diệp và Liên Tâm, Diêm Tự muốn kiểm tra tình hình của họ.
Lâm Gia tựa vào khung cửa, nhìn Diêm Tự gõ cửa phòng hai anh em.
Người mở cửa là Liên Diệp. Hắn bị tiếng gõ cửa đột ngột đánh thức, sợ hãi hỏi: "Anh Diêm, có chuyện gì vậy?"
Lâm Gia đi vào phòng. Mèo đã hồi phục, nó nghe thấy tiếng gõ cửa của Diêm Tự, hỏi Lâm Gia: "Diêm Tự đang làm gì vậy?"
Lâm Gia: "Xác nhận xem việc rơi vào không gian đó có phải do ở một mình hay không."
"À."
Mãi sau mèo mới phản ứng lại, "Là sao? Diêm Tự không bị nhốt vào quan tài? Hai anh em Liên Diệp và Liên Tâm thì sao?"
Lâm Gia nhàn nhạt: "Ngoại lệ."
Câu hỏi của Liên Diệp đã chứng minh, ban đêm chỉ có một mình Lâm Gia bị nhốt vào quan tài. Nguyên nhân Lâm Gia bị nhốt vào quan tài không phải là do hành vi ngủ, vì Liên Diệp và Liên Tâm đều đã ngủ, và họ chỉ ngủ.
"Ngoại lệ?" Mèo tái mặt, "Bọn họ đều không bị nhốt vào quan tài? Diêm Tự thức không bị, hai anh em ngủ cũng không bị, chỉ có mình cậu?"
Lâm Gia không bận tâm: "Nếu không sao gọi là ngoại lệ."
Mèo lộn một vòng như cá chép, nhảy đến bên Lâm Gia: "Bị nhốt vào quan tài là ngẫu nhiên hay... bị chọn?"
Lâm Gia: "Không biết."
Mèo lại hỏi: "Hôm nay cậu có làm gì mà họ không làm không?"
Vừa mới thoát khỏi không gian đó, cơ thể còn chưa hồi phục, Lâm Gia không muốn trả lời, mệt. Cậu chỉ cần biết rằng đám Diêm Tự không bị rơi vào không gian, chỉ có mình cậu là ngoại lệ.
Lâm Gia định nghỉ ngơi.
Khom lưng vuốt phẳng giường đệm bị mèo làm loạn, cánh tay bỗng bị túm lấy, tầm mắt di chuyển, Lâm Gia thấy Diêm Tự đầy mặt lo lắng.
"Hôm nay cậu đã làm gì?" Diêm Tự trầm giọng hỏi.
Tuy rằng không hoàn toàn giống câu hỏi của mèo, cơ mà nội dung thì như nhau.
Lâm Gia nói: "Sau khi vào bụng cá liền gặp hai người."
Nghĩa là, không làm gì dẫn đến việc bị nhốt vào quan tài.
Nhưng Diêm Tự không buông tay, ngược lại còn siết chặt hơn, nghẹn giọng nói: "Nghĩ lại đi."
Rất có xu thế nếu Lâm Gia không suy nghĩ kỹ, anh sẽ không chịu buông tay.
Con mèo ở bên nhìn, thầm nghĩ Diêm Tự không hiểu Lâm Gia rồi. Lâm Gia muốn nói sẽ tự nói, nếu không muốn nói, dù có cạy miệng cũng chẳng được chữ nào. Hơn nữa, chuyện này liên quan đến an nguy của Lâm Gia, cậu sẽ không để mình rơi vào nguy hiểm.
Lâm Gia bình tĩnh nhìn Diêm Tự, không nói.
Mèo lẩm bẩm trong lòng. Lâm Gia thiếu kiên nhẫn lắm, ép buộc không chừng sẽ chọc cậu nổi giận, Lâm Gia mà nổi giận thì toi. Xem ra Lâm Gia đã hết kiên nhẫn với Diêm Tự. Nể mặt Diêm Tự là bản thể, hay là nó nói một hai câu, giảm bớt bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Mèo hắng giọng: "Cái đó..."
"Đã nghĩ kỹ." Lâm Gia mở miệng, "Tôi chắc chắn mình không làm gì."
Mèo: "..."
Nét lo lắng trên mặt Diêm Tự càng rõ ràng hơn. Lâm Gia thoát khỏi tay Diêm Tự: "Chắc là phòng có vấn đề."
Nhưng không cần đổi phòng, vì cậu đã thoát khỏi quan tài, khả năng cao sẽ không bị nhốt tiếp. Nhưng nếu đổi phòng thì không nói trước được.
Hiển nhiên Diêm Tự cũng nghĩ vậy, nhưng anh vẫn không yên lòng về Lâm Gia, thu tay về rồi nói: "Ở cùng phòng đi."
Lâm Gia không từ chối cũng không đồng ý, chỉ nói: "Anh cần nghỉ ngơi."
Giường trong phòng không lớn, không thể chứa hai người đàn ông to như cậu và Diêm Tự.
Diêm Tự thường làm việc liên tục mấy ngày mấy đêm, thực ra anh muốn nói mình không cần nghỉ ngơi. Nhưng đang ở trong bụng cá bốn sao, Diêm Tự không cố chấp: "Tôi đi phòng ăn lấy ghế."
Lâm Gia nhìn Diêm Tự ra cửa.
Chốc lát sau, Diêm Tự quay lại với hai chiếc ghế, mỗi tay cầm một chiếc.
Lâm Gia thoáng nhìn tay phải xách ghế của Diêm Tự, cánh tay khẽ run. Xem ra thương thế vẫn chưa lành hẳn.
Lâm Gia nằm về trên giường, mèo tiếp tục ngủ ở cuối giường. Diêm Tự đặt hai chiếc ghế cách giường không xa, ngồi lên một chiếc, duỗi thẳng chân ra, chân đặt lên chiếc ghế còn lại.
Nhìn không thoải mái chút nào.
Lâm Gia nghĩ thầm.
Diêm Tự cuối cùng cũng tìm được một tư thế thoải mái, Lâm Gia đang muốn thu mắt về, chợt chạm vào ánh mắt Diêm Tự.
Lâm Gia nhìn Diêm Tự, Diêm Tự cũng nhìn cậu, hai người không nói chuyện. Căn phòng im ắng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng mèo ngáy khẽ từ cuối giường.
Hai người nhìn nhau rất lâu, đến một lúc nào đó, cả hai đồng thời mở miệng.
"Anh..."
"Cậu..."
Lâm Gia dừng lại, chờ Diêm Tự nói.
Diêm Tự cũng ngừng lại.
Lâm Gia nói: "Nếu anh không thoải mái thì về phòng ngủ đi."
"Không đến nỗi nào." Diêm Tự tựa vào ghế, nói, "Tôi từng ngủ ở mấy chỗ tệ hơn nhiều."
Người ngoài thấy đội trưởng đội tuần tra đầy quyền lực uy phong, chứ nào biết anh bán mạng sống nay chết mai.
Lâm Gia muốn biết Diêm Tự sống khổ đến mức nào, bèn hỏi: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như." Diêm Tự híp mắt suy tư, "Ngoài đường, gầm cầu, à có cả mương nước."
Lâm Gia: "Ngủ được không?"
Diêm Tự cười: "Mệt quá thì ngủ được thôi."
Lâm Gia nhìn Diêm Tự. Diêm Tự mặc áo hoodie, người này rất thích áo hoodie, đặc biệt là áo hoodie có họa tiết dễ thương: "Lúc đi du học nước ngoài?"
Diêm Tự ngẩng đầu.
"Trước khi vào thế giới đáy biển." Lâm Gia, "Không muốn nói thì không cần nói."
Vào cái ngày Lâm Gia chơi piano ở quán cà phê, Diêm Tự đã thưởng cho cậu một đồng bảng Anh, nên sau đó Lâm Gia dùng tiếng Anh nói lời âu yếm với Diêm Tự.
"Không có gì không thể nói." Diêm Tự đút hai tay vào túi áo hoodie, "Lúc đó tôi đang du học."
Vẫn còn là sinh viên, kết quả lại gặp Lâm Gia hồ ly ngàn năm, ngây ngô móc ra tấm chân tình.
Lâm Gia hiếm hoy cảm thấy không đành lòng, đành phải nghiêng người, quay lưng lại với Diêm Tự.
Không thấy mặt Diêm Tự, giọng Lâm Gia trở nên lạnh tanh: "Lời hôm đó vẫn tính."
Anh không chỉ đích danh ngày nào, cũng không nói cụ thể mình đã hứa gì.
Thế nhưng Diêm Tự vẫn nhớ ngày đó, cùng lời hứa của Lâm Gia.
Hôm đó Lâm Gia nói, "Sau khi rời khỏi thế giới đáy biển, tôi sẽ bồi thường cho anh, muốn bao nhiêu tùy anh."
Người giàu thích dùng tiền để giải quyết vấn đề, Lâm Gia cũng không ngoại lệ.
"Khoản tiền này là để bồi thường cho tôi," Diêm Tự nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Gia, "Hay là để tống cổ tôi?"
Lâm Gia nói: "Anh muốn hiểu thế nào thì tùy."
"Tùy tôi à." Diêm Tự thu hồi tầm mắt, ngửa đầu nhìn trần nhà, "Tôi mong là..."
Lâm Gia không nghe thấy Diêm Tự nói nốt nửa câu sau, bèn xoay người lại nhìn Diêm Tự.
Cậu hiểu rõ ý nghĩa của hai từ "bồi thường" và "tống cổ" trong lời Diêm Tự.
"Bồi thường" nghĩa là Lâm Gia thực sự muốn đền bù việc lừa gạt cảm tình, "tống cổ" nghĩa là Lâm Gia muốn chấm hết mọi chuyện, không thèm che giấu sự ghét bỏ.
Hai từ này có nghĩa gần giống nhau, nhưng khác ở chỗ "bồi thường" thể hiện rằng Lâm Gia thật lòng, còn "xua đuổi" thì không.
Nghe tiếng động lật người trên giường, Diêm Tự vẫn ngửa đầu lên. Động tác này kéo thẳng cổ anh, khiến giọng nói của anh không rõ ràng lắm.
"Dùng từ tống cổ đi." Diêm Tự tự hỏi hồi lâu, cuối cùng dứt khoát định nghĩa số tiền này.
Đáp án ngoài dự đoán, Lâm Gia không khỏi hỏi: "Vì sao?"
Lâm Gia không có ý như vậy, số tiền mà Lâm Gia định đưa thực sự là để bồi thường. Con người cậu vô tâm, cậu không phủ nhận việc lợi dụng cảm tình để đạt được mục đích kiểm soát Diêm Tự. Đây là cách nhanh nhất tiện nhất, cũng là cách tồi tệ nhất.
"Dao sắc chặt đay rối." Diêm Tự không có ý tứ hờn trách Lâm Gia, "Đỡ phải mơ tưởng điều không thể."
Lâm Gia bỗng trầm mặc, chăn đắp trên người lặng lẽ trượt xuống đất.
Cậu ngồi dậy, đưa tay định nhặt lên, nhưng Diêm Tự nhanh hơn đứng dậy từ ghế, giúp cậu nhặt chăn lên.
Diêm Tự phủi phủi bụi dính trên chăn.
Có lẽ bị sặc bụi bay ra từ chăn, đáy lòng Lâm Gia khô khốc lên men, lẫn chút đau xót rất nhỏ.
"Đây này."
Diêm Tự duỗi tay trả chiếc chăn được phủi sạch.
Lâm Gia giơ tay nhận lấy. Chăn bông không có trọng lượng, nhẹ bẫng như lông chim.