Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 86

Mèo vẫn đang ngủ, tâm tính tốt thật.

 

Lâm Gia tiện tay đắp chăn che bụng mèo, hỏi: "Vừa nãy anh định nói gì?"

 

Hai người họ đồng thời lên tiếng, Lâm Gia đã trả lời điều anh muốn nói, bây giờ đến lượt Diêm Tự.

 

Hai người họ đồng thời lên tiếng, Lâm Gia đã trả lời, bây giờ đến lượt Diêm Tự.

 

Diêm Tự ngồi trở lại trên ghế, không lập tức trả lời, im lặng một lúc mới nói: "Cậu đã xem tư liệu J0001."

 

Lâm Gia đáp một tiếng.

 

Lúc phát hiện vết thương của Diêm Tự, tài liệu về tầng mây J0001 đã rơi ra khỏi ngực Diêm Tự.

 

Cứ tưởng Diêm Tự sẽ nói về cách lấy được tài liệu J0001, nhưng không, Diêm Tự cân nhắc rồi nói: "Hình như tôi đã từng đến J0001. Cách rời khỏi thế giới đáy biển khả năng cao có liên quan đến J0001, vì tôi không thể nhớ được đoạn ký ức này."

 

Lâm Gia nhìn mèo, lại ngẩng đầu nhìn Diêm Tự.

 

Diêm Tự đã ngồi trở lại ghế không ngước đầu nhìn trần nhà, mà nhìn vào Lâm Gia: "Có lẽ trong J0001 có cách rời khỏi thế giới đáy biển. Dĩ nhiên bây giờ đều là suy đoán của tôi, có thể sau khi hợp nhất với mèo, tôi sẽ nhớ lại ký ức liên quan đến J0001."

 

Trực giác của Lâm Gia bảo rằng Diêm Tự nói không đúng.

 

Không phải phủ nhận mối quan hệ nhân quả trong lời nói Diêm Tự, mà là những câu này không phải điều Diêm Tự thực sự muốn nói. Giống như cậu muốn hỏi, vết thương của anh thế nào rồi. Nhưng đến khi được hỏi lại sửa miệng thành "Nếu anh không thoải mái thì về phòng ngủ đi."

 

Diêm Tự cũng thay đổi nội dung mà anh định nói, chuyển sang tầng mây J0001, thậm chí không nối tiếp được chữ 'cậu' mà anh đã thốt ra.

 

Dĩ nhiên, ai cũng thế, Lâm Gia sẽ không gặng hỏi tới cùng.

 

Giống như Diêm Tự tiếp nối chủ đề của cậu, Lâm Gia cũng tiếp lời Lâm Gia: "Hợp nhất rất đơn giản, chỉ cần kề trán anh vào trán mèo."

 

Diêm Tự im lặng nhìn Lâm Gia, một lúc lâu sau: "Cậu gấp thế?"

 

Xem ra mình nói sai rồi, Lâm Gia đáp: "Tôi chỉ nói phương pháp hợp nhất thôi."

 

"Nói cũng vô dụng." Diêm Tự bắt chéo chân, cánh tay thả lỏng rũ hai bên sườn, mu bàn tay gần như chạm đất, "Không chắc hợp nhất sẽ gây ảnh hưởng gì, đây là bụng cá bốn sao. Để an toàn, tốt nhất là đợi rời khỏi bụng cá rồi nói tiếp."

 

Hiếm thấy, một câu nói phát ra từ miệng Diêm Tự – người thích tìm đường chết.

 

Lâm Gia đáp ứng: "Được."

 

Đề tài J0001 cứ thế kết thúc, căn phòng rơi vào yên lặng. Nhưng không yên tĩnh được lâu, Diêm Tự lại mở lời: "Bốn người, lại chọn trúng cậu, cậu có ý tưởng gì không?"

 

Lâm Gia không mấy để tâm: "Không."

 

Lúc này mới là đêm thứ nhất của bụng cá, thậm chí còn chưa hết ban đêm, muốn tìm được điều kiện bị nhốt vào quan tài rõ là khó khăn.

 

Diêm Tự nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm bên ngoài có vài điểm sáng lấp lánh, báo hiệu ban ngày sắp đến.

 

Anh nhìn cửa sổ, hỏi: "Người cá thì sao? Muốn hỏi câu gì?"

 

"Nếu đội trưởng Diêm có ý tưởng, sáng sớm có thể hỏi luôn." Lâm Gia nằm trở về trên giường, "Tôi mệt."

 

Diêm Tự vẫn nghiêng đầu nhìn cửa sổ, không nói thêm.

 

Anh có cảm giác Lâm Gia không muốn đối chiếu đáp án với mình. Cũng phải thôi, cá đã cắn câu, mồi câu tất nhiên không còn quan trọng nữa.

 

Anh nhìn cửa sổ, nhìn đến khi cổ cứng đờ, nhìn đến khi nắng sáng lan tràn, ảnh ngược của Lâm Gia trên cửa sổ bị nắng xóa tan.

 

Nhưng như thể vẫn chưa nhìn đủ, Diêm Tự xoa cổ, quay đầu nhìn chăm chú người đang nằm trên giường.

 

Mặt trời nhanh chóng chiếm lĩnh bầu trời, xua tan hơi lạnh ban đêm. Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, Lâm Gia muốn hất chăn ra lại không muốn bị Diêm Tự phát hiện mình giả vờ ngủ.

 

Cậu giả vờ ngủ là có nguyên nhân. Lâm Gia không muốn tiếp tục trò chuyện với Diêm Tự. Cậu sợ nếu nói thêm, Diêm Tự sẽ nói điều thực sự muốn nói.

 

Đôi khi quá thông minh cũng không phải chuyện tốt. Lâm Gia biết Diêm Tự muốn nói gì: Cậu... tại sao lại gánh thay tôi?

 

Cậu không biết trả lời như thế nào, nên giả vờ ngủ.

 

Lâm Gia không chịu được nóng, nóng đến mức khó chịu. Cậu len lén nhìn Diêm Tự, thấy Diêm Tự đang ngủ gật, vẫn giữ thói quen phải nắm cái gì đó khi ngủ, bàn tay nắm lấy gấu áo của mình.

 

Cậu liền hất chăn ra, đứng dậy, đắp chăn lên người Diêm Tự.

 

Có lẽ do mấy ngày nay bận rộn tìm kiếm Lâm Gia, lại thức trắng đêm, khi Lâm Gia đắp chăn lên người Diêm Tự, Diêm Tự chỉ vô thức vung tay, rất nhanh bị trọng lượng của chăn áp chế.

 

Trời sắp sáng, mặc kệ Diêm Tự, Lâm Gia đi rửa mặt.

 

Chờ Lâm Gia rửa mặt xong, thấy Diêm Tự bị nóng tỉnh.

 

Lâm Gia: "..."

 

Diêm Tự gãi tóc, cầm chăn đứng dậy, sau đó ngẩn người. Ngủ đông đủ cộng thêm bị nóng tỉnh khiến đầu óc chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhất thời không hiểu tại sao chăn lại nằm trên người mình.

 

Lâm Gia nhìn Diêm Tự lấm tấm vài giọt mồ hôi, cậu lặng lẽ tránh sang một bên, nhường chỗ để Diêm Tự đi rửa mặt.

 

Bên ngoài có chút động tĩnh, anh em Liên Tâm và Liên Diệp vì thể hiện giá trị của mình, nên dậy sớm chuẩn bị đi nấu bữa sáng.

 

Lâm Gia nghe thấy tiếng họ rón rén đi ngang qua phòng. Xem ra dù là nửa đêm trước hay nửa đêm sau, người bị nhốt vào quan tài chỉ có mình cậu, nếu không thì người mới đâu có tâm trạng nấu bữa sáng.

 

Thời gian ban ngày trong bụng cá chủ yếu dùng để tìm manh mối, anh em Liên Tâm và Liên Diệp chỉ nấu đơn giản một nồi cháo trắng, luộc một đ ĩa rau cải, kèm dưa muối trong tủ lạnh.

 

Tốt hơn nhiều so với lương khô khốc.

 

Sau bữa sáng, Liên Diệp thận trọng thương lượng với Diêm Tự: "Anh Diêm, lát nữa chúng ta đi tìm manh mối phải không? Chúng ta có thể không tách nhau ra không?"

 

Hôm qua lúc tìm người cá, Lâm Gia yêu cầu chia ra hành động. Liên Diệp vẫn chưa quên cảm giác sợ hãi và bất lực khi một mình tìm thấy người cá, vì vậy hôm nay hắn xin không tách ra. Liên Tâm đáng thương nhìn Diêm Tự, chắp tay trước ngực: "Làm ơn."

 

"Hỏi người cá trước đã." Diêm Tự không lập tức đồng ý, "Những việc khác xem tình hình rồi tính."

 

Liên Tâm Liên Diệp gật đầu: "Được."

 

Câu hỏi an toàn trong bụng cá bốn sao vô cùng quý giá, để tránh người mới vô tình lãng phí câu hỏi, trên đường đến chỗ người cá bên bờ sông, Diêm Tự giải thích ngắn gọn cho họ về tình hình người cá và câu hỏi có thể bị cụ thể hóa bởi quy tắc.

 

Hai người gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, thề thốt sẽ không nói lung tung trước mặt người cá.

 

"Anh Diêm." Liên Diệp đến bên cạnh Diêm Tự, "Đây là lần thứ mấy anh vào bụng cá?"

 

Liên Tâm cũng tò mò mà nhìn Diêm Tự.

 

Diêm Tự: "Không nhớ."

 

Không nhớ nghĩa là rất nhiều, và đều thành công thoát ra. Liên Diệp chân thành nói: "Anh giỏi quá."

 

Từ nhà trọ phía nam trấn cổ đến nơi có người cá là một đoạn đường khá dài, mất khoảng hai mươi phút đi bộ. Trên đường đi, Lâm Gia im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai anh em và Diêm Tự, từ người cá đến chữ "Diêm" của Diêm Tự viết như thế nào.

 

Diêm Tự giới thiệu y như hồi ở viện phúc lợi Nghi Nhạc, nói: "Diêm Tự, 'Diêm' bao quanh ba hướng, 'Tự' trong tiếp tục."

 

Hai anh em ngày càng thân thiết, đổi xưng hô Diêm Tự từ "Anh Diêm" sang "anh."

 

Ríu ra ríu rít, ồn ào.

 

Lâm Gia mặt không biểu cảm.

 

Một lát sau, bốn người đến nơi có người cá. Vì sau khi người cá tuyên bố nước mì có người đề nghị sử dụng phấn để lại thông tin, Lâm Gia và Diêm Tự tìm xem có ai để lại thông tin gì không.

 

Mấy viên phấn vẫn còn sắc cạnh, chưa được sử dụng, mọi người tìm quanh một vòng, không thấy gì trên mặt đất.

 

Nói cách khác, chưa có ai đến hỏi người cá, hoặc là họ đến quá sớm, người khác chưa kịp cập nhật thông tin về những người còn sống, hoặc tất cả những người vào bụng cá đều vẫn còn sống.

 

Diêm Tự chắc chắn sẽ hỏi người cá, sau khi hỏi xong sẽ để lại thông tin trên mặt đất. Nhưng vết thương ở vai phải anh chưa lành, viết chữ sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương, hơn nữa chữ của anh không được đẹp, không muốn để Lâm Gia thấy.

 

Anh định tìm một người nhận nhiệm vụ để lại thông tin trên mặt đất.

 

"Liên Diệp." Diêm Tự gọi Liên Diệp tới, vứt phấn cho hắn.

 

Là một cơ hội để thể hiện giá trị của mình, Liên Diệp nhìn thoáng qua người cá, cẩn thận nói: "Anh, em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà anh giao."

 

Diêm Tự mỉm cười với Liên Diệp: "Được."

 

Lâm Gia vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm.

 

Diêm Tự tiến lại gần người cá. Lâm Gia nhìn chăm chú Diêm Tự, Liên Diệp, Liên Tâm và mèo cũng dõi theo anh.

 

Lâm Gia thấy Diêm Tự liếc mình một cái trước khi mở miệng hỏi người cá. Sau đó, giọng Diêm Tự vang lên: "Cổ trấn có cổ mộ phải không?"

 

Lâm Gia không quan tâm lắm đến câu trả lời của người cá, cậu nhìn Liên Diệp đang cầm phấn. Liên Diệp, Liên Tâm và mèo đều khó hiểu, không hiểu tại sao Diêm Tự lại hỏi câu này. Trong số những người nghe Diêm Tự hỏi người cá, chỉ có Lâm Gia hiểu nội tình.

 

Xem ra Diêm Tự vẫn canh cánh trong lòng về việc cậu bị nhốt vào quan tài.

 

Mà quan tài có liên hệ mật thiết với cổ mộ, đặc biệt là khi nhắc đến những cảnh tượng như Cửu Long di quan, làm người ta liên tưởng đến cổ mộ ngàn năm.

 

Nguyên nhân bị kéo vào không gian khác vẫn chưa rõ ràng, và không phải ai cũng có thể đi vào không gian chứa quan tài, nhưng việc người cá cụ thể hóa cổ mộ có thể giúp mọi người tìm manh mối. Dù sao thì sức một người cũng có hạn, rất có thể sẽ bỏ sót một số manh mối quan trọng.

 

Diêm Tự hỏi người cá trùng khớp với ý tưởng của Lâm Gia, và đáp án cũng khớp.

 

Người cá trả lời: "Đúng."

 

Ngay sau khi người cá trả lời, tiếng nổ lớn vang to, một ngọn núi cao đột ngột mọc lên từ mặt đất.

 

Bụng cá bốn sao, cụ thể hóa diễn ra trong nháy mắt.

 

Tuy rằng Diêm Tự đã nhắc nhở câu hỏi người cá sẽ biến thành thực, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng này, Liên Diệp hết hồn suýt rơi cằm xuống đất, tay run rẩy, viên phấn rơi khỏi tay.

 

Đây là nhiệm vụ Diêm Tự giao cho, Liên Diệp vội vàng chụp lại viên phấn đang rơi.

 

Hắn hoảng loạn bắt mấy lần, ngay khi viên phấn sắp chạm đất, một bàn tay thanh tú chợt xuất hiện trong tầm nhìn, đỡ được viên phấn.

 

Liên Diệp ngẩn người, ngẩng đầu, phát hiện là người lạnh lùng ít nói nhất – Lâm Gia, hắn từng nghe anh Diêm gọi tên người này.

 

Thực ra, Liên Diệp rất sợ Lâm Gia. Cậu quá lạnh lùng, luôn toát ra khí chất cấm người lạ lại gần.

 

"Cảm ơn... anh Gia." Liên Diệp căng da đầu nói lời cảm ơn.

 

Phấn bị rơi không phải là việc gì to tát, chỉ là hắn sợ Diêm Tự sẽ thấy mình vô dụng, bị hiện tượng cụ thể hóa dọa sợ đến mức quăng phấn.

 

May quá, phấn không bị rơi, nhờ Lâm Gia đỡ được.

 

Liên Diệp định đưa tay nhận lại viên phấn, nhưng bàn tay xinh đẹp đó lại rút về.

 

Liên Diệp khựng lại, không hiểu tại sao Lâm Gia làm thế.

 

Lâm Gia nhàn nhạt: "Tôi viết."

Bình Luận (0)
Comment