"Sao mà đi lâu thế?"
Con mèo lại lượn quanh cửa vào, vẫn không thấy rõ tình hình bên trong, cũng không nghe thấy âm thanh gì.
Lâm Gia nghe mèo lẩm bẩm: "Đám Diêm Tự có gặp nguy hiểm gì không? Bọn họ vào đó bao lâu rồi? Chắc phải hai tiếng rồi nhỉ."
Mèo sốt ruột quay vòng ở cửa vào, cậu nhìn mặt mèo lộ rõ sự lo lắng đối với Diêm Tự và hai anh em họ Liên.
Vì cần trở lại trấn cổ trước khi trời tối, Lâm Gia đã giới hạn cho họ hai tiếng. Nếu vượt quá hai tiếng, dù không tìm được gì cũng phải quay lại lối vào.
Trong bụng cá, trải qua đêm thứ hai ngoài trời không phải là quyết định khôn ngoan. Nhưng Diêm Tự đã vào đó hơn hai tiếng, chính xác là hai tiếng mười tám phút.
Tuy nhiên, Lâm Gia không vội. Mèo là ý niệm của Diêm Tự, nếu mèo còn sống, nghĩa là Diêm Tự cũng còn sống.
Mới vừa nghĩ vậy, mèo đột nhiên trượt chân ngã vào trong hang.
Lâm Gia sửng sốt, vội chạy từ chỗ sạch đến miệng hang, lớp bùn mềm bị dẫm bắn tung tóe.
Cậu nhìn vào trong. Không thấy con mèo, chỉ thấy bóng tối dày đặc khiến người ta choáng váng.
Lâm Gia vô thức lùi lại vài bước, nhăn mặt nhìn miệng hang.
Không biết qua bao lâu, Lâm Gia mới như bừng tỉnh, trầm mặt nhìn vào cửa hang.
Con mèo có khả năng bật nhảy rất tốt. Nếu vô tình ngã vào trong hang, nó có thể dễ dàng nhảy lên lại mặt đất. Nếu không nhảy lên được, rất có thể Diêm Tự đã gặp chuyện gì, làm liên lụy đến mèo.
Lâm Gia không mong Diêm Tự xảy ra chuyện, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì...
Lâm Gia còn chưa nghĩ xong nếu Diêm Tự xảy ra chuyện thì mình nên làm gì, thì nghe thấy âm thanh sột soạt phát ra từ miệng hang.
Nghe như tiếng ai đó đang trèo lên.
Quả nhiên, Lâm Gia nhìn thấy Diêm Tự từ miệng hang ló đầu ra. Nam sinh viên đại học phấn chấn bồng bột đầy sức bật, tay chống lên miệng hang, không cần Lâm Gia giúp một tay, Diêm Tự đã nhẹ nhàng nhảy ra khỏi hang.
Diêm Tự liếc Lâm Gia một cái, rồi cúi người đón con mèo được chuyền lên từ dưới hang. Mèo không phải không thể nhảy lên, mà tại hồi nãy ngã va đầu vào một chỗ cứng, đang bị choáng.
Diêm Tự và mèo đã ra khỏi hang, nhưng hai anh em họ Liên vẫn còn bên trong.
Diêm Tự nói với Lâm Gia: "Ôm hộ con mèo."
Lâm Gia bước tới, nhận lấy mèo từ tay Diêm Tự. Sau đó, cậu thấy Diêm Tự lại đưa tay xuống miệng hang, bàn tay lơ lửng trên bóng tối sâu thẳm, chờ đợi ai đó dưới hang nắm lấy để kéo lên.
Diêm Tự dùng một chút lực, dễ dàng kéo Liên Tâm từ trong hang lên.
Sau khi kéo Liên Tâm lên, Diêm Tự lặp lại động tác, cũng kéo Liên Diệp từ hang lên.
Lâm Gia không nói gì.
Diêm Tự vốn là người thích giúp đỡ người khác.
Lâm Gia phát hiện, trong ba người vào hang, chỉ có Diêm Tự là sắc mặt bình thường, còn hai anh em họ Liên thì trông tái nhợt và hoảng loạn. Hiển nhiên họ đã thấy gì đó dưới hang, điều này cũng có thể đoán ra từ việc Diêm Tự tốn hơn hai tiếng dò la.
Lâm Gia lặng lẽ quan sát Diêm Tự, giống như cái cách Diêm Tự quan sát cậu khi mới tới viện phúc lợi Nghi Nhạc.
Ánh mắt Lâm Gia đảo qua từ đầu đến chân, cẩn thận dò xét xem Diêm Tự có bị thương hay không.
Không có.
Sau khi cả ba ra khỏi miệng hang, Lâm Gia không chủ động hỏi tình hình. Cậu biết Diêm Tự sẽ tự nói.
Cậu liệu sự như thần. Sau khi kéo anh anh em lên cửa hang, Diêm Tự vừa phủi sạch bùn đất trên tay vừa báo cáo tình hình trong hang với Lâm Gia: "Có ma."
Hai chữ đơn giản khiến sắc mặt hai anh em vốn tái nhợt lại càng thêm khó coi.
Lâm Gia không ngạc nhiên, hỏi: "Làm sao thoát được?"
"Số lượng là..." Diêm Tự định nói về tình hình ma quỷ trong hang, nhưng nghe Lâm Gia hỏi vậy thì ngưng lại một chút.
Hơi ngạc nhiên khi Lâm Gia quan t@m đến việc này.
Thực ra Diêm Tự không định kể cách thoát thân cho Lâm Gia, điều đó không quan trọng, bởi họ đã thoát rồi.
Trong một giây Diêm Tự tạm ngừng, Lâm Gia nhanh chóng nhận ra câu hỏi này rõ vô nghĩa. Gần đây cậu cứ như vậy, suy nghĩ và hành động đều lệch khỏi bản tính.
Bị làm sao vậy?
Ngu ngốc.
Lâm Gia lảng tránh tiếng lòng đang cố báo đáp án chính xác, vì tránh né mà thái độ trở nên cực kỳ lạnh lùng: "Mèo có bị sao không?"
Ngọn lửa trong lòng Diêm Tự vừa mới bùng lên liền tắt ngấm.
Đúng rồi, sao Lâm Gia lại quan t@m đến mình chứ. Cậu chỉ quan t@m đến con mèo. Cậu muốn từ cách thoát thân của anh để kiểm chứng xem mèo có liên lụy hay không.
Một khi mèo xảy ra chuyện, việc hợp nhất phải gác lại.
"Chắc là mèo bị ngã đập đầu." Diêm Tự cười khẩy, cười chính mình.
Ý là mèo bị choáng do ngã chứ không phải vì gặp ma quỷ. Cách anh thoát thân hoàn toàn không liên quan đến mèo.
Hai người họ nói chuyện theo kiểu chỉ có họ nghe hiểu, còn anh em họ Liên nghe chẳng hiểu gì.
Liên Diệp liếc mèo, tưởng Lâm Gia trách họ làm mèo bị thương, liền nói: "Anh Gia, khi bọn em đến gần miệng hang thì thấy mèo rơi xuống. Dưới hang có một tảng đá lồi ra ngay trung tâm, mèo bị đập vào đó."
Lâm Gia đáp: "Ừ, biết rồi."
"Anh Diêm đã kiểm tra rồi, chắc là mèo không sao." Liên Diệp nói thêm, "Bình thường ở độ cao này, mèo không thể bị ngã như vậy được. Có lẽ do nó quá béo. Anh Gia à, anh nên cho nó ăn ít lại. Mèo quá béo không tốt đâu."
Lâm Gia ngẩng đầu nhìn hắn.
Liên Diệp: "..."
Chờ Liên Diệp nín họng, Lâm Gia một lần nữa nhìn về phía Diêm Tự, hỏi: "Tình hình bên trong thế nào?"
Cậu không hỏi lại về cách thoát thân.
Diêm Tự nói: "Trong hang có nhiều thứ đó, một trong số chúng lẻn vào nhóm chúng tôi, nhưng nó không làm gì, chỉ đi theo."
Lâm Gia hỏi: "Thấy rõ không?"
"Ừ." Diêm Tự trả lời, "Mặc đồ trắng, chất liệu khá đặc biệt, giống như quần áo bảo hộ."
Lâm Gia: "Quần áo bảo hộ?"
Việc trong hang có nhiều thứ không khiến Lâm Gia ngạc nhiên, bởi cậu đã nằm mơ thấy Cửu Long di quan. Nếu phải xác định số lượng chính xác thì dù Lâm Gia không xuống tận mộ để xem, cậu cũng có thể đoán được.
Đại khái là chín.
Nhưng mặc quần áo bảo hộ thì nằm ngoài dự đoán của Lâm Gia. Theo suy đoán của cậu, có lẽ chín người đó mặc trang phục xa hoa. Dù sao trong không gian giấc mơ, sinh vật kéo quan tài là rồng.
Từ cổ chí kim, rồng luôn có địa vị tôn quý.
"Anh Diêm không nhầm đâu, thứ đó đúng là mặc đồ bảo hộ." Liên Diệp là người có quyền phát ngôn nhất, vì hắn đã nhầm lẫn và tiếp xúc với nó, tưởng nó là em gái mình.
"Thứ trà trộn vào nhóm chắc không phải là dân trộm mộ, em nghĩ là người của đoàn khảo cổ. Chỉ có đoàn khảo cổ mới mặc đồ bảo hộ khi xuống mộ, còn bọn trộm mộ thường liều mạng, không quan t@m đến chi tiết như vậy. Hơn nữa, khi bọn em đi dọc theo lối vào mộ, các bức bích họa hai bên vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có đoàn khảo cổ mới không phá hủy hiện vật."
Liên Diệp nuốt nước bọt, tiếp tục nói: "Có lẽ họ đã chết rồi, có lẽ là chết trong mộ? Cho nên không phân biệt được mà đứng lẫn vào nhóm chúng ta? Nhưng cái này liên quan gì đến Cửu Long di quan, chẳng lẽ vì cấu trúc mộ là Cửu Long di quan? Nhưng mộ nằm dưới lòng đất, không thể thấy cấu trúc từ bên ngoài. Tại sao lại chọn anh Gia? Hơn nữa từ 'sặc sỡ', 'chết', 'sống' trong nước mì có nghĩa là gì?"
Càng nói càng thấy mơ hồ, Liên Diệp không nhịn được nhìn sang Diêm Tự, mong Diêm Tự có thể giải đáp.
Nghe Liên Diệp hỏi liên tiếp, ngọn lửa lo lắng của Diêm Tự dành cho Lâm Gia lại bùng lên.
Việc thứ đó lẫn vào trong nhóm đã ngăn cản Diêm Tự tiến sâu vào cổ mộ. Anh lưỡng lự giữa việc tiếp tục tiến sâu vào và lời dặn dò của Lâm Gia, cuối cùng chọn nghe theo lời dặn Lâm Gia và quay trở lại.
Tuy nhiên lời Liên Diệp như tiếng pháo oanh tạc, đánh tỉnh Diêm Tự.
Anh quý mạng sống của mình, vì anh muốn dùng mạng mình để giúp Lâm Gia rời khỏi thế giới đáy biển. Nhưng nếu Lâm Gia xảy ra chuyện, giữ mạng còn có ý nghĩa gì.
Vì thế không đợi Lâm Gia phân tích được tình huống trong hang, Diêm Tự ngẩng đầu: "Mọi người về trước đi."
Lâm Gia dừng tự hỏi, nhíu mày nhìn Diêm Tự.
Liên Diệp hỏi: "Anh không đi cùng bọn em hả?"
Diêm Tự lấy nến, ngữ khí cực kỳ tùy hứng: "Tôi xuống đó thêm một chuyến."
Hai anh em họ Liên bị Diêm Tự dọa choáng đến mức không thốt nên lời. Trước đây họ xuống mộ là để tìm manh mối, họ biết có nguy hiểm, cơ mà chưa tận mắt thấy thì mối nguy coi như không tồn tại.
Nhưng bây giờ, Diêm Tự rõ ràng biết trên con đường nối từ cửa hang đến mộ có mấy bóng ma canh gác mà vẫn muốn xuống, cái này không phải tìm manh mối nữa, mà là tìm chết.
"Đừng anh ơi." Liên Diệp vội vàng ngăn cản, "Tạm không nói đến thứ bên dưới, trời sắp tối rồi. Nếu anh muốn xuống mộ thì đợi trời sáng hãy đi."
Trời sắp tối... mấy từ này càng làm Diêm Tự quyết tâm. Đêm qua, Lâm Gia đã bị nhốt vào quan tài, anh không muốn đêm nay Lâm Gia lại bị nhốt vào quan tài.
Ban đêm của bụng cá bốn sao tuyệt đối không để một con mồi dễ dàng trốn thoát hai lần. Dù cho Lâm Gia có bị kéo vào quan tài lần nữa, thì ít nhất Diêm Tự cũng phải cung cấp cái gì đó giúp Lâm Gia thoát thân.
Trước đây Diêm Tự cố chấp đến mức không nghe lời Lâm Gia, chứ đừng nói đến lời của người mới quen.
Anh thắp nến lên, trước khi nhảy xuống hang lần nữa, anh nhìn Lâm Gia.
Anh không nói nhiều, cũng không bảo Lâm Gia về trước, vì anh biết Lâm Gia nhất định sẽ tự đi về.
Mà Lâm Gia cũng không bảo anh đừng đi, vì Lâm Gia biết không thể ngăn được Diêm Tự.
Cả hai nhìn nhau trong giây lát, rồi kết thúc bằng việc Diêm Tự nhảy vào trong hang. Trong tầm nhìn của Lâm Gia chỉ còn góc áo Diêm Tự nhanh chóng biến mất.
"Anh Gia." Liên Diệp vội nói với Lâm Gia: "Anh không khuyên anh Diêm sao?"
Lâm Gia hỏi: "Người đã đi rồi, khuyên làm gì?"
Nghe như chẳng mấy quan tâm.
"Chẳng phải hai anh là bạn sao?" Liên Diệp không hiểu.
Bạn với Diêm Tự? Không.
Giữa họ chỉ là mối quan hệ cùng có lợi. Mèo cần cậu để tìm bản thể, còn cậu cần mèo và Diêm Tự để rời khỏi đây.
Dĩ nhiên, trong mối quan hệ cùng có lợi này, còn có thêm việc Lâm Gia lợi dụng Diêm Tự. Cậu luôn muốn biến Diêm Tự thành con dao độc quyền mở đường cho mình, giờ xem ra đã thành công.
Cậu quá giỏi trong việc khiến người khác liều mạng vì mình, cũng không bao giờ cảm động vì điều đó. Vì đây là kết quả của những bước đi thận trọng của cậu.
Lâm Gia nhìn cửa hang đen kịt, lại nhìn đồng hồ. Dựa theo thời gian, lẽ ra bây giờ cậu nên quay về, để kịp trở lại nhà nghỉ trước khi trời tối.
Bụng cá ban đêm ẩn chứa đầy nguy hiểm, chỉ có thằng ngu mới chọn ở ngoài trời khi màn đêm buông xuống.
Nhưng bước chân lại không thể xê dịch.
Mục tiêu của cậu là rời khỏi thế giới đáy biển, và Diêm Tự là chìa khóa. Nếu đã vậy, cậu quyết định cho Diêm Tự thêm hai tiếng.
Hợp lý.
Lâm Gia ghi nhớ thời gian hiện tại, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ để theo dõi thời gian trôi qua.
Thấy Lâm Gia không có ý định rời đi, anh em họ Liên cũng không rời đi. Việc họ lo lắng cho Diêm Tự không phải làm bộ.
Còn một tiếng rưỡi.
Còn một tiếng.
Trời bắt đầu tối dần, mèo cũng tỉnh dậy sau cơn ngất xỉu.
Nếu Lâm Gia không bịt miệng nó trước, chắc chắn nó sẽ nói gì đó trước mặt anh em họ Liên.
Còn 30 phút.
Còn mười phút.
Một phút.
Lâm Gia sửa sang ống tay áo, nói: "Đi thôi."
Anh em họ Liên sững sờ: "Nhưng anh Diêm vẫn chưa trở lại."
"Tùy hai người." Lâm Gia không quan t@m đến mạng sống người khác, cậu bế mèo quay lưng rời đi.
Liên Tâm nhìn theo bóng lưng quyết tuyệt của Lâm Gia: "Ơ, anh Gia đi thật sao? Anh ấy thực sự không đợi anh Diêm à?"
Liên Diệp cũng thấy rất kỳ lạ. Ai cũng nhìn ra rằng Lâm Gia và Diêm Tự quen biết nhau.
Ban đầu Liên Diệp tưởng Lâm Gia và Diêm Tự là bạn, theo cảm nhận của hắn, giữa hai người có một thứ tình cảm không thể nói thành lời.
Liên Diệp chắc chắn Diêm Tự thích Lâm Gia, hồi sáng khi họ hỏi người cá bên bờ sông, hắn cũng thấy Lâm Gia có thái độ chiếm hữu với Diêm Tự.
Chiếm hữu đồng nghĩa với việc Lâm Gia cũng có tình cảm với Diêm Tự.
Đây là tình cảm hai chiều.
Nhưng......
Lâm Gia cứ thế bỏ đi?
Tình cảm mong manh vậy sao?
Liên Diệp hơi cáu, hắn là người ngoài cuộc nhưng nhìn rất rõ. Diêm Tự xuống hang lần thứ hai là vì Lâm Gia, Lâm Gia dù không đi cùng thì ít nhất cũng nên đợi chứ.
Đứng ở góc nhìn Diêm Tự, vì người trong lòng mà mạo hiểm, kết quả khi trở ra phát hiện không thấy người, cảm giác sẽ như thế nào?
"Anh thực sự muốn đi?" Liên Diệp không nhịn được, hét lên về phía bóng lưng Lâm Gia: "Chẳng phải anh thích anh Diêm sao?"
Liên Tâm khựng lại.
Mèo trong vòng tay Lâm Gia cũng khựng lại, bước chân Lâm Gia cũng dừng lại.
Cậu đứng tại chỗ, trên mặt hiện vẻ lạnh lùng đến thấu xương.
Câu trả lời mà cậu cố tình lảng tránh bị một người râu ria phơi bày trước ánh sáng.
'Chẳng phải anh thích anh Diêm sao?'
Đáp án là khẳng định.
Đúng là cậu có thích Diêm Tự, và thứ tình cảm này là tình yêu.
Nhưng Lâm Gia rất hiểu bản thân mình. Cậu là người theo chủ nghĩa vị kỷ tinh vi, giữa lợi ích và tình cảm, cậu chọn lợi ích; giữa mạng sống và tình cảm, cậu chọn mạng sống; giữa bản thân và Diêm Tự, cậu chọn bản thân mình.
Cậu là một người vô tình, khi đứng trước lựa chọn, cậu sẽ dễ dàng từ bỏ tình cảm, giống như bây giờ, cậu chọn bản thân.
Cậu chưa từng được yêu, cũng không biết cách yêu người khác. Quan niệm của cậu đã được hình thành từ lâu, và cậu sẽ không yêu người khác như cách Diêm Tự yêu mình.
Tình cảm của cậu không thể lấy ra, cũng không thể nói ra.
"Không thích." Lâm Gia nghe thấy giọng mình.
Tình cảm của cậu không cần nói thành lời.
Chỉ cần chờ nó dần dần phai nhạt. Cậu biết, mình không phải là người lâu dài trong tình yêu.
Coi như đây là cách giúp Diêm Tự tránh được tổn thương trong tương lai, cũng coi như là lời giải thích cho nụ hôn đầu ngây dại.