Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 89

Lâm Gia bước trên con đường lầy lội giữa núi rừng, gió thổi qua tán cây cũng không thể xua tan sự lạnh lẽo toát ra từ cậu.

 

Kể từ khi tình cảm mà cậu lảng tránh bị người khác lôi ra, Lâm Gia không thể tự lừa dối bản thân nữa. Cậu vốn dĩ không giỏi việc tự lừa dối, nên đành thử tìm kiếm dấu vết cho thấy mình đã thích Diêm Tự từ lúc nào.

 

Lần đầu tiên cậu gặp Diêm Tự là trung tâm treo thưởng, rõ ràng cậu nên chú ý tới phó trưởng Trần – đối tượng tình nghi hàng đầu của mèo, nhưng ánh mắt lại vô thức hướng về phía Diêm Tự. Cậu không nhớ mình đã nghĩ gì lúc đó, chỉ nhớ rằng dưới ánh đèn nhảy nhót, cậu nhìn thấy một nốt ruồi nâu nhỏ giữa chân mày Diêm Tự.

 

Lâm gia: "..."

 

Nhìn lại quá trình đó, dường như mọi chuyện đều có manh mối.

 

Sau đó ở Viện phúc lợi Nghi Nhạc, Diêm Tự lười biếng tự giới thiệu, đến tận hôm nay, ký ức Lâm Gia vẫn còn khắc sâu.

 

"Diêm Tự, 'Diêm' ba nét bao quanh, 'Tự' trong nghĩa nối tiếp."

 

Mấy lời giới thiệu của người khác, Lâm Gia vốn có trí nhớ tốt đã quên hết sạch.

 

Có lẽ chính sự chú ý vô thức này đã khiến Lâm Gia để mắt đến Diêm Tự và nhắm mục tiêu vào anh. Hơn nữa sau khi có ý định tiếp cận, kế hoạch của cậu là dụ dỗ.

 

Đây là lần đầu tiên Lâm Gia dùng vẻ ngoài của mình để hành sự, có lẽ nguyên nhân cũng nằm trong những manh mối có sẵn.

 

Về sau, trong quá trình cố ý tiếp cận, cậu dần thấu hiểu Diêm Tự. Cậu không đồng tình với cách hành xử của Diêm Tự, nhưng trong lòng lại nảy sinh ý muốn chiếm hữu.

 

Cuối cùng là nụ hôn đầu khiến máu lạnh trong người cậu chảy về tim, áy náy trỗi dậy.

 

Bây giờ nhìn lại, mọi thứ từng phát sinh trở nên rõ ràng hơn. Cái đêm thành thật với Diêm Tự, lý do tại sao cậu nghe thấy điện thoại reo lại từ chối không muốn nhận, là vì cậu muốn duy trì mối quan hệ mập mờ với Diêm Tự.

 

Đáng tiếc, Diêm Tự vẫn mở cửa nhà.

 

Lâm Gia luôn tuân theo nguyên tắc vì lợi ích bản thân. Việc cậu chịu tội thay cho Diêm Tự, sẵn sàng bồi thường bằng tiền, đã là giới hạn tối đa mà cậu có thể làm vì tình cảm.

 

Cậu chỉ chịu đến mức độ này, và cũng chỉ có thể làm đến mức độ này. Nhiều hơn thì cậu không biết nên làm như thế nào.

 

Lâm Gia tiếp tục bước xuống núi, rời xa anh em họ Liên. Mèo cuối cùng cũng có thể mở miệng nói chuyện: "Cậu xem đầu tôi có bị va trụi chỗ nào không, sao tôi cảm giác mình bị rụng một mảng lông nhỉ."

 

Lâm Gia nói: "Không có."

 

Mèo đã quen với tính cách của Lâm Gia, không hề để bụng việc Lam Gia rời đi. Nó dùng chân vuốt vuốt đầu mình, "Không có thật hả? Sao tôi cứ thấy kỳ kỳ nhỉ."

 

Lâm Gia bỗng dừng bước. Mèo hỏi: "Sao thế?"

 

Lâm Gia không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn đằng xa.

 

Con mèo cảm thấy Lâm Gia vô cùng kỳ lạ, nó cẩn thận hỏi: "Sao... sao thế? Sao không đi tiếp?"

 

Lâm Gia mím môi.

 

Mặc kệ vì lý do gì, cậu vẫn mong Diêm Tự có thể an toàn trở về cửa động. Nhưng hy vọng là một chuyện, thực tế là chuyện khác. Nếu Diêm Tự thực sự gặp chuyện, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch rời khỏi thế giới đáy biển của cậu. Tuy nhiên, miễn là cậu an toàn, cậu có thể tìm cách khác rời đi, vì vậy đứng đợi Diêm Tự ở cửa hang hoàn toàn vô nghĩa.

 

Cậu nên tiếp tục tiến bước, đi dọc theo con đường ngoằn ngoèo này về nhà trọ. Chỉ cần đợi Diêm Tự mang manh mối trở về, Diêm Tự chắc chắn sẽ không giấu diếm. Nếu Diêm Tự không quay lại cũng không sao, cậu... sẽ tìm cách khác. Lâm Gia không bao giờ đặt tất cả hy vọng vào một người duy nhất.

 

Lâm Gia nhấc mèo, quay người đi ngược lại.

 

Mèo không tin vào mắt mình, nó nhìn Lâm Gia như thể không quen cậu: "Không phải cậu đang xuống núi à? Cậu định chờ Diêm Tự sao?"

 

Lâm Gia không trả lời. Cậu quay lại khu vực gần cửa động, đứng sau một thân cây to, che khuất mình. Ánh mắt của cậu chăm chú nhìn về phía cửa động.

 

Mèo cảm thấy Lâm Gia bị trúng tà, hoặc có lẽ là do nó bị va đầu đến mức hỏng rồi. Nó hoàn toàn không hiểu nổi Lâm Gia đang làm gì.

 

Thực ra, Lâm Gia cũng không biết mình đang làm gì. Cậu nhìn con mèo, thấy nó đã hồi phục sinh long hoạt hổ, nghĩa tình trạng của Diêm Tự cũng khá lạc quan. Lâm Gia tin tưởng khả năng của Diêm Tự, cựu đội trưởng đội tuần tra không thể nào vấp ngã ở một cổ mộ.

 

Lẽ ra cậu nên quay về.

 

Mèo lại hỏi: "Rốt cuộc cậu đang làm gì thế?"

 

Mèo không hiểu hành vi của Lâm Gia, Lâm Gia thì ngày càng rõ ràng. Cậu biết mình đang làm gì, cậu đang đợi anh em họ Liên mách Diêm Tự. Dựa vào cách chất vấn của họ vừa rồi, chắc chắn họ sẽ thêm mắm dặm muối việc cậu bỏ đi. Cậu muốn biết Diêm Tự sẽ phản ứng như thế nào.

 

Diêm Tự sẽ chỉ trích cậu, hay sẽ buồn bã vì cậu cân nhắc lợi hại?

 

Lâm Gia kiên nhẫn chờ đợi, hồi lâu sau, Diêm Tự cuối cùng cũng xuất hiện. Toàn thân anh lấm lem, rõ ràng ở dưới hang không thuận buồm xuôi gió.

 

Anh em họ Liên đau khổ chờ đợi lập tức vây quanh Diêm Tự. Họ không giống Lâm Gia, không màng đến lợi ích, không quan t@m đến manh mối trong mộ. Họ hỏi thăm Diêm Tự có bị thương không.

 

Diêm Tự thấy hai anh em, khẽ cau mày hỏi: "Không phải đã bảo hai người về trước rồi à?"

 

Rồi anh đưa mắt nhìn xung quanh, tìm ai khỏi nói cũng biết.

 

Lâm Gia biết, Liên Diệp cũng biết.

 

"Anh," Liên Tâm có hơi không đành lòng, "Anh Gia về rồi."

 

Diêm Tự phủi bụi trên tay, hỏi: "Cậu ấy đi bao lâu rồi?"

 

Lâm Gia đứng từ xa nhìn, thấy sống lưng Diêm Tự căng chặt.

 

Liên Diệp âm dương quái khí: "Đi lâu rồi, có khi giờ này đã về đến nhà trọ chúng ta rồi."

 

Lâm Gia thấy sắc mặt căng thẳng của Diêm Tự bỗng nhiên giãn ra, mỉm cười: "Vậy thì tốt."

 

Khoảnh khắc ấy, Lâm Gia bị một mũi tên tình cảm chân thành bắn trúng, sững người tại chỗ.

 

Sao tình cảm của Diêm Tự lại như thế này?

 

Thật kỳ lạ.

 

Cậu đã lựa chọn giữa việc chờ đợi và rời đi, nhưng Diêm Tự không trách móc cậu, cũng không tỏ ra buồn bã hay thất vọng.

 

Quá kỳ lạ.

 

Lâm Gia đứng ở nơi tối tăm, ánh mắt u tối.

 

"Hai người nên theo cậu ấy về," Diêm Tự nói với anh em họ Liên, "Trời sắp tối, ngoài trời không an toàn bằng trong nhà."

 

Liên Diệp nói: "Bọn em muốn chờ anh ra, em và Liên Tâm lo lắng cho anh."

 

Người ta đã đứng đợi, Diêm Tự không nói thêm: "Lên đường thôi."

 

Bóng chiều sắp buông xuống nhuộm bầu trời một màu xám xịt, họ phải quay về trước khi trời hoàn toàn tối. Hơn nữa Diêm Tự sốt ruột muốn nói với Lâm Gia về tình hình trong cổ mộ.

 

Đương sự không ngại người mình thích rời đi, nên dù Liên Diệp có bất bình thế nào cũng đành im lặng đi theo Diêm Tự.

 

Tuy nhiên, mới đi được vài bước thì thấy Diêm Tự bỗng dừng lại.

 

"Sao vậy?" Liên Diệp lập tức che chở Liên Tâm, hoảng hốt hỏi Diêm Tự.

 

Diêm Tự không trả lời Liên Diệp, thực tế anh không nghe thấy tiếng phía sau. Anh chỉ nghe thấy tiếng gió rít qua rừng cây, trong mắt chỉ thấy bóng dáng Lâm Gia dưới tàng cây đón gió.

 

Lâm Gia, chưa đi.

Bình Luận (0)
Comment