Sáng sớm, Lâm Gia mở mắt.
Đập vào mắt là gương mặt lo lắng của Diêm Tự.
Lâm Gia ngồi dậy trên giường, trước khi Diêm Tự hỏi, cậu hỏi trước: "Tôi biến mất phải không?"
Diêm Tự trả lời: "Cả người cậu biến mất."
Sau khi phát hiện Lâm Gia biến mất, Diêm Tự vẫn luôn trông chừng cạnh giường.
Lâm Gia gật đầu, không ngạc nhiên với câu trả lời này.
Nếu chỉ là hồn lìa khỏi xác, sao có thể mang theo cả mèo và điện thoại của Diêm Tự.
Diêm Tự hỏi: "Cậu thấy sao?"
"Tôi ổn." Lâm Gia trả lại điện thoại cho Diêm Tự, pin chỉ còn rất ít.
Nhìn lượng pin còn lại, Diêm Tự nhíu mày: "Lần này tình hình thế nào?"
Mức tiêu hao pin thể hiện rõ gian nan mà Lâm Gia đã trải qua trong hình xăm.
Lâm Gia nói: "Vẫn là Cửu Long di quan."
Diêm Tự nhíu mày sâu hơn: "Giống như tối qua?"
Lâm Gia đáp: "Phần lớn là giống."
Diêm Tự nhìn cậu: "Không giống chỗ nào?"
Lâm Gia nói: "Lần này tôi vẽ mắt cho ba con rồng."
Trong không gian mà Lâm Gia bị kéo vào đêm qua, mèo đã dùng máu trên mu bàn tay Lâm Gia để vẽ mắt rồng.
Rồng sống dậy, nhưng không thể lay chuyển xích sắt, chứ đừng nói đến việc kéo quan tài phá vỡ không gian.
Vì thế Lâm Gia tiếp tục cùng mèo điểm mắt cho con rồng thứ hai, nhưng con rồng thứ hai sống dậy, quan tài vẫn không nhúc nhích.
Khi điểm mắt cho con rồng thứ ba, máu trên mu bàn tay Lâm Gia đã khô, cậu bảo mèo cào rách da tay mình để tiếp tục dùng máu điểm mắt rồng.
Mãi đến lúc đó, quan tài gỗ đào mới bị kéo đi. Ba con rồng kéo quan tài cùng sáu con rồng hóa đá khác, phá tan kết giới.
Mèo ngã nhào xuống giường: "Độ khó tăng mạnh."
Lâm Gia không nói gì, Diêm Tự nhìn mèo.
Độ khó tăng lên rõ ràng, nếu tối nay Lâm Gia lại rơi vào không gian đó, có lẽ sẽ không chỉ dừng ở việc vẽ mắt cho ba con rồng.
Nhưng nếu có đủ thời gian, việc điểm mắt cho nhiều con rồng không phải là vấn đề lớn.
Sợ là sợ hạn chế thời gian. Việc điểm mắt cho một con rồng đêm trước và ba con rồng đêm qua đều vừa vặn trong khoảng thời gian cho phép trốn thoát.
Nếu không việc tăng độ khó sẽ vô nghĩa.
Lâm Gia nhìn Diêm Tự: "Đội trưởng Diêm, anh có thể xem giúp tôi hình xăm trên lưng tôi không?"
Cậu vốn định nhờ mèo xem, nhưng mèo chính là Diêm Tự, khi cả mèo lẫn Diêm Tự đều có mặt, nhờ mèo xem lưng có vẻ hơi gượng ép.
Diêm Tự ngẩng đầu.
Lâm Gia gỡ nút áo, cởi áo sơ mi ra, để lộ phần thân trên săn chắc của mình trước mắt Diêm Tự.
Cậu quay lưng, để Diêm Tự nhìn hình xăm trên lưng mình.
Diêm Tự: "Cậu..."
Chỉ cần nghe một âm tiết phát ra từ cổ họng Diêm Tự, Lâm Gia đã biết hình xăm trên lưng mình thế nào, dù không nhìn thấy lại rất rõ ràng.
"Ba con rồng được vẽ mắt, trong đó có một con có móng vuốt bị buộc vải."
Lâm Gia nhẹ giọng hỏi: "Đội trưởng Diêm, có phải vậy không?"
Mèo nhảy lên phía sau lưng Lâm Gia: "Ôi vãi, Lâm Gia, xuất hiện thật này! Thật luôn!"
Diêm Tự trầm giọng hỏi: "Cậu làm?"
"Tôi bảo mèo làm." Lâm Gia đáp, "Đội trưởng Diêm, tôi cần ảnh chụp."
Lúc điểm mắt cho con rồng đầu tiên, để chứng minh mình thực sự đã rơi vào trong hình xăm, Lâm Gia xé một mảnh vải, bảo mèo trèo lên con rồng lớn, buộc vào móng vuốt của nó.
Phía sau có tiếng "tách" vang lên, Diêm Tự đưa điện thoại cho Lâm Gia.
Nhìn bức ảnh chụp lưng mình trên điện thoại, Lâm Gia vẫn giữ gương mặt bình đạm.
Mọi thứ đều đúng như cậu dự liệu. Cậu đã rơi vào trong hình xăm trên lưng, hình xăm đóng băng tại thời điểm cậu rời khỏi.
Trong bức ảnh, chỉ có ba con rồng đang bay lên, dùng sức kéo một cỗ quan tài gỗ đào và sáu con rồng hóa đá khác.
Lâm Gia và mèo nằm trong cỗ quan tài, nên không thể xác định liệu có hình của họ trong hình xăm hay không.
Diêm Tự đoán ra ý nghĩa của việc buộc vải vào móng rồng: "Cậu muốn chứng minh hình xăm này là sống?"
Lâm Gia quay đầu lại, thấy gương mặt tối tăm của Diêm Tự. Cậu mím môi hỏi: "Đội trưởng Diêm có ý tưởng gì không?"
Diêm Tự vừa định nói thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp: "Anh, anh Diêm!"
Đó là Liên Tâm, giọng cô lộ rõ nôn nóng sợ hãi.
Hiển nhiên đã có chuyện xảy ra.
Diêm Tự đành dừng lại, mở cửa. Ở bên ngoài là Liên Tâm nước mắt lưng tròng.
Diêm Tự hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Liên Tâm khóc đến mức không thở nổi: "Anh, lưng của anh hai... lưng của anh ấy đột nhiên xuất hiện một hình xăm."
Diêm Tự sững người, quay ngoắt về phía Lâm Gia.
Lâm Gia đã mặc lại áo. Cậu nói: "Anh đi đi."
Diêm Tự liền theo Liên Tâm ra ngoài, đi xem hình xăm trên lưng Liên Diệp là gì, có giống với Lâm Gia – cũng là Cửu Long di quan tài hay không.
Lâm Gia nhìn theo bóng Diêm Tự biến mất nơi góc khuất, rồi hạ mắt xuống. Cậu quay lại phòng rửa mặt qua loa, sau đó mới bước ra ngoài, tiến về phòng Liên Diệp.
Mèo nhanh chóng nhảy xuống giường. Nhưng đêm qua quá căng thẳng, việc leo ba con rồng làm nó chưa thể bình tĩnh lại, toàn thân mềm nhũn.
Thấy Lâm Gia ra ngoài, nó vội vàng gọi cậu lại, nhảy lên vai cậu, muốn ngồi nhờ trên vai cậu để đi xem hình xăm trên lưng Liên Diệp.
Lâm Gia lại nhấc mèo khỏi vai, vứt xuống đất.
Vẻ mặt lạnh lùng: "Tránh xa tao ra."
Mèo: "???????"
Người này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa nãy vẫn còn êm đẹp.
Phòng của Liên Diệp ở ngay bên cạnh, ồn ào nhốn nháo.
Lâm Gia bước vào đúng lúc Liên Diệp đang cởi áo, để lộ lưng cho Diêm Tự xem.
Liên Diệp mặc áo ba lỗ, đây cũng là lý do Liên Tâm phát hiện hình xăm trên lưng hắn, vì áo ba lỗ không che được vùng lưng rộng với hình xăm lớn.
Diêm Tự nhìn qua một lần, hỏi: "Tối qua cậu gặp chuyện gì?"
Sắc mặt Liên Diệp rất tệ, bị Diêm Tự hỏi, gương mặt càng tệ hại.
Hắn nuốt nước bọt mấy lần mới có thể nói thành lời: "Em đang ngủ, đột nhiên có cảm giác mất trọng lực, như là nhảy bungee."
Diêm Tự cảm nhận được hơi thở Lâm Gia đến gần, nhìn qua Lâm Gia.
Lâm Gia chỉ miêu tả không gian hình xăm, không nói về cảm giác khi rơi vào đó.
Liên Diệp nói: "Em lập tức mở mắt, nhưng sau khi mở mắt, em không còn ở trong phòng nữa, mà là... mà là..."
Hắn lộ vẻ sợ hãi.
Diêm Tự dựa vào tường, nhưng vì Lâm Gia đã đến, anh di chuyển sang một bên, nhường chỗ cho Lâm Gia.
Chờ Lâm Gia đứng im, Diêm Tự mới bảo Liên Diệp: "Đừng vội, cứ từ từ kể."
Liên Diệp hít sâu mấy hơi, dù sao cũng là người mới, nghe chuyện Lâm Gia rơi vào không gian đã đủ sợ rồi, đến lượt mình càng hoảng loạn hơn.
Hắn kể lại đứt quãng: "Em xuất hiện trong rừng sâu."
Liên Diệp khó nhọc thuật lại những thứ kinh khủng đã trải qua đêm qua, Liên Tâm bên cạnh nghe mà kinh hồn táng đảm.
Liên Diệp nói: "Ban đầu, em nghĩ mình đang ở ngọn núi có cổ mộ mà chúng ta đã đến vào ban ngày. Nhưng không phải..."
Diêm Tự hỏi: "Sao cậu biết không phải?"
Liên Diệp nói: "Ngọn núi mà chúng ta đến vào ban ngày có một con đường lên núi rất rõ ràng, nhưng ngọn núi em đến đêm qua thì không có. Ngọn núi đó chỉ toàn là cây, em đi mãi mà không thấy đường."
"Hơn nữa..." Liên Diệp nuốt mạnh một ngụm nước bọt, trán đẫm mồ hôi, "Sương mù rất dày, tầm nhìn rất hạn chế, xung quanh không rõ là tiếng gió thổi qua rừng hay tiếng ma quỷ khóc than, rất đáng sợ."
"Em cứ đi mãi, đi mãi, không dám dừng lại một giây." Liên Diệp đỏ mắt, ngẩng đầu nhìn Diêm Tự, mong tìm được chút cảm giác an toàn từ anh: "Nhưng em đi mãi không tìm thấy đường xuống núi, lúc đó em đoán mình không phải ở ngọn núi ban ngày, mà rơi vào không gian kỳ lạ đó, chỉ là không gian em rơi vào khác với của anh Gia."
"Em rất sợ."
"Em cứ đi." Liên Diệp cứ nhắc đi nhắc lại từ "đi", có thể thấy lúc ấy hắn hoảng loạn cỡ nào.
Lâm Gia mất kiên nhẫn, liếc sang Diêm Tự.
Diêm Tự nói vài lời an ủi rồi hỏi: "Cậu đã đi suốt đêm sao?"
"Không... không." Liên Diệp nói, "Em đi đến mệt, dựa vào một thân cây nghỉ ngơi. Em dự định nghỉ một lúc rồi sẽ tiếp tục đi... Em đoán là mình đã nghỉ được khoảng năm phút, tới khi ngẩng đầu lên, em nhìn thấy phía trước..."
Đúng lúc quan trọng thì Liên Diệp lại nuốt khan một lần nữa.
Lâm Gia dứt khoát cúi đầu chỉnh lại cúc tay áo, đồng hồ về đúng vị trí.
"Cậu nhìn thấy..." Diêm Tự nói, "Một cái bàn Bát Tiên."
Liên Diệp đột ngột ngẩng đầu lên: "Anh... anh làm sao biết được? Chẳng lẽ anh cũng rơi vào không gian này?"
Diêm Tự không xác nhận cũng không phủ nhận, chỉ hỏi: "Rồi sao nữa?"
Tưởng Diêm Tự cũng trải qua cùng một tình cảnh, không phải một mình mình đối mặt, thần kinh căng thẳng của Liên Diệp thả lỏng một chút.
"Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, xung quanh bàn có rất nhiều người ngồi. Khi họ thấy em, họ vẫy tay gọi em lại gần."
Liên Diệp nói: "Em tưởng họ là người bình thường, nên em đến gần. Anh, anh có đến đó không?"
Diêm Tự đáp qua loa, "Tiếp đi."
Liên Diệp kể tiếp: "Họ kéo em ngồi xuống, rồi đẩy đồ ăn tới trước mặt em."
"Lúc đó em đói, định ăn một chút, nhưng khi cúi xuống, em mới phát hiện..."
Liên Diệp không nhịn được mà rùng mình: "Trên bàn không phải đồ ăn, toàn là mấy đồ vật ghê tởm. Những người đó cũng không phải người, họ là... quỷ..."
"Làm sao cậu thoát ra được?" Lâm Gia hỏi.
Liên Diệp nhìn Lâm Gia: "Em van xin họ tha cho em, họ nói em phải ăn hết đồ ăn trên bàn thì mới được rời đi."
Lâm Gia hỏi: "Cậu ăn hết?"
Nhớ tới những thứ tởm lợm trên bàn, đến giờ hắn vẫn còn cảm giác sâu bọ lúc nhúc trong dạ dày: "Ọe..."
Hắn đã ăn hết.
Liên Diệp nôn khan, Liên Tâm vội vàng rót cho Liên Diệp một ly nước.
Liên Diệp hai mắt đẫm lệ, nhìn Diêm Tự: "Anh, Liên Tâm nói sau lưng em có hình xăm, em không có xăm hình. Trường bọn em không cho phép xăm mình, đây không phải hình xăm của em."
Diêm Tự không kiềm chế được mà nhìn Lâm Gia, Lâm Gia cũng không xăm mình.
Liên Diệp lo lắng hỏi: "Anh... hình xăm sau lưng em là gì?"
Liên Tâm nhìn không biết, nên Liên Diệp đành hỏi Diêm Tự.
Sau một lúc im lặng, Diêm Tự trả lời: "Quỷ yến."
—————————————-
*Quỷ yến: Bữa tiệc của ma quỷ