Hai từ ngắn ngủn của Diêm Tự khiến Liên Diệp chìm vào lặng im chết chóc.
Liên Tâm mở to mắt: "Quỷ... Quỷ yến?"
Diêm Tự gật đầu. Anh nghĩ đến hình xăm trên lưng Lâm Gia, con rồng bị buộc mảnh vải quanh móng.
Còn hình xăm trên lưng Liên Diệp là một chiếc bàn Bát Tiên, xung quanh bàn có nhiều chiếc ghế, quỷ quái mặt mũi hung tợn ngồi đầy trên ghế. Nhưng có một chiếc ghế trống, hơn nữa trên bàn chỉ có đ ĩa trống, không có thức ăn.
Thoạt nhìn hình xăm như dừng lại ở khoảnh khắc Liên Diệp ăn hết đồ ăn.
Biết được điều này, Liên Diệp lại chìm vào im lặng, khuôn mặt tái nhợt không giống người sống.
Liên Tâm nhịn không được. Tuy rằng ban đầu hai anh em đã nói với Diêm Tự rằng anh không cần chịu trách nhiệm về tính mạng của họ, nhưng khi thật sự đối mặt với chuyện này, Liên Tâm vẫn cầu xin Diêm Tự giúp đỡ Liên Diệp.
Không chờ Diêm Tự trả lời, Liên Diệp ngẩng đầu nhìn Lâm Gia, rồi lại nhìn Diêm Tự.
Trước đó Lâm Gia đã rơi vào không gian "Cửu Long di quan", Diêm Tự vẫn luôn tìm cách cứu cậu.
Tìm cách chứ không phải có cách, nghĩa là Diêm Tự cũng bó tay không có biện pháp nào.
Liên Diệp lau nước mắt, nói với Diêm Tự: "Anh, em sắp chết phải không?"
Chữ "chết" khiến Diêm Tự cau mày. Hình xăm xuất hiện trên lưng Liên Diệp, cũng có trên lưng Lâm Gia, thời gian xuất hiện còn sớm hơn Liên Diệp, có thể là từ đêm trước, nhưng đêm qua mới phát hiện...
"Cậu sẽ không..."
Diêm Tự chưa kịp nói hết, Liên Diệp lại nói: "Anh, nếu em chết, anh có thể chăm sóc em gái em được không? Em biết điều này rất vô lý..."
Liên Diệp cắt lời Diêm Tự hai lần liên tục, Lâm Gia chợt lên tiếng: "Sẽ không chết."
Giọng điệu rất chắc chắn.
Mọi người trong phòng nhìn về phía Lâm Gia.
Liên Diệp cũng nhìn Lâm Gia, ánh mắt đầy khát vọng muốn biết cách sống sót.
Lâm Gia nói tự tin như vậy, chẳng lẽ đã có cách?!
Lâm Gia nói: "Đêm nay cậu sẽ lại vào hình xăm, nhưng nội dung như cũ, chỉ cần tiếp tục ăn hết những thứ đó là có thể ra ngoài."
Diêm Tự ngồi nghe, trong lòng căng thẳng.
Lâm Gia không phải đang an ủi Liên Diệp, mà đang thuật lại kinh nghiệm hai lần vào hình xăm.
"Sao anh biết đêm nay..." Liên Diệp ngẩn người, rồi suy nghĩ cẩn thận, "Anh Gia, tối qua anh lại vào không gian Cửu Long di quan?"
Giọng điệu Liên Diệp cực kỳ phức tạp. Một mặt hắn cảm thấy nhẹ nhõm, đêm qua hắn có thể thoát khỏi không gian 'Quỷ yến', thêm lời Lâm Gia đảm bảo, dù tối nay có bị kéo vào Quỷ yến chắc cũng bình an không bị gì.
Mặt khác, nghĩ đến việc đêm nay sẽ lại bị kéo vào không gian 'Quỷ yến', lang thang một mình trong rừng sương mù, ngồi cùng quỷ quái ăn mấy món kinh tởm, hắn vô cùng kháng cự.
Liên Diệp không thể không hỏi: "Anh Gia cũng có hình xăm sao? Là... là Cửu Long di quan ạ?"
Liên Tâm chợt nghĩ: "'Nó' trong nước mì là hình xăm chăng?! 'Nó sặc sỡ', không phải hình xăm sặc sỡ hay sao? Nhưng 'nó chết', 'nó sống' nên lý giải thế nào?"
Liên Diệp co rúm lại: "... Có phải là ban ngày nó chết, ban đêm nó sống không?"
Liên Diệp Liên Tâm đồng thời nhìn về phía Diêm Tự, như đang chờ đợi anh xác nhận câu trả lời.
Lâm Gia nhìn về phía Diêm Tự.
Diêm Tự nói: "Bây giờ vẫn chưa thể nói rõ được, trước tiên đến chỗ người cá xem tình hình thế nào."
Liên Diệp và Liên Tâm lộ vẻ thất vọng, hiểu rằng đáp án của Diêm Tự không khớp với suy đoán của họ.
Nhưng lại trùng khớp với Lâm Gia, hiện tại manh mối còn quá ít. Chỉ dùng manh mối nước mì để suy đoán thì rõ là vô nghĩa.
Huống hồ suy luận 'nó' sống chết dựa vào chu kỳ ngày đêm thì hơi trẻ con, chỉ có Diêm Tự mới đáp lại những giả thuyết nhàm chán này.
Liên Diệp và Liên Tâm tiếp tục hỏi Diêm Tự vài câu khác, nhưng không còn liên quan đến Lâm Gia nữa. Cậu xoay người rời khỏi phòng.
Mọi người trong phòng nhìn bóng dáng Lâm Gia đột nhiên rời đi. Liên Diệp thốt lên từ đáy lòng: "Anh Gia giỏi thật, rất kiên cường. Không như em, em sợ đến mức nhũn chân."
Diêm Tự nhìn theo Lâm Gia qua cửa sổ, ánh mắt chăm chú: "Cậu ấy quả thực rất giỏi."
Liên Diệp nghỉ ngơi một lúc lâu mới hồi phục lại. Dù đêm qua không ăn gì, nhưng sáng nay chẳng ai có hứng thú ăn uống.
Vì thế cả nhóm rời khỏi nhà nghỉ đi về phía bờ sông, nơi có người cá.
Liên Diệp vẫn ủ rũ hỏi Diêm Tự: "Anh, hôm nay mình sẽ hỏi người cá cái gì?"
Hôm qua Lâm Gia rơi vào không gian "Cửu Long di quan", nên Diêm Tự đã hỏi người cá về cổ mộ. Vậy hôm nay có hỏi người cá về "quỷ yến" không?
Diêm Tự nói: "Không hỏi."
Liên Diệp: "... Ơ?"
Liên Diệp biết Diêm Tự thích Lâm Gia, nhưng bị đối xử thiên vị vẫn khiến hắn cảm thấy khó chịu. Hôm qua Lâm Gia bị kéo vào không gian hình xăm, Diêm Tự đã hỏi người cá vấn đề liên quan...
Diêm Tự giải thích: "Cậu và Lâm Gia đều có hình xăm trên lưng, nhưng hình xăm không giống nhau. Nếu hình xăm là 'nó' trong nước mì, muốn tìm được nước súp thì phải xem có bao nhiêu người có hình xăm."
Liên Tâm đã hiểu: "Chúng ta đến chỗ người cá không phải để hỏi, mà để xem liệu còn ai khác có hình xăm, và hình xăm của họ trông như thế nào."
Diêm Tự gật đầu: "Thông minh."
Lâm Gia và mèo đi phía sau ba người. Mèo nói: "Tôi cảm thấy cậu có gì đó không ổn."
Lâm Gia nhàn nhạt: "Không ổn chỗ nào?"
Mèo nói: "Chỗ nào cũng không ổn. Mặt mũi căng đét như bị ai đó chọc giận. Chẳng lẽ là tôi?"
Mèo cố nhớ lại liệu mình có làm gì chọc giận Lâm Gia hay không. Lâm Gia vẫn nhàn nhạt: "Không."
Mèo hỏi: "Vậy cậu bị bệnh à?"
Lâm Gia: "Không."
Mèo định nói tiếp, Lâm Gia ấn mặt nó xuống: "Im lặng đi."
Mèo bị bịt miệng vật lý, đôi mắt nhìn Lâm Gia qua kẽ ngón tay. Mèo thầm nghĩ, từ lúc vào bụng cá đến giờ, con người này cứ quái quái thế nào ấy, chắc chắn là có vấn đề.
Trong lúc trò chuyện, nhóm đã đến chỗ người cá. Tuy không có ai ở đó, nhưng có thông tin được viết bằng phấn.
Là một địa chỉ ở trấn cổ.
Liên Tâm: "Là người khác để lại sao?"
Diêm Tự quay lại nhìn Lâm Gia, dùng ánh mắt hỏi Lâm Gia có nên đi hay không.
Lâm Gia: "Đi."
Rõ ràng, địa chỉ này do người khác để lại. Phấn vốn dĩ được dùng để ghi lại các câu hỏi cho người cá và tình hình tử vong, việc để lại một địa chỉ như thế này hẳn là có chuyện quan trọng cần tập hợp thảo luận.
Rất có thể sự việc khiến người dùng phấn viết địa chỉ liên quan đến hình xăm sau lưng.
Xem ra tính đến hôm nay, người có hình xăm trên lưng không chỉ Lâm Gia và Liên Diệp, mà còn có những người khác.
Địa chỉ này không cách chỗ người cá quá xa, thị trấn cổ cũng có biển chỉ dẫn.
Năm phút sau, nhóm Lâm Gia đến địa chỉ được viết bằng phấn. Đó là một tiệm đồ uống, bên trong có vài chiếc bàn, đủ để làm nơi thảo luận.
Thời điểm Lâm Gia bước vào, trong tiệm đã có mấy người.
Người dùng phấn viết chữ cũng có mặt, vẻ mặt trầm trọng ngồi ở quầy bar. Thấy đám Lâm Gia đến, hắn ta liền đứng dậy nói: "Địa chỉ là tôi để lại, có chuyện xảy ra. Mọi người vào trong ngồi đi, đợi thêm vài người nữa rồi nói, đỡ phải lặp lại từng người một, phiền lắm."