Lâm Gia thế nào cũng được. Bốn người cùng mèo tìm một chỗ ngồi xuống.
Mang theo thú cưng vào bụng cá là một việc hiếm thấy, nhưng đây là bụng cá bốn sao, không ai để ý đến con mèo.
Những người đến quán trước họ hoặc đang mải mê suy nghĩ, hoặc trao đổi thì thầm với nhau. Người để lại địa chỉ sau khi giải thích đơn giản cũng ngồi về quầy bar, cầm nửa cốc nước lạnh, sắc mặt trông rất nghiêm trọng nhưng vẫn kiên nhẫn chờ mọi người đến đủ.
Lâm Gia quan sát một lượt những người trong quán rồi thu lại ánh mắt.
Người dám vào bụng cá bốn sao phần lớn chỉ quan tâm bản thân, tính cách trầm ổn, không có hứng thú về mèo là bình thường. Nếu người khác mang mèo vào bụng cá, Lâm Gia cũng không quan tâm.
Nhưng điểm bất thường nằm ở chỗ, trong nhóm họ có Diêm Tự.
Theo lý mà nói, những người giỏi xoay sở trong tầng mây lẽ ra nên cố gắng tạo quan hệ tốt với quản lý, vì trong thế giới đáy biển, sẽ luôn có kẻ nhòm ngó cá linh của họ. Một người ở trong bụng cá lợi hại cỡ nào cũng khó một quyền địch bốn tay ở thế giới đáy biển. Mà Diêm Tự chính là đội trưởng tuần tra, họ cần sự bảo vệ của anh.
Nhưng khi gặp Diêm Tự trong bụng cá, không ai tỏ ra ngạc nhiên, cũng chẳng ai chào hỏi anh. Xét về mặt xã giao, Lâm Gia cho họ 0 điểm.
Không biết phải đợi bao lâu buổi thảo luận mới bắt đầu, Liên Tâm và Liên Diệp đi tới quầy lấy nước. Lâm Gia thấp giọng hỏi Diêm Tự: "Việc anh rời khỏi đội tuần tra đã công khai chưa?"
Hoặc là mọi người đã biết Diêm Tự bị ban quản lý sa thải.
"Chưa." Diêm Tự đang nghĩ về hình xăm sau lưng Lâm Gia, nghe Lâm Gia hỏi thì quay sang: "Sao tự nhiên hỏi vậy?"
Lâm Gia hơi hất cằm, cằm nghiêng về phía đám người.
Diêm Tự nhìn theo, nhanh chóng hiểu ý Lâm Gia, anh nói: "Người cao tay là nguồn cung cấp chính cá linh. Ngay cả ban quản lý cũng phải nhường họ ba phần."
Một đáp án ngoài dự đoán của Lâm Gia.
Lâm Gia nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Ban quản lý thu gom nhiều cá linh để làm gì?"
Diêm Tự đáp: "Đây là bí mật tối cao." Sợ Lâm Gia hiểu nhầm là anh không muốn nói, Diêm Tự bổ sung: "Ngay cả Trần Xỉ cũng không được tiếp xúc."
Bầu không khí huyền nghi quỷ dị bất chợt bao trùm.
Sắc mặt Lâm Gia không thay đổi, chăm chú lắng nghe Diêm Tự.
Trước đây Diêm Tự cũng từng tò mò, nhưng thông tin này còn khó tìm hơn cả tầng mây J0001, bất đắc dĩ đành từ bỏ.
"Có lẽ là để thúc đẩy mọi người vào bụng cá." Diêm Tự nói.
Lâm Gia nhận ra đây là câu kết thúc chủ đề, hình như anh không mấy hứng thú với chủ đề này.
Lâm Gia không nói thêm gì, chỉ nhìn Diêm Tự, thấy sự thờ ơ trên gương mặt anh, giống như cách anh không quan t@m đến việc rời khỏi thế giới đáy biển.
Người nhìn thấy tin nhắn ở chỗ người cá và tìm đến địa chỉ dần nhiều lên.
Tuy nhiên không phải tất cả đều có mặt, số người trong tiệm chưa đến mười sáu. Những người không đến có lẽ không quan t@m đến việc thảo luận chung, hoặc bất hạnh bỏ mạng.
Lâm Gia thấy người để lại tin nhắn ở quầy bar lấy điện thoại ra xem giờ. Sau khi kiểm tra thời gian, người này đứng dậy, quay mặt về phía mọi người.
"Không đợi nữa, chúng ta bắt đầu thôi." Người này nói.
Âm thanh trong quán vốn không lớn, sau câu nói đó, mọi người đều im lặng nhìn về phía hắn ta.
Mèo chiếm một chỗ ngồi cũng ngẩng đầu nhìn.
Dù mèo đã phần nào đoán được lý do mọi người tụ tập, nhưng thời gian chờ đợi đã biến khoảnh khắc này trở nên cực kỳ trang nghiêm.
Là hai người mới đến, Liên Diệp và Liên Tâm khá căng thẳng.
"Chắc hẳn đã có người bị kéo vào hình xăm, và sau lưng xuất hiện hình xăm rồi nhỉ." Người này nói.
Sét đánh ngang tai.
Có người lộ vẻ mơ hồ, cũng có người nghiêm mặt. Mọi người trao đổi ánh mắt, rất nhanh, những người mơ hồ nhận ra rằng ba ngày bình yên chỉ là từ góc nhìn của mình; còn những người nghiêm mặt thì hiểu rằng hình xăm xuất hiện là cá biệt, không phải tất cả mọi người đều có hình xăm sau lưng.
Lâm Gia nhìn về phía người để lại tin nhắn. Hắn ta là người duy nhất có vẻ mặt thoải mái trong đám đông.
Cậu thích các cuộc họp giới tinh anh, vì điều này sẽ giúp rất nhiều chuyện làm ít công to.
Người để lại tin nhắn cũng quan sát biểu cảm của mọi người, nói: "'Nó' trong nước mì hẳn là hình xăm. Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây là để biết có bao nhiêu hình xăm."
Suy đoán của người này về nước mì trùng khớp với Lâm Gia và Diêm Tự.
Người này tiếp tục: "Chữ 'bao nhiêu' này có hai nghĩa. Ý thứ nhất là có bao nhiêu người đã bị kéo vào hình xăm và có hình xăm xuất hiện trên cơ thể. Ý thứ hai là có bao nhiêu loại hình xăm."
Lâm Gia – người bị kéo vào hình xăm suốt hai đêm và có hình xăm trên lưng, bình tĩnh lắng nghe.
Cậu đoán rằng người này cũng chẳng biết nhiều hơn họ.
"Có ý gì?" Một người vốn cảm thấy bình yên lên tiếng hỏi, "Chẳng lẽ loại hình xăm cũng khác nhau?"
Sau đó hắn nhận được ánh mắt khẳng định từ người để lại tin nhắn.
"Làm phiền những ai có hình xăm sau lưng show ra được không?" Người để lại tin nhắn cười khổ, vì ngoài từ "show ra", hắn ta thực sự không biết nên dùng từ nào khác.
Cuộc họp này vốn là một buổi trao đổi manh mối, một người đứng dậy tiến về phía người để lại tin nhắn.
Người để lại tin nhắn lùi lại một bước, nhường "sân khấu" cho người đầu tiên show hàng.
Người đến thành thạo cởi áo, xoay người. Phía sau có một hình xăm, hình ảnh không phải Cửu Long di quan, cũng không phải Quỷ yến, mà là hình một con hổ đói đang leo núi. Con hổ rất gầy, xương sườn của nó nhô lên rõ ràng qua lớp da lông.
Diêm Tự nhíu mày, sắc mặt không tốt lắm.
Liên Diệp vội hỏi: "Anh, hình xăm này bị sao vậy?"
Hình ảnh con hổ thường xuất hiện trong các hình xăm, so với "Cửu Long di quan" sau lưng Lâm Gia hay "Quỷ yến" sau lưng Liên Diệp, thì con hổ đói leo núi này trông chẳng khác gì một meme vui nhộn.
Diêm Tự nhìn chằm chằm vào hình xăm sau lưng người kia, "Thông thường, hổ leo núi đại diện cho việc ngừng chinh chiến, rửa tay gác kiếm; còn hổ xuống núi đại diện cho việc chuẩn bị xông pha giang hồ, vang danh thiên hạ."
Liên Tâm hỏi: "Thế hình xăm sau lưng người này có nghĩa là rửa tay gác kiếm sao?"
"Hình xăm có nhiều quy tắc." Diêm Tự trầm giọng nói, "Xăm hổ thường yêu cầu con hổ phải khỏe mạnh, béo tốt, vì xăm hổ đói sẽ..."
"Gây họa."
Sắc mặt của Liên Diệp và Liên Tâm thoáng chốc tối xuống, những người hiểu về hình xăm trong đám đông cũng có sắc mặt tương tự Diêm Tự.
Không ai muốn xăm một con hổ đói, ngay cả khi họ không biết ý nghĩa của nó, thì một con hổ đói chẳng thể uy mãnh bằng một con hổ béo tốt.
Thông thường, những người xăm hình chia làm hai loại: Một là xăm để mang ý nghĩa nào đó, hai là xăm cho đẹp. Nhưng con hổ đói này không có ý nghĩa đặc biệt, cũng không đẹp.
Một cảm giác kỳ quái lập tức bao trùm lên đám người.
"Chẳng phải nói là bị kéo vào hình xăm sao? Bị kéo vào như thế nào?" Một người không biết hỏi.
Người có hình xăm hổ đói leo núi đáp: "Giống như nằm mơ, nhưng rất thật."
"Cụ thể là như thế nào?" Lại có người hỏi.
"Tối qua tôi bị kéo vào hình xăm. Ban đầu tôi không biết đó là hình xăm, chỉ nghĩ rằng bị cơ chế của bụng cá đưa đến một không gian nào đó." Người này nói. "Trên đường tôi gặp một con hổ đói, tôi lo nó sẽ bất ngờ vồ tới, nên đã ném đá vào nó."
"Sau khi hạ gục nó, tôi trở về đây." Người kia nói, "Lúc đi ngang qua gương, tôi phát hiện ra hình xăm này."
Vì là một con hổ đói, đuôi của nó uốn cong từ lưng lên đến vai, nên người này tình cờ phát hiện hình xăm trên lưng mình.
"Anh nói mình đã ném đá con hổ?" Một người khác hỏi.
"Đúng vậy." Người kia đáp.
"Cho tôi xem lại hình xăm của anh được không?"
Người kia lại quay lưng lại, để lộ hình xăm. Trong hình xăm, con hổ đói đang bước đi trên đường lên núi, trên trán có vài vệt màu đỏ.
Ban đầu mọi người không nghĩ vệt đỏ là vết thương do đá ném, nhưng sau khi nghe đương sự kể lại, vệt đỏ trên đầu hổ bỗng mang một ý nghĩa khác.
Đương sự chỉ biết rằng sau lưng mình xuất hiện một hình xăm, chứ không biết chi tiết hình ảnh.
Nghe mọi người nói vậy, sắc mặt đương sự sầm lại: "Chắc là vết thương tôi gây ra cho con hổ, có lẽ nó chưa chết, chỉ bị tôi đánh ngất."
Điều này một lần nữa chứng minh giả thuyết nước mì "nó sống."
Diêm Tự không nhịn được liếc nhìn Lâm Gia, nhưng sắc mặt Lâm Gia vẫn bình thường, không có gì biến hóa.
"Còn ai có hình xăm nữa không?" Người để lại tin nhắn hỏi.
Liên Diệp định nói mình cũng có, thì một người khác đứng lên và bước ra trước mắt mọi người.
Người đó không nói gì mà cởi thẳng áo, để lộ hình xăm sau lưng.
Bầu không khí vốn nghiêm túc càng thêm căng thẳng.
Người này cũng có một hình xăm, là hình một vị Bồ Tát.
Liên Diệp nhìn hình xăm của người đó, rồi nhìn những người khác. Mọi người vẫn giữ vẻ mặt khó coi, thậm chí sau khi nhìn thấy hình xăm thì trầm mặc.
Bị sự trầm mặc ảnh hưởng, Liên Diệp không khỏi hoảng hốt.
Tuy không biết vị Bồ Tát này là ai, cơ mà so với Cửu Long di quan, Quỷ yến hay Hổ đói leo núi, thì Bồ Tát trông rất hiền từ, không đáng sợ.
Phù hợp thẩm mỹ của nghệ thuật xăm mình.
Nhưng phản ứng của mọi người không giống như vậy. Liên Diệp nhỏ giọng hỏi Diêm Tự: "Anh, hình xăm này có vấn đề gì sao? Em thấy Bồ Tát này trông hiền lành mà."
Diêm Tự mở miệng: "Phật tổ hoặc Bồ Tát là vị thần bảo hộ, xăm Bồ Tát cần chú trọng đến chữ 'ôm'."
Liên Diệp và Liên Tâm không hiểu, con mèo cũng không hiểu, nó nhảy lên đùi Diêm Tự, đợi anh giải thích.
Liên Diệp hỏi tiếp: "Chữ 'ôm'... nghĩa là gì?"
Diêm Tự giải thích: "'Ôm' nghĩa là xăm Bồ Tát lên ngực, thể hiện rằng 'trong lòng có Phật' chứ không phải 'quay lưng lại với Phật'. Hình xăm này ở sau lưng, cậu nghĩ sao?"
Sắc mặt Liên Diệp và Liên Tâm khẽ đổi.
Liên Tâm nói: "Vậy thì không liên quan gì đến chữ 'ôm'..."
Lúc này, anh em họ Liên mới hiểu tại sao Bồ Tát trông hiền lành, nhưng mọi người lại có vẻ mặt nghiêm trọng đến vậy.