So với hình xăm sau lưng, mọi người muốn biết hơn về tình huống hắn bị kéo vào hình xăm.
"Trong hình xăm có một ngôi đền, trong ngôi đền có một bức tượng thần," người này nói đơn giản, "Tôi đối mặt với bức tượng, sau đó rời khỏi hình xăm."
Diêm Tự nghe mà nhíu mày. Lâm Gia phải vẽ rồng điểm mắt mới thoát khỏi hình xăm, Liên Diệp phải ăn hết đồ ăn mới ra được, ngay cả Hổ đói lên núi cũng phải đánh ngất hổ mới thoát ra.
Lời kể của người này quá đơn giản, đơn giản đến mức như che giấu gì đó.
Không đợi Diêm Tự hỏi, người khác có cùng suy nghĩ nhanh miệng hơn: "Chỉ đơn giản vậy?"
"Nếu mọi người cho rằng tượng Phật tr@n truồng không tính là gì thì đúng vậy, đơn giản vậy thôi." Hắn nói với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Câu nói vừa dứt, mọi người chìm vào bầu không khí trầm mặc quỷ dị.
Liên Tâm nghĩ ra gì đó, nói: "Tạo ra một bức tượng thần Phật như thế chẳng phải là sự xúc phạm sao? Và việc người này đối mặt với bức tượng có lẽ cũng là một sự xúc phạm."
Vậy là cái khó của hình xăm này nằm ở chữ "xúc phạm."
Người đó trở lại vị trí cũ, người để lại tin nhắn ngẩng đầu lên: "Còn ai có hình xăm nữa không?"
Liên Diệp nhìn Diêm Tự, nhận được cái gật đầu của anh, hắn giơ tay lên.
Mọi người đều quay sang nhìn họ, Lâm Gia đón lấy ánh mắt của đám người.
Đa số ánh mắt dồn vào Liên Diệp, chỉ có một số ít nhìn qua Diêm Tự, nhưng không tỏ vẻ gì, rồi chuyển sang Liên Diệp.
So với việc đội trưởng tuần tra cũng ở trong bụng cá, việc xem xét hình xăm tiếp theo quan trọng hơn.
Lâm Gia lặng lẽ quan sát những ánh mắt này. Trong mấy bụng cá trước, người khác nhìn thấy Diêm Tự liền sợ tới mức hồn vía lên mây, còn người ở đây thì y như mắt mù tai điếc, hoàn toàn khớp với lời Diêm Tự: Ban quản lý còn phải nể mặt người gặt cá linh "năng suất cao".
Thậm chí Lâm Gia còn suy nghĩ sâu hơn.
Diêm Tự có tiếng xấu ở thế giới đáy biển, đám Tiếu Dao luôn gọi anh là "chó điên." Vì Diêm Tự có súng, khả năng cao từng có hành vi trực tiếp nổ súng. Khẩu súng của Diêm Tự là cấp trên giao cho, đại biểu quyền lợi tiền trảm hậu tấu.
Sở hữu vũ khí như thế ở thế giới đáy biển, thêm danh tiếng tệ hại cực điểm, nhưng đám người này lại không ngán Diêm Tự, thậm chí còn phớt lờ anh.
Phải chăng vì cấp trên đã nhấn mạnh không được động vào họ, ngay cả Diêm Tự cũng phải kiềm chế cái nết của mình?
Nếu vậy, lý do Diêm Tự giải thích về việc "Thúc đẩy mọi người vào bụng cá" không còn hợp lý.
Bản thân lời giải thích này vốn đã vớ vẩn nực cười.
Sau khi được Diêm Tự gật đầu, Liên Diệp đứng dậy, học theo hai người trước đó bước lên sân khấu "show hàng."
Tuy không phải chuyện lớn, nhưng trở thành tâm điểm chú ý vẫn làm hắn căng thẳng.
Lâm Gia phát hiện hắn liếc nhìn Diêm Tự nhiều lần.
Lâm Gia trầm mặc một lát: "..."
Cậu tạm gác lại nghi vấn "tại sao ban quản lý cần nhiều cá linh như vậy", đổi thành suy nghĩ "Thằng nhóc này hình như có cảm tình với Diêm Tự".
Chắc chỉ có cảm tình thôi, vì Liên Diệp và Diêm Tự mới quen nhau. Trong hoàn cảnh này mà có cảm tình với Diêm Tự cũng là điều dễ hiểu, Diêm Tự vốn là người dễ được yêu mến.
Nhưng Liên Diệp và Diêm Tự không hợp nhau.
Với tính cách của Liên Diệp, hắn không thể hỗ trợ Diêm Tự, thậm chí sẽ trở thành gánh nặng cho anh.
Lâm Gia cảm thấy mình cần ngăn chặn cảm tình này trước khi nó lên men. Hiện tại trong mắt Diêm Tự không có Liên Diệp, nhưng nếu sau này Diêm Tự cũng có cảm tình với hắn, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch rời khỏi thế giới đáy biển của cậu.
Cụ thể sẽ ảnh hưởng như thế nào, Lâm Gia tạm thời chưa thể nói rõ. Nhưng dù sao, bản thân cậu vốn là kẻ ích kỷ chỉ biết lợi ích. Một khi rời khỏi thế giới đáy biển, Diêm Tự muốn ở bên ai thì ở, cậu sẽ không quan tâm cũng không phá hoại.
Lâm Gia lặng lẽ tháo khuy tay áo ném xuống đất.
Chiếc khuy lăn lộc cộc trên sàn, Lâm Gia đá nhẹ về phía chân ghế Diêm Tự.
Ánh mắt vô tình chạm vào con mèo đang nằm trên đùi Diêm Tự.
Mèo nhìn cậu bằng ánh mắt không thể hiểu được, nó thấy rõ là cậu tự tháo khuy áo ra.
Lâm gia mở miệng, nhẹ giọng gọi: "Đội trưởng Diêm."
Diêm Tự liền nhìn về phía cậu.
Lâm Gia nói: "Khuy áo của tôi rơi rồi."
Mèo: "."
Diêm Tự: "Ở đâu?"
Lâm Gia: "Dưới chân anh."
Diêm Tự cúi xuống nhặt khuy áo cho Lâm Gia. Lâm Gia nhận lấy: "Cảm ơn."
Cậu cố gắng gắn lại chiếc khuy bằng một tay, nhưng thử vài lần đều không thành công, khuy áo lại rơi xuống đất.
Diêm Tự kiên nhẫn không thấy phiền nhặt lên: "Để tôi làm cho."
Lâm Gia do dự một lát rồi đưa tay ra. Trong lúc Diêm Tự giúp cậu gắn lại chiếc khuy, Lâm Gia ngẩng đầu lên nhìn Liên Diệp.
Khẽ gật đầu, thay mặt Diêm Tự cổ vũ Liên Diệp.
Phát hiện Diêm Tự một chốc sẽ không ngẩng đầu lên nhìn mình, Liên Diệp hít sâu một hơi, cởi áo ra, để lộ hình xăm sau lưng cho mọi người xem.
Vì đã kể cho Diêm Tự nghe về trải nghiệm đêm qua, lần thứ hai Liên Diệp kể lại không còn quá khó khăn, không vấp lắm.
"Còn ai nữa không?" Người để lại tin nhắn hỏi.
Trước mắt trong số mười sáu người, có ba người kể về hình xăm của mình. Người để lại tin nhắn nghĩ rằng vẫn còn người có hình xăm.
Trên thực tế đúng là vậy, Lâm Gia vẫn chưa kể về hình xăm của mình.
Chiếc khuy đã được Diêm Tự gắn xong, Lâm Gia đang muốn đứng dậy thì bị Diêm Tự giữ tay lại.
Lâm Gia ngước mắt, nghe thấy Diêm Tự nói: "Sau lưng tôi có hình xăm."
Liên Diệp và Liên Tâm không hiểu gì, bối rối quay sang nhìn Diêm Tự. Người có hình xăm sau lưng chẳng phải là Lâm Gia sao...
Lâm Gia từ bỏ ý định đứng dậy, không giống như anh em họ Liên, trên mặt cậu không chút bối rối.
Cậu quá hiểu vì sao Diêm Tự nói vậy.
Mọi người nhìn về phía Diêm Tự, người để lại tin nhắn hỏi: "Đội trưởng Diêm, anh cũng có hình xăm à?"
Diêm Tự: "Ừ."
Xác nhận Lâm Gia sẽ không đứng dậy, Diêm Tự mới thả tay cậu ra. Mọi người đang chờ Diêm Tự cho họ xem hình xăm sau lưng, nhưng anh vẫn ngồi yên không cử động.
"Cửu Long di quan." Diêm Tự nói.
Câu nói vừa dứt, sắc mặt của mọi người lập tức trầm xuống đáy.
"Cửu Long di quan..." Có người nói, "Đứng top ba hình xăm kiêng kỵ, Cửu Long di quan?"
Người để lại tin nhắn hỏi: "Đội trưởng Diêm, anh có thể cho chúng tôi xem không?"
Diêm Tự: "Không được."
Không đợi mọi người nói gì, Diêm Tự kéo khóe môi, cười bổ sung: "Tôi là đồng tính, không thể cởi áo trước mặt một đám đàn ông được, không vượt qua được rào cản tâm lý."
Ngón tay Lâm Gia khẽ co lại.
Tính cách của cậu là vậy, cậu không đời nào khoe lưng trước mặt mọi người. Điều này chắc chắn sẽ khiến mọi người khó chịu, Diêm Tự đoán được trước nên đã thay mặt Lâm Gia.
Chỉ là Lâm Gia không ngờ rằng Diêm Tự lại thẳng thắn tuyên bố xu hướng tính dục của mình.
Rõ ràng những người này đều biết Diêm Tự, rõ ràng không lâu trước đó... Diêm Tự có lẽ vốn không phải là người đồng tính.
Câu "Tôi là người đồng tính" khiến sắc mặt của mọi người hơi kỳ, ánh mắt họ nhìn Diêm Tự có khinh thường, có tò mò, và có buồn cười. Diêm Tự vẫn giữ vẻ dửng dưng, chỉ thỉnh thoảng liếc sang Lâm Gia... Bởi vì anh nghe một người nói rằng, hình xăm Cửu Long di quan đứng top ba trong danh sách hình xăm kiêng kỵ.
Giây phút này, Lâm Gia không thể phủ nhận.
Tình cảm của Diêm Tự chân thành, thẳng thắn và thuần khiết hơn cậu.
Trong một giây, rất nhiều thủ đoạn bỉ ổi chạy qua đầu Lâm Gia, mong muốn chiếm hữu tình cảm chân thành tha thiết nhiệt liệt này.
Nhưng ngay sau đó lại trở về suy xét đầy tiếc nuối: Cậu không biết yêu, chỉ giỏi làm tổn thương người khác mà thôi. Thứ "kẹo" của cậu, rất đắng.