Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 107.2

Ánh nắng tươi sáng trên bãi cỏ, hơn hai mươi đứa bé chừng năm sáu tuổi đang tập thể dục với âm nhạc, duỗi cánh tay duỗi hai chân, rất vui vẻ thoải mái.

Bọn nhỏ đều rất trắng tròn đáng yêu, nhìn không ra có gì dị thường.

Bảy người nhìn nhau.

Cam Úc nhẹ nhàng đưa tay tới bàn tay của Trì Tiểu Trì, phòng hờ cậu bị sợ thì có thể chụp lấy.

Viên Bản Thiện đưa mắt nhìn Trì Tiểu Trì, dùng ánh mắt dò hỏi cậu có thấy gì khác thường hay không.

Trì Tiểu Trì lắc đầu.

Dùng đôi mắt âm dương của Tống Thuần Dương thì những đứa bé này rất bình thường, không có gì đặc biệt.

Đúng lúc này, một cô bé để kiểu tóc hai sừng nghiêng đầu lại, nhìn thấy Trì Tiểu Trì, hai mắt lập tức sáng ngời, chạy như bay đến, nắm lấy vạt áo của cậu: “Thầy ơi! Mau dạy chúng em nhảy đi, không có người hướng dẫn chúng em không biết nhảy!”

Trì Tiểu Trì run lên một cái, theo bản năng muốn nắm lấy thứ gì thì liền bị một bàn tay ấm áp bao bọc, nhẹ nhàng nắm chặt.

Chẳng biết vì sao, chỉ cần nắm chặt tay người này thì cậu liền cảm thấy quay lại thực tế.

…Xem ra nhân vật của bọn họ lần này là “Giáo viên”.

Trì Tiểu Trì vốn là người có đầu óc linh hoạt, mở miệng liền đồng ý: “Được thôi.”

Cậu rút tay ra, tự nhiên đi đến trước mặt đám trẻ, cởi ác khoác thể thao ra rồi bắt đầu múa may loạn xạ

Đám trẻ con bên dưới cười ầm lên, vài đứa nghiêm túc liền sốt ruột mà bảo: “Không đúng, không đúng, thầy nhảy sai rồi.”

Trong khi đó vài đứa có cá tính đã bắt đầu cùng Trì Tiểu Trì nhảy lung tung.

Trì Tiểu Trì đưa lưng về phía đám nhóc, nói với Hề Lâu: “Tôi cảm thấy hiện tại tôi đang nhảy disco ngay tại nghĩa trang thì phải.”

Hề Lâu: “Tôi cảm thấy cậu vẫn nên ngậm miệng đi thì hơn.”

Trì Tiểu Trì: “Tôi cảm thấy a Thống cậu thật sự rất là hung dữ đó.”

Hề Lâu: “Tôi cảm thấy tôi vẫn còn không gian để tiến bộ.”

Vì vậy 3 phút sau đó, Trì Tiểu Trì vẫn luôn nghiêm túc nhớ mong thầy Lục của mình.

Sau khi tập thể dục xong, bọn nhỏ túm năm tụm ba tán ra, chúng nó dường như cũng có đối tượng yêu thích riêng của mình, Liễu Thành Âm bị bốn đứa nhỏ quấn lấy đòi ăn, nói là đói bụng rồi. Tần Lĩnh bị ba đứa bé trai dẫn đi vào phòng sinh hoạt chung, nói muốn chơi ghép hình, cùng Tần Lĩnh đi chung có Viên Bản Thiện nhưng lại bị yêu cầu đi sửa búp bê bị hư. Có mấy đứa trẻ muốn Điền Quảng Băng cùng chúng chơi bóng rổ. Số lượng đứa trẻ vây quanh Cam Đường và Cam Úc là đông nhất, muốn bọn họ kể chuyện cổ tích.

Vừa nãy bé gái để tóc hai sừng cùng một đứa bé tóc xoăn và một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch chạy tới tìm Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì suy đoán bây giờ là thời gian hoạt động tự do của bọn chúng, nếu phải hòa thuận sống chung thì đương nhiên phải nghe theo bọn chúng.

Cho nên cậu cúi người, thái độ hòa nhã: “Mấy đứa muốn thầy cùng làm gì với mấy đứa nào?”

Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch lớn tiếng nói: “Muốn thầy dạy chúng em ca hát!”

Cam Úc và Cam Đường ở bên cạnh: “…”

Sống không tốt sao.

À không, yên lặng không tốt sao.

Trì Tiểu Trì lại rất hứng thú: “Thật là tinh mắt nha. Hiện tại thầy sẽ hát cho các em nghe một bài. Các em muốn nghe bài nào? Trước tiên cứ chọn thử xem, nhưng mà cũng chưa chắc thầy sẽ biết mà hát đâu nghen.”

Trì Tiểu Trì nói một lèo làm những đứa nhóc này hoàn toàn sững sờ.

Một trong đó mơ màng ồ một tiếng: “Ồ, thầy ơi, vậy thầy dạy cho tụi em học bài gì?”

Tiếp đó, Hề Lâu hoàn toàn tuyệt vọng mà nhìn Trì Tiểu Trì vén tay áo lên, tự tin thỏa mãn dạy đám quỷ con này hát “Chú Đại Bi”, cũng lừa dối bọn họ bảo rằng hát thế này có thể làm sạch tâm linh.

…Đúng là ngụy biện.

Chú đại bi của người khác và Chú đại bi của cậu hoàn toàn là phiên bản khác nhau.

Đúng như dự đoán, cậu vừa mới cất tiếng hát thì liền khiến mấy đứa nhóc sững sờ.

Ba đứa ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn nhau mà hoài nghi sự tồn tại của “bài hát” này.

Vẫn là cậu nhóc vắt mũi chưa sạch kêu lên trước: “Thầy ơi, thầy hát dở quá à!”

Trì Tiểu Trì bình tĩnh nói: “Là do các em không có khiếu thưởng thức. Chưa từng có ai bảo là thầy hát dở cả.”

Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch: “Thầy hát thật sự dở tệ.”

Trì Tiểu Trì vô liêm sỉ mà kéo lại tự tôn của mình: “Đã từng có một anh khen thầy hát cực kỳ hay, là các em chưa từng nghe thấy ai hát hay như thầy đây mà thôi.”

Hề Lâu: “…” Đột nhiên có chút hy vọng mấy đứa nhóc này nhào lên cào cho cậu ta một cái.

Đáng tiếc cậu nhóc vắt mũi chưa sạch rất nhanh mất đi hứng thú với Trì Tiểu Trì, cùng cô nhóc tóc xoăn và kéo lấy quần của cô nhóc cột tóc hai sừng đang khiếp vía ra hiệu về phía Cam Úc và Cam Đường, ám chỉ nơi đó có lẽ thú vị hơn.

Kết quả, lớp học thanh nhạc của Trì Tiểu Trì chưa kéo dài tới 3 phút đã thành công tan học, bên phía Cam Úc thành công nghênh đón thêm bốn người nghe kể chuyện cổ tích.

Cam Úc nâng quyển truyện cổ tích, uống ngụm nước nhuận cổ họng, chậm rãi đọc tiếp, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, liền phát hiện Trì Tiểu Trì ôm đầu gối ngồi ở phía sau bọn nhỏ, nâng quai hàm nghiêm túc lắng nghe, khóe mắt có chút buồn ngủ mà lim dim, trong lòng của anh nhịn không được mà muốn nhũn ra, giọng đọc càng trở nên êm dịu hơn vài phần.

Trong truyện, mỹ nhân ngư gặp được người yêu trong lòng, cô ấy vuốt đuôi, khuấy động bọt nước trắng như tuyết trên mặt biển.

Bọn nhỏ nghe đến mê mẩn, còn Trì Tiểu Trì thì lại mơ màng ngủ thiếp đi.

Mấy người bọn họ trước khi tiến vào đây thì đã là ban đêm, cũng đã đến giờ nghỉ ngơi, vừa nãy cậu lại vừa hát vừa nhảy lâu như vậy, đương nhiên là cả người mệt mỏi.

Trước đến nay Trì Tiểu Trì luôn cảnh giác hơn nhiều so với người khác, mà cũng không biết là cảm giác từ đâu tới, mặc dù có chút không yên lòng với Cam Úc, nhưng luôn cảm thấy ở bên cạnh anh là vô cùng an toàn.

Cam Úc và Cam Đường cùng nhìn Trì Tiểu Trì ôm lấy đầu gối, đầu khẽ gật gù, ánh mắt của bọn họ nhìn cậu vô cùng dịu dàng.

Cam Úc bất giác hạ thấp giọng kể chuyện, Cam Đường thì ra hiệu cho bọn nhỏ yên tĩnh.

Bọn nhóc rất nghe lời, quả thật hạ thấp giọng, còn thỉnh thoảng nhìn về phía Trì Tiểu Trì.

Vừa nãy cậu nhóc vắt mũi chưa sạch hái một cọng cỏ, định đi gãi mũi của Trì Tiểu Trì, nhưng còn chưa thực hiện được ý đồ thì đã bị Cam Đường dịu dàng đưa tay bắt lấy, không tán thành mà lắc lắc đầu.

Đồng thời cô cũng hơi cau lông mày lại.

Đứa nhỏ này y như người sống, nhiệt độ, làn da mềm mại và màu sắc đều không có bất cứ dị thường nào.

Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi vào chỗ cũ, Trì Tiểu Trì có thể an ổn mà ngủ một giấc đến bữa cơm chiều.

Cơm tối là Liễu Thành Âm làm, tài nghệ của cô không tệ, để phòng ngừa, cô còn làm cơm dinh dưỡng tập thể cho bọn nhỏ. Đến giờ cơm, đám nhóc thật sự ầm ầm chạy tới ăn.

Bọn nhóc có đứa ngậm cọng cà rốt trong miệng, chạy vào nhà vệ sinh rồi nhổ ra, có đứa múc chà chua đặt lên bàn hoặc là vứt vào bát của đứa khác, tiếng cáo trạng liên tiếp vang lên, Liễu Thành Âm dỗ hết đứa này đến đứa kia, thật sự là bận đến toát mồ hôi hột.

Đợi đến lúc thu xếp cho bọn nhỏ đi tắm, cô mới mệt mỏi quay trở lại bàn ăn.

Cô tiện tay xé xuống một tờ thời khóa biểu làm việc và nghỉ ngơi từ trên tường đưa cho mọi người xem.

Cũng tương tự chế độ của các trại trẻ mồ côi khác, sáng sớm bảy giờ rời giường rửa mặt, thu dọn phòng ốc, bảy giờ rưỡi đến nhà ăn tập hợp ăn sáng, tám giờ rưỡi bắt đầu lên lớp, sau đó là dùng cơm trưa, ngủ trưa, buổi chiều ba giờ lại học một tiết, sau đó là giờ hoạt động tự do, năm giờ là ăn tối, tắm rửa, xem tivi một tiếng, tám giờ rưỡi bắt đầu lên giường ngủ.

Mọi người trao đổi một chút trải nghiệm sau khi tiến vào thế giới.

Kỳ lạ chính là mọi người đều bày tỏ đám nhóc hết thảy rất bình thường, không có vấn đề gì đặc biệt, chỉ yêu cầu bọn họ cùng chơi với mình mà thôi.

Vì không hiểu được nên chỉ có thể nhìn xem ban đêm sẽ xảy ra chuyện gì.

Trước khi lên giường ngủ, đoàn người của Trì Tiểu Trì đi xem toàn bộ tòa nhà của trại trẻ mồ côi nho nhỏ này.

Tuy tòa nhà nhỏ nhưng bên trong lại đầy đủ. Bên ngoài tòa nhà là sân cỏ cực lớn, có các loại thiết bị hoạt động đầy đủ, thậm chí còn có một sân cầu lông chuyên biệt. Trong tòa nhà, lầu một là phòng sinh hoạt chung, phòng y tế và nhà ăn, lầu hai là phòng học và một thư viện loại nhỏ, lầu ba là nhà kho chất đầy đệm chăn và bàn ghế, cùng với chỗ ngủ của bọn nhỏ. Mỗi tầng lầu đều có nhà vệ sinh và máy nước nóng đặt ở đầu hành lang.

Ngọn nguồn thảm họa năm đó chính là từ nhà kho này.

Mà cách vách kho chính là lớp của những đứa bé kia.

Ký túc xá của giáo viên có hai gian thông với nhau, gần cầu thang, cũng ở lầu ba, là bốn người một gian, giường hai tầng, vừa vặn để đoàn người Trì Tiểu Trì vào ở.

Trì Tiểu Trì ngủ giường dưới.

Vừa nãy cậu đã ngủ một chút nên bây giờ cũng không ngủ được.

Nghiêng trái nghiêng phải cũng không có cách nào ngủ được, Trì Tiểu Trì đeo tai nghe, khép hờ mắt, nghe chương trình radio kể chuyện cổ tích đã tải về trong điện thoại di động.

Cậu vẫn luôn muốn biết kết cục của câu chuyện con cá tìm đường về nhà, sau khi quay lại cuộc sống, cậu đã tìm không ít chương trình radio liên quan nhưng cũng không tìm thấy radio kia.

Trì Tiểu Trì không muốn đi tìm Cam Úc để hỏi, vì không muốn vô duyên vô cớ kéo gần quan hệ của hai người, vì vậy chỉ đơn giản tìm chút chuyện cổ tích tải vào điện thoại giúp ngủ ngon.

Nhưng mà khi cơn buồn ngủ đang dần kéo đến thì Trì Tiểu Trì bỗng nhiên ngửi được một mùi khét nhàn nhạt.

…Mùi đó đến bên gối của cậu.

Cậu căng cứng cả người, giật mình ngồi dậy, vừa lúc đụng thẳng một đôi mắt mà tròng đen nhiều còn tròng trắng lại ít.

Cô bé tóc xoăn đứng ở đầu giường cậu, nghoẹo cổ nhìn cậu.

Tình trạng của cô bé hoàn toàn khác hẳn lúc ban ngày, cái cổ bị nghoẹo với góc độ mà con người bình thường không thể nào làm được, tay nhỏ xách theo một con thú bông đã bị cháy đen, trong đôi mắt đen thui kia là sự bình tĩnh khiến con người ta chết lặng.

…Trước khi ngủ rõ ràng đã khóa cửa rồi mà.

“Thầy ơi, em ngủ không được.” Cô bé cứ ngơ ngác nhìn Trì Tiểu Trì như vậy, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười cực kỳ khoa trương, “Chơi với em đi, được không?”

Trì Tiểu Trì đại khái là hôn mê trong lòng khoảng chừng năm giây.

Sau đó cậu hỏi: “Hiện tại mấy giờ rồi?”

Cô bé tóc xoăn: “…”

Trì Tiểu Trì: “Dựa theo quy định, bây giờ em nên ở chỗ nào?”

Cô bé tóc xoăn hơi biến sắc một chút, vẻ mặt hơi ủy khuất: “…Em nên ngủ trên giường.”

Trì Tiểu Trì: “Biết vậy là tốt rồi. Quay lại đằng sau, mục tiêu là giường của em, đi đều bước.”

Tóc xoăn: “Thầy ơi, em muốn thầy chơi với em.”

Trì Tiểu Trì: “Vậy ngày mai ban ngày em nằm trên giường một ngày, không cho ngồi dậy.”

Tóc xoăn: “…”

Cô bé cân nhắc một chút, hình như nằm một ngày so với ngủ không được càng khó chịu hơn, bèn ôm gấu bông đi về phía cửa từng bước.

Mãi đến khi bóng dáng của cô bé hoàn toàn biến mất ở cánh cửa, Trì Tiểu Trì mới khôi phục khả năng hô hấp.

…Ngủ không được thì không thể tiếp tục ngủ được nữa.

Cô bé kia im hơi lặng tiếng mà tiến đến, anh em họ Cam và Viên Bản Thiện thậm chí cũng không tỉnh lại.

Trì Tiểu Trì chọn lựa trong ba người một lúc, sau đó thở dài một hơi, đưa tay kéo lấy Cam Úc đang nằm ở tầng trên: “Này, ngủ chung giường đi.”

……

P/S: Nay edit truyện xong từ hồi trưa mà quên luôn up truyện đó bà con, nãy tắt máy tính mới sực nhớ hình như chưa up truyện o_o, càng ngày càng lú.
Bình Luận (0)
Comment