Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 107

Nghe xong nhiệm vụ, Trì Tiểu Trì không thay đổi sắc mặt mà đem kim đâm xuống, thiếu chút nữa đâm trúng tay mình.

Nhiệm vụ lần thứ chín bắt đầu từ ngày 23 tháng sau, địa điểm là trại trẻ mồ côi Vân Sơn.

Nhiệm vụ yêu cầu ở nơi đó ba ngày, sống hòa thuận cùng bọn nhỏ.

…Đâu chỉ là sống hòa thuận, nếu như cần thiết thì Trì Tiểu Trì hoàn toàn có thể đảm nhận thân phận một đứa bé trai ở đó cũng được.

Nhưng khác với những nhiệm vụ kia, trong tin tức còn có một hàng chữ nhắc nhở nho nhỏ.

“Hình thức của nhiệm vụ lần thứ mười hoàn toàn giống với chín nhiệm vụ trước đó. Đoàn đội cùng làm nhiệm vụ. Thời gian và địa điểm cụ thể sẽ thông báo sau.”

Trì Tiểu Trì: “…Đây là sao?”

Hề Lâu: “Ồ, tôi trở về tổng bộ tìm lão đại báo cáo công tác, bảo rằng có lời đồn nhiệm vụ cuối cùng là một người chấp hành, dẫn tới không ít khủng hoảng, cho nên lão đại mới thêm vào công năng nhắc nhở, khi tuyên bố nhiệm vụ lần thứ chín thì nhắc nhở những người làm nhiệm vụ một chút để giảm bớt khủng hoảng.”

Đã hiểu, thông báo thanh minh, bác bỏ tin đồn trên mạng.

Hoàn thành công tác đi tiêm ở từng phòng bệnh, cậu trở lại quầy y tá, phát hiện Viên Bản Thiện gọi cho mình sáu bảy cú điện thoại.

Cậu nhắn tin trả lời “Đang bận, bị rò rỉ gas trong nhà sao?” Viên Bản Thiện không đáp lại.

Trì Tiểu Trì dứt khoát gạt Viên Bản Thiện sang một bên, dự định quay về rồi tìm kiếm tài liệu liên quan đến nhiệm vụ, làm xong mọi việc thì cùng một ông cụ ma thường trú ở đây lải nhải trên trời dưới đất.

Con trai của ông cụ là một trong những bác sĩ nội khoa đứng đầu của bệnh viện, lúc trước Tống Thuần Dương cũng rất quen với ông cụ, hiện tại Trì Tiểu Trì nhận lấy gậy tiếp sức, nghe ông cụ thổi phồng con trai nhà mình tiền đồ cao thế nào, cậu cũng cười hì hì thỉnh thoảng lại đáp vài câu.

Bên ngoài mưa rơi tí tách, bệnh nhân chui trong chăn tiếp tục ngủ nướng dưới cái mùi thoang thoảng của thuốc sát trùng bệnh viện, ngoại trừ có vài người thân của bệnh nhân đem trả bệnh viện máy tiêu đàm, cũng không tính là quá bận rộn, thì chỉ có vài bóng ma không có lực sát thương đang chậm rãi bay lơ lửng trên hành lang, cả đám đều bị gắn lên biểu cảm emoji “Chủ nghĩa xã hội đang nhìn chăm chú.jpg”, bầu không khí hơi khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.

Nửa tiếng sau, một loạt tiếng bước chân vội vàng truyền đến từ phía thang máy.

Trì Tiểu Trì giương mắt, bỗng nhiên kinh ngạc: “Lão Viên?”

Khi cùng Viên Bản Thiện đối mặt, trị giá hối hận trên màn hình trước mắt Trì Tiểu Trì đang sinh ra biến động, từ 7 thăng lên 20, độ thiện cảm cũng phá 80.

Viên Bản Thiện không nói gì, chỉ im lặng bước nhanh về phía trước, ôm lấy Trì Tiểu Trì vào lòng, trầm mặc ôm ấp.

Anh ta vừa mới tan ca về nhà không lâu, quần áo trên người là thay vội, vai và tóc hơi ướt, xem ra từ bãi đậu xe chạy tới đây cũng không mang dù.

Cụ ông rất thức thời mà chắp tay sau lưng đi tản bộ, nữ y tá vừa quay về sau khi đưa thuốc cho bệnh nhân xong, nhìn thấy thì liền biết điều mà cầm cái ly xoay người đi lấy nước.

Trì Tiểu Trì nhỏ giọng trách cứ: “Sao trời mưa mà còn chạy ra ngoài thế này. Tối không ngủ cẩn thận bị hói đầu đó.”

Viên Bản Thiện đáp một câu không đầu không đuôi: “Em nhận được nhiệm vụ chưa?”

“Nhận được, sao vậy?”

“Không có gì.” Viên Bản Thiện nói, “Chỉ là đột nhiên nhớ em.”

Trì Tiểu Trì để mặc Viên Bản Thiện ôm mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

Con người quả thật là sinh vật phức tạp, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được cớ và lối ra cho chính mình.

Khi muốn cướp đi đôi mắt của Tống Thuần Dương, Viên Bản Thiện tìm đủ mọi lý do cho mình, “Đây là bản tính con người”, “Anh vẫn chưa muốn chết”, giống như bắt rết đi giày, chờ đến khi phát hiện việc đoạt mắt là không cần thiết liền nhớ đến tình cảm trước đây, bất tri bất giác mà sinh ra hổ thẹn.

Nhưng dù sao việc này cũng thuận ý của Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì dựa vào vai của Viên Bản Thiện, tiến vào kho hàng, chọn một thứ.

Các loại đạo cụ kỳ quái trong kho hàng đều rất đắt, rẻ nhất cũng là 20 điểm trị giá hối hận, mà chỉ dùng trị giá hối hận để trao đổi.

Lúc trước Trì Tiểu Trì đã làm bảng phân loại tất cả vật phẩm trong kho hàng, cho rằng mình không cần sử dụng nhiều đối với loại đạo cụ này, liền bỏ vào danh sách “Tạm thời không cần thiết.”

Không ngờ vẫn là thất sách.

Hề Lâu không ưa bộ dáng Trì Tiểu Trì dùng thân thể của Tống Thuần Dương vô lực yếu ớt dựa vào lồng ngực của người khác, cắn răng nói: “Cậu làm gì vậy, ôm riết nghiện à?”

Trì Tiểu Trì: “Ngoan, đừng nghịch, chờ tôi đi đổi một thứ.”

Hề Lâu: “…Chẳng phải cậu cần trị giá hối hận để hoàn thành nhiệm vụ sao? Không tiết kiệm à?”

Trì Tiểu Trì: “Chờ cảm tình lúc này trôi qua thì trị giá hối hận sẽ rơi thẳng xuống dưới. Không nắm chặt thời cơ là sẽ mất hết đấy.”

Cậu đổi một vật mà mình sớm vừa ý, cũng là loại rẻ nhất trong muôn vạn đạo cụ rực rỡ kỳ lạ kia.

Tên gọi: Bình Tỏa Linh

Thời gian kéo dài:  Vĩnh cữu

Số lượng: 1

Chất lượng: Trung cấp

Loại hình: Vật phẩm sử dụng một lần

Điểm để hoán đổi: 20 điểm trị giá hối hận

Giới thiệu: Trong bình có chứa một vùng đất riêng, thịt gà mềm mại chan nước sốt, thịt bò lọc mỡ kèm nước sốt tươi ngon. Đôi khi một chiếc bình lại chính là một vũ trụ nhỏ.

…Mịa nó, triết học như thế sao.

Bình Tỏa Linh chỉ có chất lượng trung cấp, dựa theo lời giới thiệu tỉ mỉ bên dưới, chỉ có thể sử dụng một lần, mỗi lần chỉ có thể thu một con quỷ, hơn nữa cũng không thể tổn thương đến con quỷ, sau khi sử dụng một lần, lần sau mở ra thì thân bình sẽ tự động vỡ nát.

Tổng thể mà nói thì chẳng có công dụng cm gì hết.

Nhưng Trì Tiểu Trì vẫn rất quý trọng mà đặt bình nhỏ trong kho, thu giữ cẩn thận, sau đó mới tách khỏi Viên Bản Thiện, vừa định tận lực dùng thân phận bạn trai dỗ dành Viên Bản Thiện rồi bảo anh ta mau cút đi thì liền thấy tên còn lại xuất hiện ở cách đó không xa.

Trì Tiểu Trì:…Ồ.

Cam Úc đi tới, ôn hòa nói: “Chào mọi người.”

Viên Bản Thiện hơi cau mày, ôm vai Trì Tiểu Trì: “Anh tới làm gì?”

Cam Úc quay sang Trì Tiểu Trì: “Đưa dù. Sáng sớm thấy cậu không mang theo dù.”

Trì Tiểu Trì liếc mắt nhìn cây dù đen chuôi vàng trong tay Cam Úc, bèn chủ động nắm chặt cánh tay Viên Bản Thiện, lui về sau trốn một chút, cũng không đưa tay nhận: “Cám ơn nha.”

061 đột lốt Cam Úc: “…” Rất là giận đấy.

Theo quan sát của 061, Tiểu Trì giống như con mèo hoang nhỏ mang lòng cảnh giác quá mạnh, rõ ràng thoạt nhìn đã có chút động lòng, nguyện ý ôm hai lần hút một ngụm, kết quả vừa có gió thổi cỏ lay liền cong đuôi chạy trốn, liếm móng vuốt từ bên trong góc, nhô đầu ra rồi cẩn thận nhòm ngó, muốn bắt cũng bắt không được.

Rất biết cách trêu ngươi, có lúc 061 thật sự không muốn để ý đến cậu nữa.

…Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ  mà thôi.

“Dù chỉ là mượn cớ.” Cam Úc bị từ chối nhưng cũng không thất thố, chỉ tựa như đang thay đổi đề tài, “Tôi thu được tin tức nhiệm vụ, Đường Đường cũng vậy. Tôi có làm chút điều tra sơ bộ đối với trại trẻ mồ côi Vân Sơn, có chút tin tức muốn trao đổi với hai người. Không biết hiện tại hai người có thời gian hay không?”

Trại trẻ mồ côi Vân Sơn được xây dựng 20 năm trước, vị trí nằm ở trong một huyện nhỏ, hơn nữa lãnh đạo của trại trẻ lại tham ô, đặc điểm như nhau, chỉ một chữ “Nghèo”.

Mãi đến tận mười năm trước, trước khi một trận hỏa hoạn khiến cả nước khiếp sợ xảy ra thì cũng không ai biết đến tên tuổi của trại trẻ mồ côi này.

Nguyên nhân là do công nhân âm thầm câu dây điện trong nhà kho, nửa đêm dây điện bị chuột cắn khiến cho bị chập điện gây xẹt lửa, đợi đến khi phát hiện thì lửa đã tràn lan không thể khống chế.

Thầy giáo trực ban thức tỉnh từ trong mộng, hoảng hốt tháo chạy, chỉ kịp gào lên một tiếng “Chạy mau”.

Có hơn bảy mươi đứa bé nghe tiếng chạy ra khỏi đám cháy, đều bị kinh hãi và bị thương, nhưng khi thầy gọi dậy thì một gian phòng ký túc xá đã bị lửa lan đến, khóa cửa sắt bị nhiệt độ cao làm nóng chảy biến hình, căn bản không có cách nào mở ra.

Mà vì để tránh cho bọn nhỏ nửa đêm lén lút ra ngoài chơi, bên trong không có cửa sổ dẫn tới hành lang, chỉ có hai cửa sổ thông ra ngoài nhưng đã bị khóa chặt từ lâu.

Hơn hai mươi đứa trẻ từ song sắt lầu ba vung tay nhỏ hướng ra ngoài, tiếng khóc lóc đau đớn thê thảm không ngừng vang lên, nhưng dần dần mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, có đứa thì bị thiêu sống, có đứa thì bị ngạt chết.

Chờ lực lượng cứu hỏa và cảnh sát chạy đến điều tra thì mới phẫn nộ phát hiện trại trẻ mồ côi chỉ trang bị hai bình chữa cháy, bởi vì bình chữa cháy quanh năm không bảo trì nên chốt mở đều bị gỉ sét.

Sau đó hết thảy những nhân viên liên quan đến trại trẻ mồ côi đều bị bắt đi, sự tình ầm ĩ trên báo mấy ngày, trại trẻ mồ côi cũng dần trở thành phế tích, bị chôn vùi trong cỏ hoang.

Là thế giới thứ chín thì tất nhiên độ khó sẽ không thấp, chỉ là cái khái niệm “Hòa thuận sống chung” này quá mức rộng lớn, không ai có cách nào đưa ra một định nghĩa chuẩn xác.

Sau khi chia sẻ thông tin, Cam Úc không dừng lại lâu, tao nhã lễ phép khom người chào rồi quay người rời đi.

Hai người nói một chút thì đã đến giờ dùng bữa, Trì Tiểu Trì đem công việc bàn giao lại cho một y tá khác, đang muốn cùng Viên Bản Thiện sóng vai rời đi, trong lúc vô tình thoáng nhìn qua từ khóe mắt, phát hiện cây dù Cam Úc mang đến được đặt dựa vào bàn y tá ở phía ngoài.

Sự săn sóc này khiến Trì Tiểu Trì có hơi loạn nhịp tim.

Viên Bản Thiện cũng phát hiện cây dù này, sắc mặt lạnh lẽo nhưng lại chợt giãn ra: “Anh đến gấp quá, cũng không mang dù theo, chúng ta cũng đừng dầm mưa, cứ dùng cây dù này đi.”

Sau năm phút, Cam Úc ở trong phòng làm việc, dựa vào cửa sổ thủy tinh bóng loáng, cúi đầu nhìn Trì Tiểu Trì và Viên Bản Thiện cầm dù của anh rồi sóng vai mà đi, anh vịn tay vào cửa sổ hít sâu hai cái.

Nếu như mình tức chết thì người ta sẽ vừa lòng lắm đây, huống hồ hao tổn tinh thần thì chỉ tốn công vô ích mà thôi.

Sau một tháng, Cam Úc, Cam Đường, Viên Bản Thiện và Trì Tiểu Trì đi xe tới trại trẻ mồ côi.

Một tháng này Trì Tiểu Trì vẫn luôn có ý định giữ khoảng cách với Cam Úc, bây giờ nhìn thấy Cam Đường thì mới thoáng thả lỏng một chút, lôi kéo cô kể chút chuyện cười trong bệnh viện, Cam Đường là người rất biết lắng nghe, nói ít nhưng lại có thể chuẩn xác bắt trúng đài của Trì Tiểu Trì, còn thỉnh thoảng mím môi cười, rất thanh tú dịu dàng.

Trì Tiểu Trì nhìn Cam Đường giơ tay nhấc chân đều tràn đầy cảm giác nữ tính, đã từng có lúc cậu toát ra một suy nghĩ hoang đường.

…Đừng bảo đây là thầy Lục nha.

Nhưng rất nhanh cậu liền xóa bỏ suy nghĩ này, cho là mình thật sự đánh giá quá thấp ranh giới làm hệ thống của 061.

Trại trẻ mồ côi nằm ở ngoại ô của huyện nhỏ, mấy năm qua giá đất tăng gấp đôi, vùng đất cằn cỗi đã bị người trong huyện có tiền mua về xây thành một khu biệt thự nhỏ, không còn nhận ra bộ dáng hoang tàn của ngày xưa.

Trì Tiểu Trì đang cân nhắc nên đi vào từ nơi nào thì liền thấy một nữ hai nam xông đến, cũng như bọn họ lét lút tìm đường vào.

Sau khi xác nhận bằng ánh mắt, hai bên đều tự hiểu ý.

Thời gian cụ thể bắt đầu nhiệm vụ là chín giờ tối, bọn họ đi ra ngoài ăn mì trộn tương đen, cũng trao đổi một chút tin tức đã điều tra.

Hai nam một nữ ngồi đối diện đều rất trẻ, bộ dáng như sinh viên, cô gái duy nhất trong nhóm có tính cách rất hoạt bát, khi cười rộ lên vừa mềm vừa ngọt, tên là Liễu Thành Âm, một cậu con trai để tóc mái ngang là bạn trai của cô Điền Quảng Băng, quen nhau từ cấp ba đến nay, bởi vì quanh năm chơi bóng rổ nên thân thể rất cường tráng, người còn lại thì rõ ràng thiên về lạnh nhạt, cao gầy, đeo mắt kính cận, ngay cả câu tự giới thiệu cũng lười nói, mãi đến khi nghe Liễu Thành Âm gọi cậu ta là Tần Lĩnh thì mới biết được tên.

Lần này Trì Tiểu Trì không giả mù mà chỉ đeo kính sát tròng để che màu mắt.

Cậu chủ động giao ra tin tức mà mình mới biết để hai bên cùng đối chiếu, phát hiện cũng không có nội dung gì khác, liền thu xếp một chút rồi chuẩn bị xuất phát.

Tám giờ năm mươi, sương trắng dần dần dày đặc, bọn họ nhân cơ hội tránh bảo vệ khu biệt thự, trèo tường leo vào trong.

Sau mười phút, sương mù đột nhiên tan ra, một tia sáng trắng bắn vào không gian khiến người ta cảm thấy đau cả mắt, Trì Tiểu Trì còn chưa mở mắt ra thì đã nghe thấy những tiếng ồn ào náo động của trẻ con.
Bình Luận (0)
Comment