Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng (Dịch Full)

Chương 364 - Chương 365

Dùng kỹ năng sinh tồn thời mạt thế ta huấn luyện đỉnh lưu hot toàn mạng Chương 365
 

Chung Tử Xuyên nhanh chóng đi ra trả tiền, sau đó khó khăn cúi xuống, đỡ một thanh gỗ đặt lên vai mình, mới vừa đặt được một nửa đã bị đè cong lưng, hai chân run rẩy, mãi không đứng lên được.
 

 
 

Lúc này, Ôn Khả Khả cũng đi ra, tình cờ thấy động tác luống cuống của Chung Tử Xuyên.
 

"Đây là gỗ làm chuồng gà sao?"
 

 
 

"Đúng vậy."
 

 
 

Chung Tử Xuyên thở hổn hển, mãi vẫn không đứng lên được, nhưng vẫn cứng miệng: "Chị Khả, chị không cần giúp, để em bê là được, cái này nặng lắm."
 

 
 

Nghe vậy, khán giả không nhịn được cười.
 

 
 

[Mới có thế này thôi? Khinh thường ai vậy?]
 

 
 

[Chung Tử Xuyên à, xem ra cậu vẫn chưa hiểu rõ sư tỷ của cậu, mấy thanh gỗ này còn chưa đủ nhét kẽ răng của cô ấy đâu.]
 

 
 

[Khả Khả, ra tay cho cậu ta xem nào!]
 

 
 

Dưới ánh nắng mặt trời, Ôn Khả Khả đứng bên cạnh xe ba bánh.
 

 
 

Hôm nay cô ấy vì tiện làm việc đã mặc một cái quần bò rộng thùng thình, áo tay bồng màu vàng nhạt đáng yêu, chiếc nơ bướm màu xanh trên băng đô khiến cô càng thêm đáng yêu như một con búp bê Barbie.
 

 
 

Trong lúc bình luận tràn màn hình, cô ấy nhấc chân bước tới, một tay đỡ lấy thanh gỗ, hơi khom gối, đẩy thanh gỗ lên vai mình.
 

 
 

Dân làng ngồi trên xe ba bánh thấy vậy, cười nói: "Cô gái nhỏ, không nên bê đâu, thanh gỗ này nặng lắm, ngay cả tôi cũng..."
 

 
 

Lời còn chưa dứt, ầm một tiếng, thanh xà ngang to nhất nặng nhất trong đống gỗ bị đẩy ra, đặt lên vai Ôn Khả Khả.
 

 
 

Dân làng đang nói dở, thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức trợn tròn, giọng nói đột ngột dừng lại.
 

 
 

Ôn Khả Khả dễ dàng đứng dậy, một tay đỡ lấy thanh gỗ, tay còn lại còn tranh thủ chỉnh lại chiếc băng đô nơ bướm trên đầu.
 

 
 

"Đặt ở bên cạnh chuồng gà cũ phải không?"
 

 
 

"Đúng vậy, lát nữa sẽ xây ở bên đó."
 

 
 

Chung Tử Xuyên vô thức trả lời, quay đầu nhìn lại, thấy Ôn Khả Khả vác một thanh gỗ còn to hơn cả mình, nhanh chóng đi qua trước mặt cậu ta, đi vào trong sân.
 

 
 

Đuôi ngựa đung đưa, bước chân nhẹ nhàng, như thể thứ trên vai cô ấy không phải là gỗ, mà là một miếng xốp.
 

 
 

Thanh gỗ đó nặng bao nhiêu, Chung Tử Xuyên là người rõ nhất, nếu không thì cậu ta cũng không vác mãi mà vẫn dậm chân tại chỗ.
 

 
 

Đang lúc cậu ta ngây người, Ôn Khả Khả đã vác xong thanh gỗ, đang quay trở lại xe.
 

 
 

Lần này động tác cô ấy càng thêm dứt khoát, trực tiếp đưa tay vỗ vào đầu thanh gỗ, nhân lúc nó bật lên, vai đưa về phía trước, dễ dàng vác thanh gỗ lên vai, sau đó tiếp tục đi vào trong.
 

 
 

Cảnh tượng này thực sự quá mức choáng váng, thanh gỗ thô to và thân hình Ôn Khả Khả tạo thành sự đối lập rõ rệt, buộc mọi người phải chú ý.
 

 
 

Chung Tử Xuyên trực tiếp viết hai chữ kinh ngạc lên mặt, mắt như muốn rớt ra ngoài.
 

 
 

Ngay cả dân làng ở bên cạnh cũng không nhịn được nói: "Cô gái nhỏ này không tệ đâu, thanh gỗ nặng thế mà vác lên cái một. Biết trước khách của cậu lợi hại như vậy, tôi đã không cần mang nhiều dụng cụ đến đây rồi."
 

 
 

Ông ta chỉ vào sợi xích sắt trên xe, đây đều là những đạo cụ cố ý mang đến để di chuyển gỗ.
 

 
 

"Tôi cũng không ngờ sức của cô ấy lại lớn như thế." Chung Tử Xuyên cảm thán.
 

 
 

Thấy tốc độ của Ôn Khả Khả nhanh như vậy, cậu ta nghiến răng, dồn hết sức tiếp tục bê thanh gỗ trong tay mình, nhưng vẫn không đuổi kịp tốc độ của Ôn Khả Khả.
 

 
 

Không lâu sau, toàn bộ đồ đạc trên xe đều được Ôn Khả Khả chuyển đi với tốc độ kinh ngạc, tất cả đều được chuyển vào trong sân, sau đó cô ấy đi đến trước mặt Chung Tử Xuyên.
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

Bình Luận (0)
Comment