Tiêu Hòa:?
"Cậu không phải nói là quay xong rồi sao?"
Cậu ta gật đầu.
"Đúng vậy, xong rồi. Đạo diễn nói em diễn quá tệ, đuổi em ra ngoài."
Nói xong, cậu ta nở một nụ cười tươi vô hại với Tiêu Hòa.
"……"
Tiêu Hòa ngẩn người.
Trố mắt nhìn.
"Cậu…… bị đuổi ra ngoài?"
"Ừ. Nhưng không sao, em đã quen rồi, ngày mai em sẽ đến đoàn phim thử vai, cố gắng trong năm nay có thể có một tác phẩm ra mắt."
Cậu ta nói nhẹ nhàng, xách vali lên định đi.
"Chờ đã, cậu đợi một chút."
Tiêu Hòa cảm thấy suy nghĩ có chút hỗn loạn, nhận ra không ổn, vội vàng gọi cậu ta lại.
"Năm nay cậu không phải nhận mấy bộ phim sao? Chẳng lẽ không có bộ nào ra mắt?"
Từ Nhất Chu: "Năm nay em nhận tổng cộng mười bộ, nhưng đều bị đuổi hết rồi ạ, ngày mai em sẽ lên đường đến đoàn phim thứ mười một, cố gắng lần này có thể diễn đến cùng!"
Cậu ta nở nụ cười lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu, sau đó nắm tay tự cổ vũ, dường như không hề bị chuyện trước đó làm ảnh hưởng.
Tiêu Hòa hít một hơi, kinh ngạc nhìn Từ Nhất Chu.
"Thảo nào tôi tìm trên mạng lâu như vậy, không tìm thấy một tác phẩm nào của cậu."
Đừng nói là tác phẩm.
Từ Nhất Chu thậm chí còn không có cả trang Baidu!
Là một diễn viên mà lại sa sút đến mức này, thật quá vô lý.
Tâm trạng Tiêu Hòa trở nên nặng nề, đột nhiên cảm thấy người trước mắt chẳng khá hơn Hoắc An là bao.
"Cậu có video diễn xuất không?"
"Tất nhiên là có!"
Nói đến chuyên môn của mình, Từ Nhất Chu lập tức phấn khích, mở vali lấy ra một chiếc USB, trân trọng đưa cho cô.
"Đây là em nhờ anh quay phim lưu lại tất cả các đoạn diễn xuất của em."
Tiêu Hòa: …
Nói cách khác, đóng phim lâu như vậy nhưng thậm chí còn không có nổi một cảnh quay chính thức nào ra mắt?
Cô nhất thời không nói nên lời, cắm USB vào máy tính.
Vừa reset đã có hàng trăm video hiện ra, toàn bộ đều là những đoạn trích Từ Nhất Chu diễn xuất trong đoàn phim.
Tiêu Hòa mở một trong số đó.
Từ Nhất Chu đóng vai một diễn viên quần chúng, chỉ có hai câu thoại, vai diễn cũng không khó.
Nhưng vừa lên sân khấu, biểu cảm trên khuôn mặt cậu ta như nhìn thấy ma, ngũ quan xinh đẹp trong nháy mắt không nghe theo sự sai khiến, mỗi cái diễn một kiểu, nói lời thoại cũng lên bổng xuống trầm.
Quả nhiên, diễn xuất của cậu ta còn chưa kết thúc đã bị đạo diễn hô ngừng.
Những đoạn diễn xuất còn lại cũng na ná như vậy.
Nhìn diễn xuất thì nát bét.
Nhìn lời thoại thì không câu nào trôi chảy.
Ngũ quan loạn xạ, diễn xuất đáng lo ngại.
Vừa nãy cô còn lo lắng Từ Nhất Chu vào đoàn phim thường xuyên sẽ làm hao tổn linh khí của cậu ta.
Bây giờ nhìn lại, linh khí?
Cười chết.
Âm khí thì có.
Là một diễn viên, sao diễn xuất lại có thể u ám như vậy?
Tiêu Hòa xem hết ba video, im lặng rất lâu cuối cùng mới lên tiếng: "Tôi tưởng cậu thích diễn xuất như vậy, ít nhất diễn xuất cũng rất xuất sắc, nhưng không ngờ… lại cạn lời thế này."
Nhưng Từ Nhất Chu dường như không hề bị ảnh hưởng, ngược lại còn rất phấn chấn, tràn đầy sức sống như mặt trời tám giờ sáng.
Hơn nữa còn rất tự tin.
"Chị ơi, diễn xuất cần phải rèn luyện, đợi em rèn luyện thêm vài năm nữa, chắc chắn sẽ tiến bộ."
Tiêu Hòa: "Tôi lo là cậu rèn luyện thành kim rồi cũng không tiến bộ được."
Cô nhìn vào màn hình thấy có quá nhiều đoạn diễn hỏng, có chút đau đầu.