"Một năm có 11 tháng đóng cọc ở đoàn làm phim, cậu làm thế nào mà diễn xuất vẫn một màu, không quên sơ tâm, vào nghề ba năm trở về vẫn như người mới vậy?"
Từ Nhất Chu đỏ mặt ngượng ngùng.
"Chị, chị đừng khen em nữa."
Tiêu Hòa:???
Mặt đầy dấu chấm hỏi.
Giọng điệu của tôi là đang khen sao?
Từ Nhất Chu lại xách hành lý của mình lên: "Chị, em phải đi thử vai ngay bây giờ, em đã xem qua vai diễn lần này rồi, có tới ba câu thoại đấy! Nhiều hơn lần trước một câu! Em đi đây!"
Nói xong, cậu ta hưng phấn đứng dậy, còn chưa ra khỏi cửa đã bị Tiêu Hòa chặn lại.
"Tôi thấy dạo này cậu không cần đến đoàn phim nữa, tạm dừng một chút, mài giũa diễn xuất cho tốt đã."
Từ Nhất Chu lập tức cầu xin.
"Chị ơi, chị thương em đi mà, cho em đi đi được không? Em mà một ngày không ở đoàn phim là em thấy khó chịu lắm."
Ngũ quan của cậu ta vốn đã thanh tú ngây thơ, giờ làm ra vẻ yếu đuối thì càng trở nên đáng thương, không khỏi làm người ta mềm lòng.
Nhưng Tiêu Hòa vẫn không lay động.
"Nhịn đi!"
Nhận được câu trả lời này, Từ Nhất Chu mở to mắt kinh ngạc, không dám tin.
"Chị, trước đây mỗi lần em nói thế này, chị đều đồng ý mà……"
Tiêu Hòa: "Hừ, sau này sẽ không thế nữa."
"Bắt đầu từ hôm nay, cậu phải nghe theo sự sắp xếp của tôi, đừng chạy tới đoàn phim một cách mù quáng nữa."
Với tình trạng của Từ Nhất Chu hiện tại, dù có chạy thêm bao nhiêu đoàn phim cũng chẳng tiến bộ được gì, nhất định phải huấn luyện thêm.
Cô suy nghĩ một chút, liếc nhìn thời gian nói: "Vừa hay lát nữa tôi phải đưa Hoắc An đi huấn luyện, cậu cũng đi cùng luôn đi."
Không ngờ Từ Nhất Chu nghe thấy lời này, hai mắt sáng lên.
"Huấn luyện đặc biệt sao?! Em đã xem phỏng vấn, nghe Hoắc An nói huấn luyện đặc biệt của cậu ấy đều do chị làm, không chỉ giúp cậu ấy giành được giải nhất chương trình mà còn nhận được cả phim truyền hình!"
Cậu ta lập tức đặt vali xuống, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Tiêu Hòa.
"Chị ơi, huấn luyện tốt như vậy, em có thể tham gia thật sao?"
Nửa giờ sau, Tiêu Hòa đưa Từ Nhất Chu đến khu rừng nhỏ quen thuộc ở ngoại ô.
Trên đường đi, Từ Nhất Chu mở to mắt, tò mò nhìn xung quanh như một đứa trẻ, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi và vui mừng.
Cậu ta từ nhỏ đã muốn trở thành diễn viên, ra mắt rất sớm, sau đó liên tục chạy khắp các đoàn phim, nhưng dù có rèn luyện và học hỏi thế nào thì diễn xuất của cậu ta vẫn không đạt yêu cầu.
Đạo diễn chê cậu ta diễn xuất quá cứng nhắc, quá khuôn mẫu, cơ thể cứng đờ, vì thế ngay cả những vai quần chúng chỉ có vài câu thoại, cậu ta cũng không đảm nhiệm được.
Vì vậy khi Tiêu Hòa đề nghị cho cậu ta và Hoắc An cùng nhau huấn luyện, cậu ta rất mong đợi.
Nghe nói Hoắc An cũng nhờ vào khóa huấn luyện này mà mới được vào đoàn phim Tân Binh, Xông Lên Nào đóng thường trú.
Sau khi cậu ta huấn luyện xong, liệu có thể nhận được phim không?
Hoắc An đã đến cơ sở huấn luyện trong rừng trước.
Cậu ta thay quần áo xong, đang ngồi trên đất chờ.
Hoắc An không ngờ rằng sau khi mình vào đoàn phim còn phải định kỳ tham gia huấn luyện đặc biệt.
Nhưng ít nhất tần suất cũng thấp hơn trước rất nhiều.
Hôm nay Tiêu Hòa vừa đi vào, Hoắc An đã phát hiện ra đằng sau còn có thêm một người.
Là nghệ sĩ cùng một người đại diện, cậu ta biết Từ Nhất Chu, chỉ là không thân thiết lắm.