Ông ta lớn tiếng gào thét, hận không thể xông ra ngoài giật lấy dây xích chó trong tay Tiêu Hòa.
Đây chính là lý do Chu Hạo vẫn không chịu nhận tội sao?
Ông ta cho rằng chỉ cần mình không nhận tội, di sản của Chu Kiến Quốc vẫn mãi thuộc về mình.
Tiêu Hòa hiểu rõ tính toán trong lòng Chu Hạo, cười nói: "Nhưng mà, ông căn bản không có tư cách thừa kế di sản."
"Tôi là người thân duy nhất của Chu Kiến Quốc, tôi không có thì ai có?"
Tiêu Hòa nói thẳng: "Tôi đoán, trong nửa năm qua, ông hẳn là luôn tìm kiếm di chúc mà chú ông để lại, muốn hủy nó đi đúng không? Nhưng ông vẫn không tìm thấy. Tối hôm qua, tôi đã phát hiện ra di chúc do chính tay ông Chu Kiến Quốc viết ở mặt sau thẻ tên của William."
Nghe vậy, toàn thân Chu Hạo run lên.
"Cô nói di chúc ở mặt sau thẻ tên của con chó này?!"
Ông ta trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn William.
Sau khi giết chết Chu Kiến Quốc, ông ta đã lập tức chuyển vào biệt thự, còn ở chung với William một thời gian, rất quen thuộc với thẻ tên trên cổ nó, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới di chúc mà ông ta lật tung cả biệt thự cũng không tìm thấy, lại giấu trên người con chó mà ông ta ghét nhất!
Tiêu Hòa gật đầu: "Di chúc ghi rõ, tất cả tài sản dưới tên ông Chu Kiến Quốc đều thuộc về William, chỉ có người chăm sóc William mới có quyền đại diện. Ông cụ nhìn thấu bản chất của ông, từ trong di chúc đã sớm loại trừ ông ra ngoài. Đợi tôi đưa di chúc đến tòa án, họ sẽ tước quyền thừa kế của ông."
Chu Hạo nghe xong, biểu cảm méo mó.
"Ông ấy thà để tài sản cho một con chó còn hơn để cho tôi?!"
"Thứ ông muốn, chính tay ông đã đẩy ra." Tiêu Hòa nói.
Hàng xóm của Chu Kiến Quốc từng nói, vì sống một mình lâu năm, cảm thấy cô đơn nên ông cụ mới nhận nuôi William.
Sau đó Chu Hạo xuất hiện, ông cụ đột nhiên phát hiện mình còn một người thân, ông rất phấn khích, mấy ngày đó trên mặt thường nở nụ cười.
Vì vậy, Chu Hạo vay tiền mấy lần, ông cụ đều hào phóng đồng ý.
Tiêu Hòa tin rằng, lúc đó Chu Kiến Quốc có ý định nương tựa vào người cháu này, cũng muốn để lại di sản của mình cho Chu Hạo.
Chỉ là sau này bản chất tham lam của Chu Hạo lộ ra, nói dối liên miên, Chu Kiến Quốc thất vọng tràn trề, mới từ chối tiếp tục giúp đỡ ông ta.
Nhưng không ngờ, chính vì vậy mà mang đến họa sát thân.
Chu Hạo nghe xong lời cô, đột nhiên bật cười, mắt nhìn chằm chằm Tiêu Hòa.
"Cô nói nhiều như vậy, chẳng phải là muốn mang cây hái ra tiền này đi sao? Cô cũng chẳng tốt đẹp hơn tôi là bao!"
Trong đôi mắt đen láy của Tiêu Hòa không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ nhàn nhạt nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta hoảng sợ.
"Tôi sẽ thành lập một quỹ, dùng di sản mà ông Chu Kiến Quốc để lại và tiền thu nhập của William làm quỹ cứu trợ động vật hoang dã, tôi không lấy một xu."
Đây vốn là kế hoạch của Tiêu Hòa trong sách, chỉ là lúc đó William tính tình không tốt, không thể tham gia hoạt động, không kiếm được tiền nên chỉ có thể tạm thời gác lại.
Mà lý tưởng này vừa vặn phù hợp với suy nghĩ của ông Chu, Tiêu Hòa quyết định thực hiện nó.
Chu Hạo nghe xong lời này, tức giận đến mức đỏ mặt tía tai.
"Tôi không tin! Nhiều tiền như vậy, cô lại dễ dàng cho đi như vậy sao?"
Ông ta không tin trên đời này lại có người bình tĩnh như vậy, đối mặt với số tiền lớn lại không động lòng.