Tiêu Hòa nghe vậy, khóe môi hơi cong lên, đôi mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống ông ta, tràn đầy sự khinh thường đối với lời nói này.
"Không phải tất cả mọi người đều giống như ông."
Chu Hạo nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của cô, trong nháy mắt bị chấn động.
Trước đây mỗi lần gặp mặt, Tiêu Hòa đều tỏ ra rất dễ nói chuyện, ngay cả khi trước đó ở tòa án đưa William đi, cô cũng không từ chối.
Vì vậy, Chu Hạo vẫn luôn cho rằng, cô là một người đại diện rất dễ bắt nạt.
Mãi đến bây giờ, ông ta mới dần nhận ra suy nghĩ của mình nực cười đến mức nào.
Hoàn toàn sai lầm.
Nếu người trước mặt này dễ bắt nạt thì bây giờ ông ta đã không ở trong đồn cảnh sát.
"Nếu vậy, tại sao cô nhất định phải tranh giành với tôi?"
Tiêu Hòa vuốt ve tai William, nhàn nhạt nói: "William là nghệ sĩ của tôi, là chó của tôi, ông đã giẫm phải ranh giới của tôi."
Cho dù là trước đây ở mạt thế hay là bây giờ, không ai có thể cướp người từ tay cô.
Cho dù là zombie đến, cũng phải cân nhắc đôi phần.
Ngay từ lần đầu tiên ông ta bước vào Giải Trí Lam Tinh định mang William đi, hoặc sớm hơn là từ lần đầu tiên ông ta có ý đồ xấu với William và Chu Kiến Quốc, đã định sẵn kết cục như hiện tại.
Cho dù là người của cô hay là chó của cô, Tiêu Hòa đều không thích họ bị bắt nạt.
Tiêu Hòa nói, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, vừa chạm vào ánh mắt của cô, Chu Hạo lập tức cảm thấy tim mình run lên, không hiểu sao ở trong đồn cảnh sát mà ông ta lại cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Ông ta thậm chí còn cảm thấy, nếu lúc này không có cảnh sát ở đây, hôm nay Tiêu Hòa đến đây, chắc chắn không chỉ nói vài câu đơn giản như vậy.
"Vì vậy, cho dù bây giờ ông không nhận tội, ông cũng không thể thừa kế di sản." Tiêu Hòa nói.
Cô tiến lên một bước, gõ nhẹ ngón tay vào cửa phòng giam, nhìn thẳng vào mắt Chu Hạo, khóe miệng thậm chí còn nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Nói thật, tôi rất mong chờ ông được thả ra, dù sao thì vết thương trên người William, tôi vẫn chưa trả lại cho ông."
"Ông còn nhớ nó chứ?"
Cô vừa nói, trong đôi mắt đen láy ẩn hiện một cái bóng tròn.
Chu Hạo mở to mắt, sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Tối hôm qua sau khi đưa William về nhà, ông ta đã từng nhiều lần nhìn thấy một cái bóng đen vụt qua.
Đến nửa đêm, ông ta say rượu ngã xuống đất, mơ mơ màng màng, lờ mờ nhìn thấy một thứ to lớn tròn trịa lao về phía mình.
Hàm răng sắc nhọn ánh lên màu trắng, thân hình cao lớn, cái đuôi phía sau to bằng cánh tay ông ta, có thể dễ dàng chặt một người làm đôi, là một con quái vật vô cùng khủng khiếp.
Lúc đó ông ta còn tưởng mình say rượu nên mới sinh ra ảo giác.
Nhưng bây giờ, cái bóng đó lại hiện lên trong mắt Tiêu Hòa.
Một luồng hàn ý ập đến trong nháy mắt.
Chu Hạo sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, tay run rẩy chỉ vào Tiêu Hòa.
"Cô... là cô..."
Tiêu Hòa cười một tiếng, tỏ ra hiền lành vô hại: "Có một loài động vật có thể nuốt chửng một người, ngay cả xác chết cũng không để lại, không ai hay biết."
Nghe vậy, Chu Hạo sợ hãi.
Cảnh sát đứng bên cạnh nghe Tiêu Hòa nói, trợn tròn mắt.
Đứng trước mặt anh ta đe dọa nghi phạm, có ổn không?
Hơn nữa, lời đe dọa này cũng không đáng tin cậy.
Loài động vật nào có thể nuốt chửng một người, ngay cả xác chết cũng không để lại?