Chung Tử Xuyên đành phải dùng một tay đỡ nó, tiếp tục lên đường.
Nhưng chưa được bao lâu, đứa nhóc đã kêu lên ư ử, cái chân nhỏ giơ lên giơ xuống đòi ăn.
Chung Tử Xuyên nhìn đôi mắt ngây thơ của nó một lúc, lập tức đầu hàng.
May là ở đây tuy không có tre nhưng lại có rất nhiều quả dại, hơn nữa trước đây cậu ta đã được Tiêu Hòa huấn luyện, rất thành thạo kỹ năng sinh tồn ngoài tự nhiên, chỉ cần nhìn một cái là có thể phân biệt được có thể ăn hay không.
Nhưng vừa mới hành động, bánh trôi mè đen lập tức đuổi theo, ôm chặt lấy đùi cậu ta, như một quả bóng treo trên bắp chân Chung Tử Xuyên, trở thành vật cản trên con đường tìm kiếm thức ăn.
Đứa nhóc quậy phá này, lẽ ra chỉ cần đánh một trận là sẽ hiểu chuyện.
Chung Tử Xuyên cúi đầu nhìn con vật trên chân mình, muốn nghiêm mặt nhưng trong lòng lại nở hoa.
Đành chiều nó thôi.
Còn có thể làm sao nữa?
Vì thế, cậu ta vừa khập khiễng vừa mang theo "vật cản", bắt đầu tìm đồ ăn, vất vả lắm mới hái được một ít quả dại, dùng lá cây lót dưới đất rồi đặt xuống.
"Ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta còn phải tiếp tục chạy trốn."
Gấu trúc con lúc này mới chịu buông chân cậu ta ra, vừa xuống đất đã không đứng vững, ngồi phịch một cái, mềm oặt, mãi một lúc sau mới bò dậy, đi vòng quanh đống hoa quả, thế mà lại khinh thường quay ngoắt đầu sang một bên.
"Mày không thích ăn những thứ này à?"
Chung Tử Xuyên lại vội vàng đi tìm đồ mới, thử nhiều lần, cuối cùng mới nắm bắt được sở thích của chú gấu trúc con này.
Rõ ràng nó thích những loại quả đỏ đã chín hẳn, có vị ngọt.
Nếu cắn ra thấy vị quá chua, sẽ lập tức bị nó vứt sang một bên, dù bụng đói cũng không thèm đụng vào.
Chung Tử Xuyên tìm được rất nhiều quả dại, nó chỉ ăn hết vài quả là không chịu ăn nữa, ỷ mình to xác mà bắt đầu bắt nạt những chú kiến trên mặt đất.
Chỉ cần lơ là một chút là nó có thể tự chơi đến mức lăn xuống dốc, hoặc kẹt trong khe đá, hoặc ngã từ trên cây xuống.
Đợi đến khi Chung Tử Xuyên giải cứu nó ra, nó lại ủy khuất cuộn tròn thành một cục, nằm trong lòng cậu ta mà ư ử, lần nào cũng khiến người ta không thể nổi giận.
Một con gấu trúc được nuông chiều như vậy, đáng đời bị nhổ trụi lông.
Nhưng trong tình huống này, tốc độ đi đường của Chung Tử Xuyên rõ ràng là bị chậm lại.
Vừa chạy còn phải vừa xóa dấu vết, lo lắng bị những người phía sau đuổi kịp.
"Giờ này chắc đội trưởng đã phát hiện ra mình mất tích rồi nhỉ? Đến lúc đó sẽ nhanh chóng đến giải cứu chúng ta thôi."
Chung Tử Xuyên ngẩng đầu, nhìn bầu trời qua kẽ lá, ước lượng thời gian hiện tại, tự động viên mình.
Quay đầu nhìn thấy bánh trôi mè đen lại kẹt trên cành cây, tay chân mềm nhũn giãy giụa, kêu ư ử đáng thương, lông trên người như bồ công anh lớn theo gió bay mất.
"Bây giờ tao mới biết tại sao tụi mày lại sắp tuyệt chủng rồi."
Nói xong, cậu ta đi tới lấy nó xuống, ôm vào lòng, tiếp tục nói: "Nhưng chúng ta phải tiếp tục đi về phía trước, ít nhất là trước khi đội trưởng tìm ra chúng ta, không thể để bọn săn trộm phát hiện."
"Ư!"
Bánh trôi mè đen ngẩng cổ kêu một tiếng, đôi mắt ngây thơ trong sáng.
Chung Tử Xuyên vuốt ve tai nó, tiếp tục đi về phía trước.
Tiêu Hòa đến sở cảnh sát làm xong biên bản, cuối cùng mới về công ty.
Vừa đặt chân vào cửa công ty đã bị anh Kiếm đợi sẵn bên trong đưa thẳng lên văn phòng trên tầng cao nhất.