Tổng giám đốc từ khi nghe tin này, trong lòng vẫn luôn nóng như lửa đốt.
Trong giới giải trí, chuyện minh tinh bị bắt cóc chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng lần nào cũng gây được sự chú ý rất lớn, nếu một hai ngày không tìm thấy Từ Nhất Chu, chuyện này căn bản không thể giấu được.
Bị nhiều đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, bất kỳ vấn đề nhỏ nào cũng có thể đốt cháy cảm xúc của cư dân mạng.
"Xác định là bị bắt cóc rồi sao?" Tổng giám đốc căng thẳng hỏi.
"Cảnh sát nói những người xông vào rất có thể là bọn bắt cóc, nhưng tôi thấy không giống lắm, còn bọn chúng bắt Chung Tử Xuyên vì lý do gì, hiện tại tôi vẫn chưa biết."
Nghe vậy, tổng giám đốc đau đầu nhíu mày.
"Nói như vậy, chỉ cần xem có bọn bắt cóc gọi điện không là biết tình hình rồi nhỉ?"
"Theo tôi, cậu ấy có lẽ vẫn chưa bị bắt."
Tiêu Hòa giải thích: "Chung Tử Xuyên giỏi nhất là sinh tồn nơi hoang dã, nếu ở khu vực thành phố, cậu ấy chưa chắc đã trốn thoát thành công, nhưng một khi vào rừng, sẽ không ai bắt được cậu ấy."
Quả nhiên, cho đến khi màn đêm buông xuống, Tiêu Hòa, công ty và gia đình Chung Tử Xuyên cũng không nhận được cuộc gọi nào của bọn bắt cóc.
Cảnh sát già Trần Xuân Lai trong khoảng thời gian này đã điều tra mạng lưới quan hệ của Chung Tử Xuyên.
Phát hiện ra những người thường xuyên qua lại với cậu ta không nhiều, bạn bè đếm trên đầu ngón tay nhưng đều hòa thuận, không có bất kỳ tranh chấp tiền bạc hay tình cảm nào, hơn nữa so với những nghệ sĩ khác dưới trướng Tiêu Hòa, cậu ta đúng là người có danh tiếng và tài sản thấp nhất.
Điều tra cả một ngày, không những không tìm ra bất kỳ manh mối nào, ngược lại còn rơi vào ngõ cụt.
Chẳng lẽ thực sự không phải bọn bắt cóc?
Hay là, Chung Tử Xuyên sau khi trốn vào Đăng Lâu Sơn vẫn chưa bị bắt?
Ông ta cân nhắc trái phải, sau đó liên lạc với Tiêu Hòa.
"Sở cảnh sát quyết định tối nay sẽ vào núi tìm kiếm!"
Tiêu Hòa ban đầu định tối nay sẽ đưa Tiểu Quai vào núi tìm người, nghe vậy lại ấn chú hamster trở về.
"Được, đến lúc đó tôi cũng sẽ qua đó."
Buổi tối, Tiêu Hòa lái xe một lần nữa đến trước cửa nhà Chung Tử Xuyên.
Vừa mới đến gần đã phát hiện ra hai bên đường xuất hiện không ít phóng viên và các phương tiện truyền thông.
Nhà Chung Tử Xuyên kéo dây cảnh giới nhưng cũng không ngăn được ống kính của các phóng viên.
Lúc này mặc dù trời đã tối nhưng những chiếc đèn flash liên tục nhấp nháy khiến xung quanh sáng như ban ngày.
Tiêu Hòa xuống xe, bọn họ đã xông tới xôn xao hỏi han về tin tức của Chung Tử Xuyên.
Cô trả lời đơn giản vài câu, sau đó bước nhanh vào bên trong dây cảnh giới, cuối cùng mới ngăn được mấy phóng viên ở bên ngoài.
"Các phóng viên lấy tin từ đâu?"
Anh Kiếm chiều nay đã đến, lúc này cũng đang đau đầu: "Có một phóng viên dạo này liên tục theo dõi Chung Tử Xuyên, hôm nay thấy nhiều cảnh sát ra vào chỗ này, anh ta phát hiện ra liền đăng tin, tin tức mới đăng tải cách đây nửa tiếng, bây giờ đã có vô số phương tiện truyền thông ùa đến, vẫn còn rất nhiều người đang trên đường tới."
Nghe vậy, Tiêu Hòa nhíu mày, sắc mặt có chút không vui.
Những vụ án kiểu này, đáng lo nhất chính là bị phóng viên theo dõi, tiết lộ hướng điều tra của cảnh sát, như vậy nghi phạm ngồi ở nhà cũng có thể dễ dàng nắm bắt được tình hình hiện tại.
"Phóng viên của công ty nào?"