Hai người căng thẳng chờ đợi, một lúc sau, Tiêu Hòa cuối cùng cũng xuất hiện, tay cô dắt một con chó sói oai vệ.
"Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?"
Kim Thành gật đầu, sau đó nghi hoặc nhìn xung quanh cô: "Gấu trúc đâu?"
"Chờ một chút."
Tiêu Hòa buông một câu, sau đó từ trong túi xách kéo ra một bộ đồ hóa trang gấu trúc, trực tiếp mặc vào người con chó sói.
Đội mũ, kéo khóa.
William vốn oai phong lẫm liệt trong nháy mắt biến thành một con gấu trúc tròn vo, mập mạp, hơn nữa nhìn từ phía sau, quả thực giống như thật.
Nhưng nếu nhìn từ phía trước...
Con chó sói trực tiếp viết hai chữ oán niệm lên mặt.
Tiêu Hòa xoa đầu nó, mặt không đổi sắc nói: "Gấu trúc đến rồi."
Tiêu Hòa trực tiếp tạo ra một con gấu trúc khiến tất cả cảnh sát đều im lặng, nhìn con "gấu chó" trước mắt với vẻ mặt khó tả.
Rất nghi ngờ.
"Như vậy có thể lừa được không?"
Tiêu Hòa: "Đây là bộ đồ mô phỏng da gấu trúc mà tôi đặt làm riêng, chỉ cần không quan sát gần, che mặt là không phát hiện ra."
Kim Thành do dự một lúc, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.
"Vậy thì thử xem, bây giờ cũng chỉ còn cách này."
Nói xong, tất cả mọi người lập tức hành động.
Tiêu Hòa đang ôm đầu con chó sói, tiến hành tẩy não cường độ cao: "William, nhớ lấy, từ hôm nay trở đi mày là động vật được bảo vệ cấp một rồi, địa vị tăng vọt, vui không?"
William: "...."
Cụp đuôi.
Đôi mắt xanh xám tràn đầy vẻ bất lực.
Cô nhìn ánh mắt của tôi, có giống như đang vui không?
"Gâu! Gâu gâu gâu!"
Tiêu Hòa rất có niềm tin. "Sau này mày không được kêu gâu gâu nữa, lại đây, kêu ư một tiếng."
William: "...."
"Ư!"
"Thông minh!"
Tiêu Hòa giơ ngón tay cái.
Tiểu Trương nhìn thấy cảnh này, thế giới quan suýt nữa thì sụp đổ, ngây người, căng thẳng tìm Kim Thành.
"Sao tôi cảm thấy không đáng tin chút nào vậy?"
Nghe vậy, Kim Thành quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Hòa đang huấn luyện chó làm gấu trúc, anh ta cũng cứng họng: "Lừa một lúc chắc là được, chỉ cần đối phương vừa đến gần, chúng ta lập tức hành động cứu người ra."
Tiểu Trương thở dài.
"Mấy giờ giao dịch thế?"
"Hai giờ chiều, vẫn còn thời gian."
Tất cả mọi người chỉnh đốn trang phục, đang mai phục chờ bọn săn trộm xuất hiện, cùng lúc đó sở thú cũng loạn cả lên.
Từ khi Bánh Trôi đến sở thú, nó đã biểu hiện ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn hẳn những con vật khác, trở thành bé cưng làm yên lòng tất cả nhân viên sở thú nhất.
Không ai ngờ được, trong lúc nhân viên sở thú đang bận rộn cho những con gấu trúc khác bú sữa thì Bánh Trôi lại mất tích.
Sở thú lập tức náo loạn, tất cả mọi người đều tìm kiếm tung tích của Bánh Trôi.
Lúc này, một con gấu trúc con xuất hiện trên dường phố phồn hoa của thành phố A.
Đôi mắt tròn xoe ươn ướt, ngẩng đầu ngửi ngửi không khí, cố gắng phân biệt phương hướng rồi chập chững đi về phía trước.
Bước những bước ngô nghê đi qua vạch kẻ đường.
Những chiếc xe hai bên đường đều dừng lại, tài xế kinh ngạc nhìn quốc bảo đi qua trước mắt.
Tất cả người đi đường đều ngây người, há hốc mồm.
Khu phố thường ngày ồn ào, lúc này lại đặc biệt yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bàn tán rất nhỏ, như sợ làm kinh động đến điều gì đó.
"Gấu... gấu trúc?!"
"Tôi có phải đang mơ không?"
"Thật hay giả vậy? Gấu trúc không phải đều được bảo vệ ở sở thú sao? Bây giờ không còn nguy cấp nữa rồi? Không vào sở thú cũng có thể nhìn thấy?"