Bên trong mấy chiếc xe, một vài du khách vốn đang phiền muộn.
"Lại không đặt được vé rồi... Vé vào cửa khu gấu trúc sao mà khó mua thế? Tôi đến đây đã ba ngày rồi, vậy mà không nhìn thấy một con gấu trúc nào."
"Tôi tuy là mua được vé, nhưng khu gấu trúc đông nghịt người, chen mãi mới vào được, một cọng lông cũng không nhìn thấy."
"Đừng nói là đến khi kết thúc chuyến du lịch mà chúng ta vẫn không nhìn thấy gấu trúc nha..."
Mấy người đang than thở thì tầm mắt dừng lại trên phố, đột nhiên quét thấy một bộ lông đen trắng, cả người chấn động.
"Gấu trúc!"
Người nọ hét lớn ngay trên phố: "Mọi người nhìn kìa, là gấu trúc!"
Tất cả mọi người lập tức quay đầu nhìn lại.
Một con gấu trúc con tuân thủ luật giao thông, đang băng qua đường.
"Thật sự là gấu trúc..."
"Nó có biết mình rất đáng yêu không nhỉ a a a!"
"Nhỏ tiếng thôi, đừng làm nó sợ chạy mất."
"Có phải ông trời biết tôi muốn xem gấu trúc nên cố ý để tôi gặp không?"
......
Trong một chiếc xe khác, có một vị khách quốc tế.
"Oh my god! Gấu trúc của Trung Quốc thực sự ở khắp mọi nơi! Mỗi nhà đều có thể nuôi một con gấu trúc! Đây là sự thật!"
"So~~ đáng yêu!"
“Chụp ảnh nhanh lên!”
......
Có người còn chút lý trí, lập tức lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
"Alo? 110 à? Tôi thấy một con gấu trúc trên đường. Tôi muốn hỏi các anh, gấu trúc trong sở thú không được sờ, gấu trúc ngoài đường thì có được sờ không? Có được vuốt trọc lông không? Vuốt hết lông thì có bị bắt không?"
"Không bị bắt thì tôi sẽ ra tay đó."
.....
Cả khu phố im lặng.
Cho đến khi con gấu trúc con ngạo nghễ đi qua vỉa hè, mọi người mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.
Nhưng khi rẽ vào một góc cua, bóng dáng đó lại biến mất.
Khu phố trở nên hỗn loạn.
Còn trong con hẻm bên cạnh, Bánh Trôi vẫn tiếp tục phân tích mùi hương trong không khí.
Khứu giác của gấu trúc rất nhạy, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của con người cách xa vài km.
Gấu trúc con còn chưa thành thạo lắm về phương diện này, vì thế nó ngửi rất nghiêm túc, sau khi xác định được hướng đi, nó kiên định đi về phía trước.
Rất nhanh, tin tức về chú gấu trúc con xuất hiện trên đường phố đông đúc đã được truyền đi.
Đoạn video do người đi đường vô tình quay được được đăng lên mạng.
Mọi người đều lo lắng.
[Xong rồi, chuyện mỗi người Trung Quốc đều có một con gấu trúc thực sự không giải thích được rồi.]
Theo hướng đi của Bánh Trôi, cách đó tám km, trong một vườn ươm bỏ hoang.
Tiêu Hòa và "gấu trúc" của cô cuối cùng cũng đợi được bọn săn trộm xuất hiện.
Cũng giống như cô suy đoán ban đầu, bọn chúng không trực tiếp lộ diện, mà là ẩn núp trên núi rậm rạp, gọi điện yêu cầu Tiêu Hòa nhốt gấu trúc vào lồng, đặt ở một địa điểm cố định.
Tiêu Hòa làm theo yêu cầu, đưa William đến đó nhưng không khóa chặt cửa lồng, sau đó quay về chỗ cũ chờ đợi.
Một lúc sau, có ba bóng người nhanh chóng tiến đến.
Tiêu Hòa vừa quan sát bằng ống nhòm, vừa đối chiếu với danh sách trong tay.
Danh sách này là do anh Kiếm trước đó đã thử nghiệm theo phương pháp của cô, tìm ra một số nghi phạm.
Sau khi đối chiếu nhiều lần, mặc dù ba người kia đeo mặt nạ che kín ngũ quan nhưng vẫn có thể nhận ra danh tính của bọn chúng.
"Chính là ba người này."
Tiêu Hòa chỉ vào những người trong ảnh.
Kim Thành lập tức gọi hai cảnh sát đến: "Điều tra ngay danh tính của ba người này cho tôi!"