Tiêu Hòa liếc nhìn bình luận, nhíu mày.
Mỗi bước cô đều làm theo công thức, thời gian xào nấu chính xác đến từng giây, lượng muối cho vào chính xác đến từng gam, thái độ nghiêm túc, còn nghiêm ngặt hơn cả tháo bom.
Chắc chắn là công thức có vấn đề!
Tiêu Hòa nghĩ vậy, đang định rửa chảo làm lại, bình luận lại loạn lên.
[Đừng quan tâm đến cơm nữa, mau quản con chó đi!]
[Quả nhiên không thể để trẻ con và chó ở cùng nhau, William sắp tức đến nỗi thành biểu tượng cảm xúc rồi!]
[Ha ha ha mọi người mau qua xem đi! Tôi không cho phép bất kỳ ai bỏ lỡ trò hay này!]
Vì Tiêu Hòa vào bếp nấu cơm, màn hình phòng phát sóng trực tiếp được chia làm hai, một hướng về phía bếp, một tiếp tục theo dõi hai anh em Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam.
Mọi người nhìn thấy những bình luận này, đều ùa sang bên kia.
Trong hình, hai đứa trẻ đang giải cứu con tin.
Trò chơi này rất phổ biến trong các bé trai, thường cần ba người, một đóng vai kẻ xấu, một đóng vai con tin, còn lại đóng vai anh hùng.
Nhưng bọn trẻ không đủ người, muốn nhờ nhân viên công tác giúp đỡ nhưng bị từ chối.
Không còn cách nào khác, William đang nằm ngủ ở góc bị đưa ra chiến trường.
Lúc này, nó đóng vai con tin, đang bị Hạ Tri Nam bắt giữ.
Chú chói đội một bộ tóc giả màu đen, dùng khăn voan che mặt, ngược lại có nét thanh tú.
Hai đứa trẻ chơi rất nhập tâm.
Hạ Tri Bắc: "Kẻ xấu đáng ghét, mau thả công chúa điện hạ ra!"
Wil. Công chúa điện hạ. Liam: "...."
Nằm trên mặt đất, mặt không biểu cảm, đoan trang thanh lịch.
Hạ Tri Nam ôm đầu nó, hung hăng nói: "Công chúa điện hạ là của ta, cô ấy là cô dâu của ta!"
Wil. Cô dâu. Liam: "....."
Vẫn đoan trang.
Lúc Tiêu Hòa đi ra, trò chơi đang đến hồi gay cấn.
William đội khăn voan quay đầu nhìn Tiêu Hòa, biểu cảm bất lực.
[Có thể quản con của cô không?]
Nhìn thấy cảnh này, phòng phát sóng trực tiếp lập tức cười ầm lên.
[William: Tôi không phải người nhưng các người đúng là chó.]
[Chó con âm thầm chịu đựng quá nhiều...]
[Phụt ha ha ha, tôi cười to quá!]
[William kiếp này đã gặp phải đối thủ lớn nhất trong đời.]
.......
Lúc này, trò chơi của Hạ Tri Nam và Hạ Tri Bắc cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Hạ Tri Nam kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, anh trai mắt sáng lấp lánh đi đến trước mặt William, đưa tay ra, giọng điệu nghiêm túc:
"Công chúa điện hạ, cô có đồng ý lấy ta không?"
William: "....."
Ngập ngừng một lúc, lặng lẽ giơ chân lên.
Miễn cưỡng nể mặt cậu một lần vậy.
Trò chơi cuối cùng cũng kết thúc, có thể thấy rõ William thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Hạ Tri Nam trên mặt đất đột nhiên bò dậy.
"Anh ơi, đến lượt em làm anh hùng rồi, lần này đến lượt em cưới công chúa điện hạ."
Vừa nói, vừa vội vàng chạy tới.
William: "....."
Tiêu Hòa thấy vậy, cảm thấy con chó sói sắp nứt ra đến nơi rồi, mở lời nói: "Chơi sau đi, ăn cơm trước đã."
Nghe vậy, hai đứa trẻ mới chịu dừng lại, vui vẻ chạy đến phòng ăn nhìn trái nhìn phải.
"Chị ơi, cơm đâu?"
Tiêu Hòa chỉ vào mấy đĩa đồ đen thui trên bàn.
"Ăn đi, bốn món một canh."
Có thịt có rau, có nguội có nóng, có đồ ăn có canh, dinh dưỡng cân bằng.
Hạ Tri Nam và Hạ Tri Bắc: "....."
Ở đâu?
Thậm chí còn không phân biệt được là món gì, rõ ràng là nấu khét rồi.
Nhưng Tiêu Hòa lại có thể mặt không đổi sắc, cầm bát đũa, gắp một đũa đưa vào miệng.